Mỗ mỗ thần bí nói:“Thứ này kêu ‘viên thuốc Hợp Hoan’, thứ tốt!”
Tô Thất Thất vừa nghe là thứ tốt, hai mắt sáng ngời, liền hỏi:“Mỗ mỗ, thứ kia ăn ngon không?”
Mỗ mỗ sửng sốt một chút nhìn Tô Thất Thất người này chỉ ăn qua cải
trắng đậu hủ không có kiến thức nói:“Đương nhiên ăn ngon, thứ tốt làm
sao có thể không ăn ngon được đâu!” Nói xong liền cẩn thận đem viên
thuốc cất vào trong một cái bình sứ nhỏ.
Tô Thất Thất vốn nghĩ đến cho bản thân mình ăn, vừa thấy không phải,
xem ra lại là thứ này nọ để mỗ mỗ dùng kéo dài tuổi thọ, nhìn vẻ mặt đầy nếp nhăn của mỗ mỗ, Thất Thất cảm thấy có phần lãng phí, vì thế một lần nữa nằm về trên giường, lại nghe mỗ mỗ nói:“Đi mua bầu rượu về!”
Tô Thất Thất thoáng cái ngồi dậy hỏi:“Hôm qua mới mua, như thế nào hôm nay lại phải mua nữa?”
Mỗ mỗ nhân tiện nói:“Một đêm chưa ngủ, với lại ngươi ngày hôm qua vốn cũng không mua đủ số lượng!”
Tô Thất Thất duỗi tay ra nói:“Đưa đây!”
Mỗ mỗ cười hì hì hỏi:“Đưa cái gì?”
Tô Thất Thất nhân tiện nói:“Đương nhiên là đưa tiền ra!”
Mỗ mỗ vừa nghe lại cười:“Ngươi mua rượu ba năm, từ năm kia bắt đầu
đến cửa hàng của Trân đại nương tử mua rượu, chỗ ấy so với các chỗ khác
đều rẻ hơn một văn tiền, ngươi tích trữ hai năm, cũng nên hiếu kính biếu cho mỗ mỗ đi!”
Tô Thất Thất nghe xong há mồm muốn phản bác, nhưng thoáng chốc nghèo
lời, xem ra hôm nay sẽ là lỗ vốn không kiếm được lời, lỗ lớn.
Cầm bình, Tô Thất Thất dây dưa nửa ngày, rốt cục dây dưa đến tiệm
rượu của Trân đại nương tử, đã thấy không mở cửa, Tô Thất Thất có chút
giật mình, Trân đại nương tử là người cực kỳ chịu khó, vì kiếm bạc của
nhóm kiệu phu này, thường xuyên trời chưa sáng đã mở cửa, hôm nay thật
kỳ quái.
Thất Thất ở cửa dạo qua một vòng, Trân đại nương tử vẫn là không mở cửa, liền muốn trèo vào trong viện.
Đi vào trong tường, lại nghe có người nói:“Bên kia có người!”
Thất Thất vừa nhấc đầu gặp lão Tôn Đầu dắt vài người bộ khoái đuổi
theo, lão Tôn Đầu vừa thấy Thất Thất có chút giật mình, nhịn không được
hỏi:“Thất Thất, ngươi tới nơi này làm cái gì?”
Thất Thất nhoáng bầu rượu lên nói:“Mua rượu!”
Lão Tôn Đầu nhân tiện nói:“Nhanh đi nơi khác mua đi! Nhanh đi, nhanh đi!”
Thất Thất không rõ nhìn lão Tôn Đầu liếc mắt một cái, như thế nào mà
ngay cả mua rượu cũng đột nhiên không cho, mang theo bầu rượu lắc lư đến một quán rượu khác, đứng ở cửa lại đợi nửa canh giờ, cửa hàng của Trân
đại nương tử vẫn là không mở, Thất Thất chỉ đành phải khi mua rượu ở chỗ tiệm rượu kia hỏi:“Kỳ quái, Trân đại nương tử này sáng sớm còn không mở tiệm!”
Tiểu nhị kia vừa nghe nhân tiện nói:“Việc này ngươi cũng không biết,
Trân đại nương tử kia là gian tế, là gian tế Đại Chu quốc, ngày hôm qua
ban đêm chạy thoát, chỉ bắt được chồng cùng con nàng, sáng nay đều chém
đầu!”
Thất Thất vừa nghe sợ tới mức hai chân mềm nhũn, bị chém đầu kia bất
quá chỉ là thằng bé trai mười tháng tuổi mập mạp, Thất Thất thiếu chút
nữa ngồi phịch xuống đất, nghe qua người ta nói gian tế, nhưng như thế
nào cũng nghĩ không ra là người như Trân đại nương tử vậy, Thất Thất vẫn là cực kỳ hoài niệm đôi tay mập mạp của Trân đại nương tử kia, bởi vì
vừa có con, cho nên còn có luồng hương vị sữa.
Tiểu nhị kia không nhìn thấy sắc mặt Thất Thất, tiếp tục thì
thầm:“Cho nên tiệm rượu nhà nàng so với các tiệm khác rẻ hơn, làm chuyện kinh doanh lỗ vốn, nguyên nhân chính là muốn dụ mọi người đi vào, dễ
tìm hiểu được tin tức Đại Kỳ quốc, thật sự là ‘Tri nhân tri diện bất tri tâm’ nha!”
Thất Thất mặc dù không biết Trân đại nương tử là gian tế cùng cái tri tâm của tiểu nhị kia có cái liên quan gì, nhưng tin tức này vẫn thực sự đả kích tâm linh thơ ấu của nàng.
Mang theo sáu văn tiền rượu về đến trong nhà, mỗ mỗ vừa quát vừa nói
:“Đây là cái rượu gì, có phải ngươi mua nước đến đổi hay không, lần này
ngươi lại tiết kiệm được bao nhiêu đồng!”
Thất Thất vừa nghe không nghĩ tới rượu mắc còn uống không ngon, cảm
thấy Đồng thành này vẫn là nhiều thêm vài người gian tế giống như Trân
đại nương tử vậy có vẻ tốt hơn một chút!