Yên Chi Trảm

Chương 46

Thất Thất mơ mơ màng màng, cảm thấy có người đút mấy thứ có chút khó ăn cho nàng, thứ gì đó đắng đắng, trước đây nàng rất thích sinh bệnh, mỗ mỗ mỗi lần ép nàng uống thuốc, đều cho nàng ăn khối kẹo mạch nha, không giống loại đắng này, vô biên vô hạn.

Thật vất vả mở mắt ra, một gương mặt phụ nhân lớn tuổi nhập vào mí mắt Thất Thất, Thất Thất thoáng cái xoay người ngồi dậy lớn tiếng hỏi:“Ngươi là người nào? Làm sao lại ở trong phòng của ta?”

Lão phụ nhân kia còn không có mở miệng, Thất Thất liền nhìn đến Doãn Trường Ninh đứng ở một bên, Thất Thất lập tức thay đổi một khuôn mặt tươi cười nhỏ giọng nói:“Là tướng quân gia sao!”

Doãn Trường Ninh nhìn Tô Thất Thất liếc mắt một cái mới thản nhiên nói:“Ngươi sinh bệnh!”

Thất Thất vừa nghe vội từ trên giường đứng lên, vừa ra ngoài ổ chăn thân thể lạnh buốt, mới phát hiện chỉ mặc trên người một cái áo lót, vội lùi về lại ổ chăn nói:“Nô tỳ kém cỏi, để cho tướng quân gia lo lắng!”

Doãn Trường Ninh nghe xong nở nụ cười một chút nói:“Bổn soái sẽ vì ngươi lo lắng? Tôn Tiểu Lăng ngươi thật đúng là xem trọng mình!”

Thất Thất vừa nghe mới phản ứng ra, câu nói kia của mình thật đúng là không thích hợp, mình là một nô tỳ, Doãn Trường Ninh có bao nhiêu nô tỳ so với mình còn cao quý hơn nhiều, hắn nếu thực lo lắng, thật đúng là đủ cho hắn bận, vì thế vội biết sai liền sửa sắc mặt nói:“Nô tỳ nói loạn, nô tỳ đáng chết, xin tướng quân gia trách phạt!”

Doãn Trường Ninh nhướng mày một chút nói:“Tôn Tiểu Lăng, đừng nói ngươi không có bản sự, bản sự nhận sai ngược lại ai cũng theo không kịp!”

Thất Thất vội gật đầu nói:“Đúng vậy, đúng vậy! Nô tỳ nhất định sửa!”

Doãn Trường Ninh cũng chỉ có thể dở khóc dở cười, một hồi lâu mới nói:“Tôn Thiếu Bạch năm lần bảy lượt thỉnh cầu bổn soái muốn mang ngươi đi, bởi vì chiến công của Tôn Thiếu Bạch, bổn soái mấy lần đều đáp ứng, mà ngươi lại năm lần bảy lượt từ chối, bổn soái rất muốn biết ngươi vì sao nguyện ý ở nơi này làm nô tỳ, mà không muốn về cái nhà kia làm thiên kim tiểu thư?”

Thất Thất vừa nghe ở trong lòng lại đem Tôn Thiếu Bạch hung hăng mắng một trận, tự mình nguyện ý đứng ở bên người của Doãn Trường Ninh làm nô tỳ liên quan gì đến hắn, hắn cả ngày không có việc gì cứ lo lắng vớ vẩn, trên mặt lại mang theo nụ cười ti tiện nói ra một câu đủ để có thể làm cho người nghe chung quanh toàn bộ ghê tởm mà té:“Nô tỳ cũng không biết vì sao, nô tỳ… Chính là không muốn rời khỏi tướng quân gia, rời đi, nô tỳ sẽ điên mất!”

Quản Phong nghe xong khóe miệng rút một chút, hắn cảm thấy mình đây mới sắp điên mất, lớn như vậy chưa từng thấy qua con gái không mặt mũi không da như thế này, bề ngoài xấu không phải cái sai của nàng, nhưng lời nói ra được như vậy có thể thấy nàng thật sự thực thích hợp sống ở trong hồng trướng.

Doãn Trường Ninh nghe xong lời thổ lộ lớn gan không giống người bình thường như vậy của Thất Thất, lại nhướn mày một chút nói:“Chẳng lẽ Tiểu Lăng cô nương đối với bổn soái động xuân tâm!”

Khóe miệng Quản Phong rút lợi hại hơn, chủ tử này của hắn nói chuyện tính ra luôn thận trọng nghiêm túc, là một người sâu không lường được, những lời trước mắt này cư nhiên mang theo hương vị tán tỉnh, đương nhiên, nếu trước mặt là Thiên Tuyết công chúa gì gì kia, Quản Phong tính ra còn có thể lý giải tâm tình chủ tử hắn, ở hoàng thành Đại Chu, phụ nữ cùng chủ tử hắn quan hệ mờ ám nhiều, nhưng Tôn Tiểu Lăng trước mắt này, muốn khí chất không khí chất, muốn bộ dáng không bộ dáng, muốn nói năng không có nói năng, muốn vòng eo không có vòng eo…, người bộ dạng đen thui, thật sự không tính là đối tượng tốt để tán tỉnh; Làm việc lại cẩu cẩu thả thả, hấp tấp, không bị Doãn Trường Ninh đánh chết, nàng đã thực may mắn, Quản Phong từng một lần còn cho rằng Tôn Tiểu Lăng hai ba bận có thể đào thoát khỏi cái chết, là vì nguyên nhân Tôn Tiểu Lăng từng cứu Doãn Trường Ninh, nhưng trước mắt, Doãn Trường Ninh đối với Tôn Tiểu Lăng dường như có một chút vi diệu như vậy.

Thất Thất nghe xong lời nói của Doãn Trường Ninh muốn bao nhiêu ghê tởm là có bấy nhiêu ghê tởm, tâm trở mặt cũng có, nhưng vừa nghĩ đến trở mặt, vậy trước giờ mình chịu không nhiều tội như vậy làm cái gì, vì thế liền xấu hổ khiếp sợ nói:“Nô tỳ… Nô tỳ, nào dám nha?”

Quản Phong nhịn không được vươn tay sờ soạng đầu một chút, lại nghe Doãn Trường Ninh nói:“Thì ra là không dám nha, như vậy đi, bắt đầu từ sáng mai, ngươi làm thị tì bên người của bổn soái, vậy có thể có nhiều cơ hội hơn!”

Thất Thất vừa nghe đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại là vui vẻ, mình nhịn lâu như vậy, cuối cùng hầm đến bên người Doãn Trường Ninh, nhưng Doãn Trường Ninh thằng nhãi này hiển nhiên không phải là chủ tử dễ hầu hạ, mình sẽ không lại vào hang sói đó chứ, nhưng chợt nhớ đến bộ dáng mình, cho dù vào hang sói, nhiều nhất bất quá là chết mà thôi, vì thế vui sướng gật đầu, Quản Phong nhìn Doãn Trường Ninh, lại nghe Doãn Trường Ninh nói:“Quản Phong, bắt đầu từ ngày mai, Tiểu Lăng cô nương chuyển đến phòng bổn soái, phụ trách chăm sóc sinh hoạt của bổn soái, làm thị tì bên người bổn soái!”

Quản Phong thiếu chút nữa hôn mê, nhưng biết chuyện Doãn Trường Ninh quyết định làm, ai cũng không đổi được, vì thế chỉ phải có chút không tình nguyện nói tiếng:“Vâng!”

Thất Thất cũng không nghĩ tới sự tình sẽ xoay chuyển nhanh như vậy, nàng mặc dù bị bệnh một hồi, hiển nhiên người có bệnh phúc, làm thị tì bên người của đại tướng quân Doãn Trường Ninh, nhưng làm sao lại nghe thị tì bên người bốn chữ kia đều cảm thấy là lạ, nhưng cho rằng bản thân mình cách mục tiêu càng ngày càng gần, Thất Thất tạm thời liền xem nhẹ cái là lạ kia.
Bình Luận (0)
Comment