Bởi vì Tôn Tiểu Lăng bị đánh chờ chết còn không chịu về nhà, cho nên
chuyện nữ nô xấu xí Tôn Tiểu Lăng si tâm vọng tưởng yêu say đắm đại
tướng quân Đại Chu quốc, ở Đồng thành bị khuyếch đại rất nhanh liền
truyền đi ồn ào huyên náo, Tôn Thiếu Bạch nghe nói lại xấu hổ giận dữ,
hắn làm những chuyện như vậy là đi theo địch phản quốc, thanh danh vốn
đã không tốt, Thất Thất từng vào hồng trướng, đối với thanh danh của
hắn, lại là liên tiếp gặp nạn, hiện tại lại thêm danh tiếng như vậy,
Tôn Thiếu Bạch ngay cả cửa phòng cũng không dám ra!
Bạch Viện thấy Doãn Trường Ninh không ở Đồng thành, Tôn Tiểu Lăng này cư nhiên còn trước sau như một mơ hoàng lương đại mộng của nàng, có một người như vậy yêu say đắm Doãn Trường Ninh người mà mình đối đầu, chẳng quản là một con người cực xấu lại tương đối không có thưởng thức gì,
Bạch Viện vẫn cảm giác không quá thoải mái, đối với Thất Thất trừ bỏ
khinh thường, còn có chính là bất mãn, lúc Tôn Thiếu Bạch bơm đủ dũng
khí ra cửa lại đến cầu xin hắn thoát nô tịch cho Thất Thất, hắn không
thuận theo chán ghét việc này, để cho người ta đem khế ước của Thất Thất đưa đi Hâm vương phủ ở Thượng Dần hoàng thành Đại Chu, vẫn không có hồi âm, Bạch Viện cũng gác lại mặc kệ, đối với Tôn Thiếu Bạch cũng tránh mà không gặp!
Tướng quân phủ vừa rút đi, chỉ chừa vài người trông coi viện, do Lưu
quản sự kia quản lý, Thất Thất là nô tịch tướng quân phủ, bị Bạch Viện
cưỡng chế từ trong địa lao thả ra, Lưu quản sự sớm đã được phân phó, đem Tôn Tiểu Lăng đuổi ra khỏi tướng quân phủ.
Thất Thất lại mỗi ngày lại ở trước đại môn tướng quân phủ, tìm cơ hội chuồn vào trong phủ, làm hại Lưu quản sự cũng không dám từ cửa chính
Thiên môn đi ra ngoài, chỉ dám đi cửa hông, nhưng Thất Thất bất khuất,
lại đi cửa hông chặn Lưu quản sự.
Lưu quản sự từng được phân phó, nhưng hắn ngầm đối với người lưu lại
cũng không vừa ý, nhân công còn không nhiều bằng thời điểm quản ngựa,
hiện tại rõ ràng là phủ viện lớn, nhân công khan hiếm, Thất Thất mặt dày mày dạn muốn ở lại, Lưu quản sự mặc dù không quá xem trọng Thất Thất,
chỉ biết xấu nha đầu này, làm chuyện năm lần bảy lượt kinh hoảng phá
thạch, nhưng đều được Doãn Trường Ninh tha cho, hiện tại lại để lại cái
phân phó kỳ quái như vậy, luôn cảm thấy Tô Thất Thất này có chút không
giống với người thường, suy nghĩ một chút vẫn là thu giữ Thất Thất.
Thất Thất vừa đạt được Lưu quản sự tán thành, sẽ không còn phần tinh
lực ở trước cửa vây đuổi chặn đường Lưu quản sự kia, Doãn Trường Ninh đi rồi, ngoại trừ lại một lần lưu lại cho Thất Thất một thân đau xót, còn
hạ xuống cái bệnh ho khan, đau xót trên người ở ngày mưa dầm thêm lợi
hại, uống chút rượu có thể dịu đi rất nhiều, bởi vì khẩu vị cùng giá
tiền, Thất Thất cũng có vẻ hợp ý với rượu hoa quế, Thất Thất nằm mơ cũng không nghĩ tới mình đong rượu cho mỗ mỗ bảy năm, cuối cùng bản thân
mình cư nhiên mê thích thứ này; ho khan kia hơi có gió thổi cỏ lay liền
ho cả đêm cả đêm, ngay cả ngủ cũng không được.
Thất Thất ngày qua một ngày lại một ngày, ban ngày ở chỗ mấy lão đầu trông viện ăn chực cơm, ban đêm liền tránh ở trong nhà gỗ nhỏ của mình
ngủ, chuyện thích làm nhất chính là cùng Lưu quản sự với vài lão đầu
uống chút rượu, sau đó nghe vài lão nhân càn rỡ tán dóc một hồi.
Có đôi khi Thất Thất sẽ tới cái chỗ hoang vu sau viện kia ngồi ngồi, ở trước phần mộ Doãn Trường Ninh uống chút rượu ngồi ngồi, nàng không
biết Doãn Trường Ninh đem ai chôn ở chỗ này, còn từng tế hai rượu hai
lần, Thất Thất cảm thấy thần bí, cho nên liền thường đến phần mộ nơi đó
ngồi.
Có một lần cùng dĩ vãng giống nhau đong bình rượu hoa quế chạy đến
tòa độc mộ kia uống, không cẩn thận rơi vãi rượu, lúc Thất Thất vươn tay bắt bầu rượu, đem bùn đất nhấc lên một khối to, cư nhiên nhảy ra một
chuỗi hạt châu, Thất Thất vừa thấy đúng là chuỗi vòng tay mỗ mỗ lưu lại
cho mình kia, không thấy Doãn Trường Ninh đeo trên tay, thì ra Doãn
Trường Ninh lấy vòng tay chôn ở nơi này, Thất Thất nguyên bản không biết nơi này là chôn ai, nhưng nhìn đến vòng tay này, nàng có chút hoài nghi chôn là Tôn Nhị nha, Thất Thất từ đó về sau không bao giờ đi đến chỗ
hoang vu sau tiểu viện nữa, nàng cảm thấy mình không có mặt mũi nhìn
Tôn Nhị nha, Tôn Nhị nha đã chết, mình lại mạo hiểm lấy tục danh của
nang tiêu dao mà sống, thậm chí còn nhận sự chăm sóc của anh nàng, ít
nhất tiền mình uống rượu ăn cơm tất cả đều là Tôn Thiếu Bạch cho, mặc dù Tôn Thiếu Bạch cho tiền nàng ăn cơm áo mặc, biết nàng dùng để uống
rượu, còn không quá tức giận, nhưng trước khi vào phủ tự mình vỗ ngực
cam đoan với Lưu quản sự chỉ quản nàng ở mặc kệ nàng ăn uống, Thất Thất
không không có thu nhập cực kỳ không có chí khí nhận tiền Tôn Thiếu Bạch cho.
Lại có một lần, Thất Thất uống say chuếnh choáng, nghe vài lão nhân
càn rỡ tán gẫu mới biết được vì sao tướng quân phủ chỉ chừa vài lão nhân ở lại trông cửa, Doãn Trường Ninh phụng chỉ về bắc, bị lấy lại binh
quyền, có lẽ cũng không về lại Đồng thành, chỗ tướng quân phủ này sợ là
vĩnh viễn để đó không dùng nữa. Thất Thất sửng sốt hồi lâu, ngay cả bầu
rượu rớt xuống đất cũng không có cảm giác, chỉ cảm thấy mình mặt dày mày dạn làm hết thảy là buồn cười cỡ nào, chính mình còn muốn ở lại chỗ này chờ cơ hội, Doãn Trường Ninh lại về cũng không về Đồng thành, tất cả
trông mong của nàng dường như đều tan thành bọt nước.
Thất Thất ở Đồng thành không biết ngây người bao lâu, Đồng thành lại
khôi phục sức sống như xưa, chiến tranh đã muốn rời đi xa, Đại Chu cùng
Đại Kỳ biên giới bắt đầu thông thương, lui tới thậm chí kết hôn, Đại Kỳ
quốc bởi vì Doãn Trường Ninh tiến công, rốt cuộc tiến nhập vào trạng
thái nghỉ ngơi hồi phục, đương nhiên trong lúc đó cũng không thiếu một
ít xung đột ma sát nảy sinh, nhưng bởi vì đủ các loại nguyên nhân, cũng
không có hình thành chiến tranh quy mô lớn.