Sau khi Vệ Minh Thận nhập viện một tuần, đúng như anh nghĩ, nhà họ Tùy đã đến.
Ngày hôm đó anh và Yến Dương cãi nhau một trận nhỏ, nguyên nhân là vì cô nhận điện thoại của Từ An xong muốn đến công ty.
Theo lý mà nói thì đây là công việc, anh không nên ghen như thế, nhưng khi nghĩ đến ánh mắt Từ An nhìn Yến Dương ngày hôm đó, anh lại đột nhiên cảm thấy không vui. Yến Dương biết anh vẫn luôn để ý Từ An nên dỗ dành anh, thấy anh vẫn không biết điều mà dừng lại thì cô cũng bắt đầu nổi nóng, cứ như vậy phớt lờ anh, ở một bên lẳng lặng thu dọn đồ đạc.
Lúc Phương Tiến bước vào rõ ràng cảm nhận được bầu không khí có chút không đúng. Nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ nói: “Tiên sinh, người nhà họ Tùy đến rồi, đang ở dưới lầu.”
Lời này vừa nói ra đã thu hút sự chú ý của hai người.
“Nhanh như vậy?”
Người lên tiếng là Yến Dương. Cô biết người nhà họ Tùy có thể sẽ đến, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Này mới… Mấy ngày cơ chứ?
“Đúng vậy. Tôi vừa nhận được điện thoại, không bao lâu đã thấy xe tới.”
Phương Tiến cười đáp Yến Dương, sau đó lại quay sang hỏi ý của Vệ Minh Thận.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trong lòng Vệ Minh Thận sớm đã có chủ ý, đang muốn mở miệng thì lại để ý thấy ánh mắt của Yến Dương, anh thay đổi nói: “Phương Tiến, lát nữa cậu đi một chuyến, đưa Dương Dương đến công ty.”
Anh nói như vậy không chỉ khiến Phương Tiến mà ngay cả Yến Dương cũng đều sửng sốt. Sau khi hiểu ý của anh, Yến Dương cố nén cười, nói: “Thư ký Phương, lát nữa phiền anh đến căn hộ phía tây thành phố của tôi, lấy một phần tài liệu rồi đưa đến công ty giúp tôi được không? Ở trên bàn phòng khách, anh vừa vào là thấy ngay.”
Phương Tiến không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng anh ấy hiểu rõ tính khí của Vệ Minh Thận, biết trong trường hợp này nghe theo Yến Dương là đúng. Nở một nụ cười nhẹ, anh ấy nhận lấy chiếc chìa khóa Yến Dương đưa rồi đi ra ngoài.
*
“Không phải em muốn đến công ty à, sao lại để Phương Tiến thay em đi rồi? Thư ký của anh là để em sai khiến như thế à?” Vệ Minh Thận kìm nén niềm vui trong lòng xuống, mặt không biểu cảm nói.
Yến Dương mặc kệ anh, ở đó chơi đùa với hoa cỏ, bị ép hỏi đến nóng nảy rồi, cô mới nói, “Vệ Minh Thận anh đủ rồi đấy, đừng có được hời còn giả bộ ngoan ngoãn.”
Vệ Minh Thận còn chưa từng bị người ta chế nhạo qua như vậy nha, anh bỗng bật cười.
“Anh nào có được hời còn giả bộ ngoan ngoãn?” Giọng nói bất giác đã dịu xuống.
“Anh nói xem.” Yến Dương đặt bình tưới nhỏ trong tay xuống, ngồi xổm bên giường, tay chống cằm nhìn anh, “Anh nói xem, bây giờ anh đã khó chiều như vậy rồi, đợi đến khi về già thì phải làm sao đây?”
Yến Dương cố tình bày ra bộ dáng cô gái nhỏ điềm đạm dễ thương, dáng vẻ ảo não đáng yêu cực kỳ.
Vệ Minh Thận nào còn có thể tức giận với cô cơ chứ, giọng nói không tự chủ được mang theo vài phần dỗ dành.
“Không phải em vẫn thường nói muốn nắm giữ anh trong tay, đến lúc đó là tốt hay xấu cũng đều do em trừng trị sao?”
“Cũng đúng nha.” Ánh mắt của Yến Dương cố ý quét từ giữa hai chân anh lên, nói: “Đến lúc đó lớn không nghe lời, em sẽ trừng trị đứa nhỏ, không sợ không chỉnh được anh.”
Vệ Minh Thận: “…”
Sau một hồi cạn lời là ý cười không thể nén xuống. Anh thuận tay kéo người qua, đang định ấn vào trong lòng xoa bóp thì cửa phòng đột nhiên mở ra từ bên ngoài, Yến Dương lập tức từ trên giường đứng dậy, nhìn thấy một người đàn ông trung niên bước vào.
Người đến là cha của Tùy Anh và Tùy Việt, Tùy Văn Hậu.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
*
Lúc Tùy Văn Hậu bước vào, ý cười trên mặt Vệ Minh Thận vẫn chưa tan hết, đập vào mắt khiến trong lòng ông ấy nhất thời cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Ông ấy chưa thấy Vệ Minh Thận cười như thế bao giờ.
Ánh mắt bất giác liếc nhìn về phía Yến Dương bên cạnh.
Gương mặt cô gái ửng hồng, cũng mang theo ý cười. Dường như hơi bất ngờ không kịp đề phòng việc sẽ có người tiến vào lúc này, động tác đứng dậy của cô rất nhanh, nhưng lại không hề hoảng sợ, nhất cử nhất động đều tự nhiên thoải mái, cuối cùng sau khi đứng vững rồi còn mỉm cười với ông ấy. Nhìn thấy một cô gái như vậy, trong lòng Tùy Văn Hậu nghĩ: Chẳng trách Vệ Minh Thận sẽ nhìn trúng.
Không tiện đặt nhiều sự chú ý lên cô, Tùy Văn Hậu nhìn Vệ Minh Thận.
“Minh Thận, sức khỏe thế nào rồi?” Ông ấy cười hỏi, “Chú đến để xin lỗi cháu.”
Tình cảm của Vệ Minh Thận đối với người cha vợ cũ Tùy Văn Hậu này có phần phức tạp. Phải nói, người duy nhất trong nhà họ Tùy khiến anh cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình bình thường chính là Tùy Văn Hậu. Tính cách của anh và ông ấy giống nhau, gia đình lớn khiến họ có cảm giác như đang ở trong một cái lồng. Nhưng anh khác ông ấy. Vệ Minh Thận anh đến cuối cùng dám sống cho bản thân mình, nhưng Tùy Văn Hậu không có can đảm ấy. Bao nhiêu năm nay, việc quá giới hạn duy nhất ông ấy từng làm chính là có đứa con Tùy Việt này. Bởi vì phải chịu sự ràng buộc của gia đình từ nhỏ nên cách giáo dục Tùy Việt của ông ấy quả thực là nuôi thả trong nuôi thả. Vậy nên bây giờ chuyện đi đến cục diện này cũng có thể nói là nhà họ Tùy tự làm tự chịu.
Thoát khỏi trạng thái xuất thần ngắn ngủi, Vệ Minh Thận nhìn sang Yến Dương: “Dương Dương, buổi trưa anh muốn ăn mì ba tôm kiểu Tô Châu, em giúp anh nói với nhà bếp một tiếng nhé.”
Bệnh viện bên này có bố trí đầu bếp riêng phụ trách về đồ ăn thức uống của Vệ Minh Thận. Nhưng Yến Dương biết, anh muốn để cô tạm tránh mặt. Không nói gì thêm, cô mỉm cười, chỉnh lại góc áo cho anh rồi ung dung rời đi. Vệ Minh Thận nhìn theo bóng dáng cô, đợi đến khi cánh cửa đã hoàn toàn đóng lại, anh mới thu ánh mắt về, nói với Tùy Văn Hậu: “Ngồi đi ạ.”
*
Mặc dù Tùy Văn Hậu nói muốn đến để xin lỗi, nhưng Vệ Minh Thận sẽ không trông chờ gì tới chuyện nghe được hai chữ “xin lỗi” từ miệng ông ấy. Không phải ông ấy không nói ra được, mà đối với bọn họ, ba chữ này quá nhẹ. Hơn nữa điều anh muốn cũng chưa bao giờ là những thứ ấy.
“Là cô gái này à?” Sau khi uống nửa cốc nước ấm, Tùy Văn Hậu lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Vệ Minh Thận đang đọc cuốn sách Yến Dương mang tới cho mình, nghe thấy vậy liền cười nhẹ: “Cháu sẽ để người phụ nữ khác ở đây sao?”
Tùy Văn Hậu biết là mình ngu ngốc rồi, khẽ bật cười một tiếng, ông ấy nói: “Minh Thận, nếu như cháu chịu làm đến thế này vì Tùy Anh từ sớm, kết quả của hai đứa chưa hẳn đã như vậy.”
“Không phải là cháu chưa từng có dự định này.” Vệ Minh Thận đầu cũng không thèm ngẩng lên, “Nhưng kể từ giây phút cô ấy đưa người đàn ông khác vào nhà, cháu và cô ấy đã vĩnh viễn không còn khả năng nữa rồi.”
Tùy Văn Hậu: “…”
Tùy Văn Hậu hiểu con gái mình, thích chơi đùa nhất, cho nên việc Vệ Minh Thận kiên trì muốn ly hôn, ông ấy có thể hiểu. Nhưng lý do Vệ Minh Thận muốn ly hôn lại không phải vì anh không thể tiếp tục chịu đựng được Tùy Anh nữa, mà là vì anh đã có người phụ nữ mình yêu. Vì người phụ nữ đó, anh có thể cắt đứt tất cả những gì hiện có, cho dù phải trở mặt với tất cả mọi người thì cũng vẫn kiên định với ý kiến của bản thân. Ông ấy hiểu loại cố chấp này, nhưng không có cách nào tán đồng.
“Minh Thận, cháu đã bốn mươi tuổi rồi, vì một người phụ nữ, có đáng không?”
Vệ Minh Thận không muốn trả lời câu hỏi này lắm.
Nhưng Tùy Văn Hậu lại như tự đáy lòng muốn có được câu trả lời, như thể đó là một điều rất quan trọng đối với ông ấy. Nhìn thấy màn sương thấp thoáng trong mắt ông ấy, Vệ Minh Thận đáp: “Đều nói bốn mươi chững chạc sáng suốt, nếu đến tuổi này mà vẫn sống trong sự mờ mịt, há chẳng phải sống bao nhiêu năm như vậy đều uổng phí sao?”
Tùy Văn Hậu phút chốc không nói nên lời.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh và thản nhiên của người con rể cũ này, ông ấy bỗng có cảm giác tự thẹn kém người.
“Cháu nói đúng.” Sau một hồi im lặng, ông ấy gật đầu, cười nói: “Có được câu trả lời này, chú cũng có thể thua một cách tâm phục khẩu phục rồi.”
Ông ấy nhìn Vệ Minh Thận, duỗi tay về phía anh, coi như bắt tay giảng hoà.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vệ Minh Thận do dự một chút rồi đưa tay ra.
Nhưng đợi đến khi hai người bắt tay xong, anh lại nói một câu khiến Tùy Văn Hậu xấu hổ.
“Không có thắng thua.”
*
Sau khi Tùy Văn Hậu đến, tranh chấp giữa hai nhà Vệ Tùy coi như tạm thời kết thúc, người hai bên đều có thể thở phào một hơi.
Lúc tranh đấu thì liều mạng quyết liệt, lúc buông xuống thì thực sự nhẹ nhõm thư thái, đây e là câu đố lớn nhất trong đời người. Không có cách giải, cũng không cần phải giải.
Người có thể thật sự chuyên tâm hưởng thụ khoảnh khắc này e là chỉ có mình Yến Dương. Không chỉ vì từ nay cô có thể quang minh chính đại ở bên cạnh Vệ Minh Thận, mà quan trọng hơn là, Vệ Minh Thận cuối cùng cũng có thể xuất viện. Cô cùng anh giả bệnh đến sắp mốc meo luôn rồi.
Vệ Minh Thận nghe thấy lời cảm thán của cô liền bật cười.
“Cô Yến à, anh bị thương thật.” Nếu nhớ không nhầm thì dáng vẻ của cô lúc vừa nhìn thấy anh như sắp ăn thịt người đến nơi vậy. Sao bây giờ lại ghét bỏ việc giả bệnh với anh rồi?
“Em biết, nhưng chúng ta có thể về nhà từ từ dưỡng thương mà, ở bệnh viện suốt ngày ngửi mùi nước khử trùng, em cảm thấy không bị bệnh cũng thành bệnh luôn rồi.”
“Vớ vẩn.” Vệ Minh Thận hiếm khi quở mắng cô, “Nói không suy nghĩ.”
Yến Dương cũng cảm thấy mình cao hứng quá rồi, nhưng nhìn Vệ Minh Thận xị mặt xuống lại cảm thấy buồn cười.
“Anh quở mắng em như vậy làm gì?” Cô giả bộ tức giận.
“Em nói xem?” Tay mới tháo băng chưa thể làm việc nặng, Vệ Minh Thận đưa quần áo sang, vuốt mũi cô một cái, “Không được phép suốt ngày treo từ bệnh bên miệng.”
Yến Dương biết anh là vì muốn tốt cho mình, cô sát lại gần như làm nũng, nói: “Vậy anh giúp em gỡ nó xuống đi.”
Vệ Minh Thận khẽ cười, ôm lấy eo cô, hôn lên.
Vì nụ hôn này mà đống hành lý đã được thu dọn xong xuôi lại trở thành phiền phức của hai người. Yến Dương ngồi trên đùi anh, vòng tay ôm lấy cổ anh, hỏi: “Ngày hôm đó rốt cuộc Tùy Văn Hậu đã nói gì với anh thế?Thật sự kết thúc như vậy rồi sao?”
Đây là câu mấy ngày nay Yến Dương hỏi nhiều nhất.
Suy cho cùng thì lúc trước cũng đã phiền muộn vì chuyện này một thời gian dài, kiểu làm thì dốc toàn lực, buông thì nhẹ nhàng như vậy rất khiến cho người ta có cảm giác không chân thực. Để xác nhận sự thật này, cô luôn không nhịn được mà cuốn lấy Vệ Minh Thận hỏi, nhưng anh luôn qua loa lấy lệ hoặc lảng sang chuyện khác. Tóm lại, đáp án đưa ra đều không phải là điều cô muốn.
Lần này cũng vậy, thấy Vệ Minh Thận lại có ý chuyển chủ đề, Yến Dương dứt khoát ôm lấy mặt anh, khiến anh không thể động đậy.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vệ Minh Thận nào đã từng bị người ta “bắt nạt” thế này, nhất thời dở khóc dở cười. Nhưng thấy trong đôi mắt cô tràn đầy sự nghiêm túc, anh không khỏi thở dài một tiếng, đáp: “Thật sự không nói gì cả, chẳng nhẽ em còn mong đợi nghe được lời sám hối sâu sắc gì đó từ miệng ông ấy sao, những thứ đó chỉ diễn trong phim thôi.”
Yến Dương đương nhiên sẽ không ngây thơ như vậy, nhưng nếu chỉ nói nhẹ nhàng vài câu thì những vết thương này của anh cũng quá không đáng rồi. Mặc dù cũng không bị thương nặng.
“Sao lại không đáng?” Anh nhìn cô, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng, “Anh có được bảo bối lớn nhất thế giới này, quả thực là lời siêu to rồi.”
Lời này Yến Dương rất thích nghe, nhưng ngoài mặt cô vẫn giả bộ bình tĩnh.
“Em không dễ lừa như vậy đâu.” Cô nói, “Còn có cửa ải của bà nội em bên kia nữa, khi nào thì anh cùng em đi gặp bà? Hay là tranh thủ hiện tại anh có thời gian thì đi luôn?”
Yến Dương càng nói càng cảm thấy kế hoạch này khả thi, ánh mắt vô cùng vui vẻ nhìn Vệ Minh Thận. Vệ Minh Thận cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, nhưng mà ngay khi anh định mở miệng thì Phương Tiến ở bên dưới đột nhiên gọi điện tới, nói Tào Quang Ưng bên kia đang hỏi anh khi nào có thể quay lại, có việc quan trọng cần gấp rút sắp xếp, chính là vào ngày kia.
Yến Dương: “…”
Vệ Minh Thận: “…”