Yên Chi Trảm

Chương 93

Thất Thất từ trên giường Doãn Trường Ninh thức dậy mới có chút nghĩ mà sợ, đại công chúa kia rõ ràng là tính ghen rất nặng, nếu biết mình cả đêm ngủ ở trong ổ chăn của Doãn Trường Ninh, có phải sẽ nghĩ phương pháp đem mình cũng đuổi mất hay không, xem ra, về sau mình vẫn phải cẩn thận mới nhất!

Thất Thất đang nghĩ tới, chợt có người tiến vào nói:“Đại công chúa đến đây!”

Thất Thất vội xoay người xuống giường, nhưng nàng thật sự không kịp chạy ra bên ngoài, linh cơ vừa động nhanh chóng mặc vào áo khoác, tiện tay đem giày của mình cùng vớ đều đá đến dưới giường, sau đó bắt đầu động tay xếp chăn, còn không có xếp xong chợt nghe đến tiếng ngọc bội va chạm vào nhau, Thất Thất lại làm bộ hết sức bán mạng xếp chăn, sau đó nghe được tiếng Y Phương:“Nô tài lớn mật, thấy công chúa thế mà không quỳ!”

Thất Thất vội vàng ào ào phát run xoay người quỳ xuống:“Nô tỳ không biết đại công chúa đại giá quang lâm, nô tỳ có tội, nô tỳ tội đáng chết vạn lần!”

Đại công chúa lại nhẹ giọng nói nhỏ:“Y Phương, Tiểu Lăng đang làm việc, người không biết vô tội, Tiểu Lăng đứng lên trả lời đi!”

Thất Thất trong lòng nghĩ: Ngươi là đại công chúa đến đâu mà không phải là diễu võ dương oai, tiến vào phòng Doãn Trường Ninh thằng nhãi này cư nhiên lại lặng yên không một tiếng động, tiểu cô nãi nãi không hành lễ với ngươi mới là chính lễ!

Thất Thất đứng dậy một thân mỏng như cánh ve đứng ở bên cạnh, đại công chúa liền hỏi:“Tiểu Lăng, đêm hôm qua con hồ ly tinh kia có đến câu dẫn Vương gia không?”

Thất Thất vốn định đem Phán Hề kia vu cáo một bài, nhưng nghĩ thời điểm như thế này, nàng nếu biện giải, đại công chúa khẳng định sẽ có thời gian cùng tinh lực hiểu biết rõ ràng, giở trò với người ta sẽ không thành công, ngược lại còn chọc một thân rắc rối, vì thế liền cực kỳ thành khẩn nói:“Hồi bẩm đại công chúa, Vương gia đêm qua là một người nghỉ ngơi!”

Đại công chúa nghe xong sắc mặt tốt hơn nhiều, Thất Thất cũng không biết vì sao nàng ta lại tốt, Doãn Trường Ninh thằng nhãi này vẫn chưa từng cùng nàng đồng phòng, hay chẳng lẽ chỉ cần Doãn Trường Ninh không ngủ cùng những phụ nữ khác, đại công chúa này liền vừa lòng, thấy đủ?

Đại công chúa lấy mắt nhìn một vòng xung quanh, Y Phương cũng nhìn khắp nơi, Thất Thất phi thường lo lắng các nàng phát hiện giầy để ở dưới giường, vừa mới cúi đầu liền phát hiện lộ ra một góc vớ trắng của mình, Thất Thất gấp đến độ trên chóp mũi đều ra mồ hôi, quả nhiên Y Phương kia liếc mắt một cái thấy được chỉ vào chiếc vớ kia nói:“Đại công chúa, đằng kia có vớ!”

Đại công chúa lập tức đem mắt vòng vo lại đây, lại nghe đến thanh âm của Doãn Trường Ninh:“Ái phi, sáng sớm đã đến vấn an bổn vương!”

Thất Thất nhẹ nhàng thở ra, đại công chúa chỉ phải quay người lại nói:“Vương gia, bản cung thấy hôm nay trời lạnh, cố ý lại đây vấn an Vương gia đệm chăn có người hầu hạ chu toàn hay không!”

Doãn Trường Ninh liền cười nói:“Quả nhiên vẫn là ái phi yêu mến bổn vương!”

Đại công chúa lại chỉ vào vớ ở dưới giường kia nói:“Vương gia, làm thế nào có lại có vớ trắng của nữ giới!”

Doãn Trường Ninh nhân tiện nói:“Ah, là Tiểu Lăng, bổn vương phạt nàng, làm việc tay chân vụng về, không phải đụng tới cái này thì là chạm vào phá hư cái kia, phạt nàng chân trần dọn giường cho bổn vương, miễn cho lại tay chân vụng về làm dơ giường của bổn vương!”

Đại công chúa sắc mặt mới tốt hơn, Thất Thất cũng “Hà” một hơi, Doãn Trường Ninh đuổi đi đại công chúa Y Phương cùng một đội nhân viên đi theo, Thất Thất thoáng cái tê liệt ngã xuống trên giường, còn không có phục hồi lại tinh thần, Doãn Trường Ninh đã đi đến thấy hỏi:“Thất Thất tiểu hắc nô, lại làm sao vậy?”

Thất Thất vội vàng xoay người đứng lên nói:“Vương gia, chuyện này thật không phải người làm!”

Doãn Trường Ninh nghe xong hừ một tiếng nói:“Được bạc của người ta, muốn không công mà hưởng sao!”

Thất Thất lập tức ủ rũ nói:“Vương gia về sau có thể để cho Phán Hề tỷ tỷ ủ ổ chăn cho ngài hay không, da kia mon mịn thịt lại trắng nõn nà, so với nô tỳ cũng thơm mát hơn nhiều!”

Doãn Trường Ninh nghe xong ừ một tiếng nói:“Đúng nha, thà rằng nhận bạc của người ta, cũng không nguyện ủ ổ chăn cho bổn vương, có phải hay không?”

Thất Thất bĩu môi nói:“Vương gia, nô tỳ là sợ hãi!”

Doãn Trường Ninh hừ một tiếng nói:“Ngươi giả vờ đi, dù là đứa ngốc cũng nhìn ra được ngươi là giả vờ!”

Thất Thất vội nói:“Vương gia, là thật, nô tỳ kỳ thật trời sinh nhát gan!”

Doãn Trường Ninh nghe xong lại hừ một tiếng nói:“Đúng nhát gan, chưa đến năm sáu tuổi đã biết bịt ống khói nhà người ta trả thù!”

Thất Thất bị Doãn Trường Ninh nắm nhược điểm, bỗng hết chỗ nói rồi, lại nghe Doãn Trường Ninh nói:“Thất Thất tiểu hắc nô nhanh chút đem giường thu dọn xong, lại đây hầu hạ bổn vương!”

Thất Thất đành phải ba chân bốn cẳng đem chiếc giường kia chuẩn bị cho tốt, lại vội vàng chạy đến bên người Doãn Trường Ninh, thấy Doãn Trường Ninh ngồi ở trên ghế dựa rộng thùng thình, phơi nắng mặt trời mùa đông, thập phần thích ý nhắm mắt lại, Thất Thất không biết bảo nàng qua hầu hạ cái gì, liền đứng ở một bên phơi nắng theo, lại nghe Doãn Trường Ninh miễn cưỡng nói:“Gọi ngươi hầu hạ kìa!”

Thất Thất phơi nắng đang thoải mái vừa nghe vội hỏi:“Nô tỳ không biết Vương gia muốn hầu hạ như thế nào!”

Doãn Trường Ninh liền kêu:“Vừa rồi chạy về cứu người nào đó, chân đau, bóp chân!”

Thất Thất vừa nghe liền có chút phẫn nộ nói:“Nếu không phải ngươi để cho ta ủ ổ chăn, làm sao lại cần chạy về cứu ta chứ?”

Doãn Trường Ninh vừa mở mắt nói:“Thất Thất tiểu hắc nô, ngươi thật đúng là ba ngày không đánh sẽ lên phòng khách gỡ ngói nha, nếu không động thủ, cẩn thận bổn vương trừng trị cái mông đen thui kia của ngươi!”

Thất Thất chỉ phải quỳ xuống vội tới xoa chân cho Doãn Trường Ninh, đang xoa, Quản Phong lại vội vàng đi đến nói:“Vương gia, thái tử cùng Vận vương tới chơi!”

Doãn Trường Ninh nghe xong hừ một tiếng nói:“Ngươi đi nói bổn vương bị bệnh!” Nói xong chợt đứng lên, đi vào trong phòng, lúc Thất Thất theo vào, Doãn Trường Ninh đã xốc lên cái giường Thất Thất cực nhọc vất vả thu xếp tốt, Thất Thất nghĩ đến Doãn Trường Ninh tên kia giả vờ bệnh xong mình còn phải lại thu dọn một lần nữa, tim liền đau đến đổ máu, Doãn Trường Ninh lại kêu:“Còn không mau cởi áo cho bổn vương!”

Thất Thất chỉ phải luống cuống tay chân cởi áo khoác cho Doãn Trường Ninh, nhìn Doãn Trường Ninh ngã trên giường, lại nói:“Vương gia giả vờ như vậy không giống lắm!”

Doãn Trường Ninh nhân tiện nói:“Vậy phải giả như thế nào?”

Thất Thất vội nói:“Phải ở trên đầu đắp cái khăn ướt, mới giống!” Nói xong Thất Thất cầm ra chiếc khăn đặt ở trong thau đồng mình còn chưa kịp thu dọn ngâm lấy, vắt khô một cái liền đắp trên trán Doãn Trường Ninh, Doãn Trường Ninh bị nước đã muốn lạnh kích thích nhìn Thất Thất nói:“Ngươi cố ý!”

Thất Thất vội nói:“Nô tỳ không phải cố ý, hiện tại không còn kịp nữa, muốn giả bộ phải giả bộ giống chút, mặt cũng không đủ trắng, môi cũng đỏ quá mức, thấy thế nào cũng không giống bệnh nhân!”

Doãn Trường Ninh còn muốn nói cái gì đó, đã có người nói:“Hâm vương, Hâm vương bị bệnh, không thể trách đã có mấy ngày không vào triều!”

Thất Thất liền thấy Bạch Viện cùng một người nam giới mặt tròn trắng nõn đi vào, người nam kia mặc áo gió màu màu vàng hơi đỏ giống như long bào, Thất Thất nhìn ra sao cũng cảm thấy hai chân người nọ giống như cực kỳ vô lực, xem ra, đây hẳn là thái tử gì đó mà Doãn Trường Ninh nói, lại nghe Doãn Trường Ninh rên rỉ một tiếng, Thất Thất vội hỏi:“Vương gia, ngài phải muốn uống nước hay không?”

Doãn Trường Ninh hừ hừ hai tiếng, mặt mày sáng sủa kia cùng Bạch Viện chạy tới bên giường, Thất Thất chỉ phải quỳ xuống, mặt trắng kia liền ngồi ở bên giường quan tâm hỏi:“Hâm vương, là bệnh gì, có truyền Thái y hay không?”
Bình Luận (0)
Comment