Vì sự việc nhỏ bất ngờ xen vào này mà hai người lại trò chuyện thêm rất lâu, nói rất nhiều suy nghĩ trong lòng ra, sau đó mới thoả mãn ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau lúc Yến Dương tỉnh dậy, Vệ Minh Thận đã không còn ở bên cạnh nữa. Cô uể oải ưm một tiếng, liền nghe thấy giọng nói từ sofa bên dưới truyền tới: “Anh ở đây, tỉnh rồi thì dậy đi, anh làm cho em chút đồ ăn.”
Yến Dương không nhúc nhích, nằm thêm một lúc cho tỉnh táo rồi mới nói: “Không dậy nổi, anh lên bế em đi.”
Điệu bộ làm nũng rõ ràng, không lâu sau liền nghe thấy tiếng bước chân đi lên, Yến Dương vẫn không động đậy, đợi đến khi tiếng bước chân đã gần kề, cô đột nhiên lật người, vén chăn lên, nói: “Ngạc nhiên chưa! Phúc lợi sáng sớm!”
Trong tấm chăn màu xám nhạt là thân thể trắng nõn như ngọc của cô gái, chỉ có nơi huyền bí ở giữa kia là bị một chiếc quần lót mỏng màu đen che lại, những bộ phận khác đều lộ ra ngoài, mặc sức phô bày trước mặt người đàn ông. Vệ Minh Thận cảm thấy rất đau đầu, không ngờ vợ chưa cưới của mình lại nghịch ngợm như vậy. Anh lườm cô một cái, nghiêng người về phía trước, dùng chăn quấn chặt lấy cô rồi bế lên.
Yến Dương rất không hài lòng với phản ứng của anh.
“Thái độ gì vậy, em đây là thưởng cho anh đó!”
“Vậy anh thật sự cảm ơn em nha Yến tiểu thư, sáng sớm cũng không sợ cóng.” Hiện tại đang là thời điểm lạnh nhất, trong phòng chỉ có một máy sưởi, lại không quá ấm. Đêm qua lăn lộn một hồi anh đã sợ cô bị lạnh rồi, kết quả sáng nay lại nữa.
“Em không sợ, em kháng cóng!” Yến Dương trừng mắt với người không có chút tế bào thú vị nào trước mặt, tức đến phồng mồm lên như con cá nóc.
Vệ Minh Thận bị cô gây chuyện vô cớ chọc cười.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Anh sợ được chưa?” Anh thấp giọng nói, “Em đi hỏi thử xem, có mấy người đàn ông ở thời kỳ đầu chịu nổi sự trêu chọc? Người không cho là em, người trêu chọc cũng là em.”
Yến Dương không biết phải nói gì, hừ một tiếng rồi muốn tự mình xuống giường. Vệ Minh Thận đánh vào mông cô một cái, bế cô đi xuống, đưa vào phòng vệ sinh.
*
Đợi đến khi Yến Dương từ phòng vệ sinh đi ra lần nữa, cả người đã phấn chấn, sảng khoái. Thấy Vệ Minh Thận đang ngồi đó đọc báo, cô trực tiếp bước tới, giật lấy tờ báo rồi ngồi cưỡi lên người anh.
Vệ Minh Thận nhìn con cá nóc nhỏ này mà không nhịn được cười.
“Em hạ quyết tâm muốn giày vò anh phải không?”
Yến Dương cũng cười.
“Em muốn ôm chồng chưa cưới của mình, có gì không đúng à?”
Được thôi.
Vệ Minh Thận không nói gì nữa, ôm lấy Yến Dương.
“Bé con, anh đổi cho em một căn nhà khác nhé, được không?” Ôm ấp một hồi, Vệ Minh Thận hỏi Yến Dương.
“Tại sao chứ? Căn nhà này rất tốt mà. Quan trọng nhất là gần công ty.”
“Cũng không phải chỉ có mỗi tiểu khu này gần công ty, nếu em thích thì chọn một căn lớn hơn chút trong tiểu khu này cũng được.” Vệ Minh Thận nói, “Không nói những thứ khác, hiện tại anh muốn nấu cho em một bữa ăn ngon cũng không có chỗ phát huy.”
“Một tuần cũng có nấu được mấy lần đâu.” Yến Dương không đồng tình.
Vệ Minh Thận suy nghĩ rồi lại nói: “Cơm không quan trọng, vậy còn giường thì sao. Nhìn cái giường của em xem, mỗi lần trở về anh đều phải ngủ với em thế này ư?” Anh cười cười, “Sớm muộn cũng có ngày sập.”
Nghĩ đến mức độ kịch liệt của hai người tối qua, Yến Dương liền cười.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Em lại hy vọng nó sập xuống, ít nhất có thể chứng minh anh từng trở về với em.” Yến Dương ủ rũ, nhỏ giọng oán giận.
Vệ Minh Thận hôn lên má cô, nói: “Đổi căn khác đi, được không?”
“Để em suy nghĩ đã.” Yến Dương nói, “Em đói rồi, có gì ăn không?”
Sao có thể không có chứ.
“Nấu cháo rồi, để anh đi múc cho em.”
*
Bữa sáng này có thể nói là bữa ăn thoải mái nhất của Yến Dương kể từ khi cô đến Hàng Thành.
Trong lúc cô thưởng thức bữa sáng này, Vệ Minh Thận đã gọi điện, bắt đầu tìm nhà và giúp việc theo giờ cho cô.
Thấy Vệ Minh Thận kiên quyết muốn đổi nhà cho mình như vậy, Yến Dương cũng không phản đối nữa. Chưa nói đến thứ khác, hai người ngủ trên chiếc giường kia quả thực có chút khó chịu. Ngộ nhỡ có một ngày lại… Da thịt mềm mại của cô không chịu nổi dằn vặt đâu. Nhưng giúp việc theo giờ thì Yến Dương không muốn lắm.
“Em có thể tự dọn dẹp nhà cửa, coi như giải toả áp lực sau giờ làm đi.”
“Thỉnh thoảng thì được, nhưng đến lúc bận liên tục thì nhà cửa cứ để đấy không dọn sao?” Vệ Minh Thận suy nghĩ rất toàn diện, “Tiền thuê nhà và giúp việc theo giờ anh trả, tiền của em cứ tiết kiệm đi.”
Yến Dương: “…”
Yến Dương rất muốn nói không cần.
Nhưng nghĩ lại, họ đã tuy hai mà một rồi, ai tiêu tiền của ai còn quan trọng đến vậy sao. Trong cuộc sống của Yến Dương không có nhiều quy tắc thế tục như thế, nếu cô bằng lòng muốn thì chấp nhận thôi.
“Được.” Cô nói.
*
Ăn xong bữa sáng đã gần đến giờ Vệ Minh Thận phải ra sân bay. Bởi vì ngày kia lãnh đạo tới nên anh bắt buộc phải về trước một ngày chuẩn bị công việc, hôm nay bắt buộc phải rời đi.
Sáng sớm Phương Tiến đã gửi tin nhắn đến, căn chuẩn giờ, để cho hai người có đủ thời gian ở với nhau. Nhưng suy cho cùng thời gian có hạn, đến giờ rồi thì vẫn phải đi.
Yến Dương thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái, khoác một chiếc áo lông vũ màu đen dày cộp, xuống lầu tiễn Vệ Minh Thận. Xe dừng cách đó không xa, Phương Tiến thấy hai người đi ra liền vội vàng xuống xe nhận lấy hành lý. Sau khi xếp xong lại tự giác trở về xe, để lại không gian cho hai người nói chuyện.
“Chuyện nhà cửa anh đã giao lại cho Phương Tiến, cậu ấy giúp em sắp xếp ổn thoả rồi mới rời khỏi Hàng Thành, em cứ yên tâm đi làm, không cần phải bận tâm đến những chuyện này.”
“Vâng, em biết rồi.” Yến Dương quấn áo thật chặt, chỉ lộ khuôn mặt chưa thoa phấn nhỏ nhắn trắng nõn ra bên ngoài. Vệ Minh Thận đều thấy trong mắt, không nhịn được lại ôm cô.
“Nhớ bảo trọng, ngoan nhé?”
“Em biết rồi.” Yến Dương cũng ôm lại anh, “Lát nữa anh lên máy bay thì nghỉ ngơi một chút đi, tối qua cũng không được ngủ ngon.”
Mặc dù tối qua hai người lăn lộn vui sướng, có điều cả một đêm quả thực rất dễ mệt mỏi. Nhưng rất kỳ lạ là, trên mặt Vệ Minh Thận không hề nhìn ra được chút dấu vết buông thả dục vọng nào, ngược lại còn sảng khoái tinh thần. Yến Dương thực sự tin rồi, người này không hổ là người từng được rèn luyện qua, thể lực mạnh tuyệt đối.
“Ông xã…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đột nhiên rất muốn làm nũng nên Yến Dương gọi anh một tiếng.
Từ “chồng chưa cưới” nhảy lên “ông xã” trong phút chốc, tốc độ này thực sự khiến Vệ Minh Thận không chịu nổi, anh ôm chặt lấy cô, cười nói: “Phải đi rồi mà còn muốn trêu chọc anh một chút mới chịu được đúng không?”
Yến Dương không nói gì, chỉ cọ cọ trong lòng anh.
Vệ Minh Thận vỗ vỗ cô như dỗ một đứa trẻ, nói: “Đợi anh trở về, gặp bà nội em xong, chúng ta lập tức đi đăng ký kết hôn.”
“Được.” Yến Dương mỉm cười.
*
Lại ôm ấp vỗ về thêm một lúc, đợi đến khi Phương Tiến thực sự không nhịn được nữa mà thúc giục, Vệ Minh Thận mới lên xe rời đi.
Yến Dương đứng tại chỗ nhìn theo chiếc xe dần đi xa, nhịn thật lâu, mới kìm được nước mắt lại. Chia xa lúc này là để có được lần đoàn tụ tốt hơn. Trước đây luôn nghe người ta nói, nhưng bây giờ đến lượt mình mới biết, câu nói này không hề có sức an ủi chữa lành như trong tưởng tượng. Sự đoàn tụ đáng mong đợi, nhưng nỗi đau chia xa sẽ không vì thế mà bớt đi. Tất nhiên cô vẫn may mắn. Bởi vì lần đoàn tụ tiếp theo đang chờ cô kia, là chuyện tuyệt vời nhất thế gian.
Yến Dương hít một hơi thật sâu, đợi đến khi hoàn toàn không thấy bóng xe nữa, cô mới như hồi thần lại, rùng mình một cái, định quay về. Vừa đi đến cổng tiểu khu thì nghe thấy tiếng còi xe, cô cau mày nhìn lại, hơi giật mình.
Trong xe có một người phụ nữ đang mỉm cười với cô, thấy cô nhìn sang liền lập tức xuống xe, đi về phía cô.
“Cô Yến phải không, chúng ta nói chuyện chút đi.” Người phụ nữ cười, hơi ngừng lại, “Tôi là Tùy Anh, vợ cũ của Vệ Minh Thận.”
*
Trong quán cà phê ấm áp.
Nhưng Yến Dương ngồi trong đó lại không hề cảm thấy dễ chịu thoải mái. Tay cô cầm một cốc cacao nóng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Tùy Anh ăn mặc đẹp đẽ, hoàn toàn không nhìn ra đã gần bốn mươi tuổi ở trước mặt.
“Chị tìm tôi có việc gì sao?”
Tùy Anh không lên tiếng, chỉ như xuất thần mà nhìn cô gái trước mặt.
Cô rất trẻ, nhưng thứ có được không chỉ là sự trẻ trung. Theo lý mà nói, nếu một người đàn ông ly hôn với một người phụ nữ khác vì mình, cho dù có được yêu chiều đến mức nào thì khi gặp “vợ đầu” có lẽ vẫn sẽ cảm thấy mất tự nhiên. Nhưng Yến Dương thì không. Sự thản nhiên trên gương mặt cô như thể đang đối mặt với một người không thể bình thường hơn. Điều này khiến Tùy Anh cảm thán, cũng không thể không khen ngợi.
Người phụ nữ như vậy, sẽ là người anh thích.
“Có lẽ cô đã từng nghe nói về tôi từ chỗ Minh Thận nhỉ?”
Tùy Anh vẫn không che giấu sự thân thiết mà gọi Vệ Minh Thận như vậy, nhưng điều này không hề khiến Yến Dương cảm thấy khó chịu.
“Thật đáng tiếc, anh ấy chưa từng đề cập đến quá nhiều.”
Yến Dương thật sự cầu thị(1), không mang theo bất kỳ cảm xúc nào đáp.
(1)Thật sự cầu thị/实事求是: Là một thành ngữ của TQ được viết đầu tiên trong sách Hán thư. Nghĩa nguyên là miêu tả chí hướng học tập, nghiên cứu. Thành ngữ này có nghĩa là “giải quyết vấn đề dựa trên tình hình thực tế”, “tìm kiếm bản chất vấn đề từ những thứ xác thực”. “Lúc chúng tôi ở bên nhau rất ít khi nói về những người không liên quan.”
Những người không liên quan.
Tùy Anh sửng sốt, không nhịn được che miệng cười.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Cô gái nhỏ, cô không cần phải như thế, tôi đã ly hôn với anh ấy rồi. Trước đây tôi và anh ấy không có tình cảm gì với nhau cả, cô không cần phải coi tôi như kẻ thù giai cấp. Tôi chỉ là, có chút tò mò mà thôi…”
“Thật sự không có.” Yến Dương mỉm cười, ôn hòa nói, “Lần đầu tiên ở bên anh ấy, tôi tưởng anh ấy độc thân. Khi tôi ở bên anh ấy lần nữa, anh ấy đã ly hôn với chị rồi. Giữa chúng tôi chưa từng tồn tại người thứ ba thì sao có thể nói đến chứ?”
Tùy Anh: “…”
Tùy Anh đã hoàn toàn không còn gì để nói nữa, dáng vẻ cô ta sững sờ, có chút thất thố.
Hóa ra anh thực sự chưa từng nhắc đến cô ta. Hóa ra vị trí của cô ta ở trong lòng anh, thực sự chỉ có một chút xíu như vậy.
*
Tùy Anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Vệ Minh Thận, đó là trong bữa ăn do hai nhà Vệ Tùy sắp xếp cho họ. Người đàn ông ngồi bên cạnh cô ta, không nói nhiều, nhưng trong lúc dùng bữa vô cùng chăm sóc cô ta, hiển nhiên là hiểu rất rõ mục đích của bữa ăn này.
Khi đó cô ta có chút khinh thường, cảm thấy anh làm tất cả những điều ấy đều là để khiến các vị trưởng bối vui vẻ, sau đó lúc chỉ còn lại hai người, cô ta còn lạnh lùng mỉa mai. Vẫn nhớ khi đó anh cau mày lại, nói một câu: “Cô Tùy, không thể phủ nhận, tôi cũng có chút phản cảm với việc sắp xếp hôn nhân này của trưởng bối. Nhưng hiện tại tôi không có người trong lòng, cho nên tôi sẵn lòng cùng cô thử tiếp xúc. Nếu cô vì thế mà cảm thấy mạo phạm, vậy tôi xin lỗi cô.”
Ngược lại là một quân tử.
Đây là ấn tượng duy nhất của cô ta về anh sau bữa ăn ngày hôm đó. Nhưng cô ta lúc ấy thật sự phản nghịch, không thích nhất chính là quân tử.
Cuộc sống sau hôn nhân vẫn điên cuồng như cũ. Cô ta tựa như rất vui với việc thách thức anh, muốn xem xem điểm giới hạn của anh ở đâu. Nhưng mà Vệ Minh Thận này chưa từng cho cô ta cơ hội khiêu chiến. Kể từ khi bắt được cô ta cùng người khác phóng đãng trên chiếc giường lớn trong phòng tân hôn, anh không bao giờ xuất hiện trước mặt cô ta nữa.
Cục diện này nằm ngoài dự liệu của cô ta, sau này cô ta nhiều lần tìm đủ mọi cớ xuất hiện trước mặt anh, đe dọa, uy hiếp, làm nũng, thậm chí hạ thuốc, cũng đều không thể lay chuyển được người đàn ông này dù chỉ một chút. Đến lần cuối cùng anh ra khỏi bệnh viện vì rửa dạ dày do uống phải thuốc không nên uống, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông ngoài tái nhợt đã không còn chút cảm tình nào với cô ta nữa.
“Tùy Anh, dừng ở đây đi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vào giây phút đó cô ta mới biết, cô ta và anh đã thực sự kết thúc rồi. Không hiểu vì sao, một màn này bỗng chồng lên một màn kia. Chính là lần đầu tiên cô ta bị anh bắt gian tại giường, anh tái mặt nhẫn nhịn rất lâu, cuối cùng lại chỉ chỉnh quần áo cho cô ta, dặn dò cô ta: Trời lạnh, cẩn thận cóng.
Còn có vào đêm tân hôn của họ, anh cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng vẫn lộ ra chút lo lắng thấp thỏm mà nói với cô ta: Tùy Anh, anh hi vọng có thể duy trì cuộc hôn nhân này thật tốt. Anh sẽ khiến em tin rằng, anh là một người đáng tin cậy.
Anh khi đó, cho dù là bị ép buộc nhưng thực ra cũng có chút kỳ vọng vào cuộc hôn nhân này đi. Suy cho cùng thì đó là lần đầu tiên trong đời anh có một ngôi nhà ngoài cái lồng lớn nhà họ Vệ kia. Nhưng cô ta đã làm gì chứ? Cô ta đã nghiền nát phần mong đợi đó của anh.
Tùy Anh chưa từng nghĩ trên đời này sẽ có một người nghiêm túc với tình cảm như vậy, đặc biệt là người nhà họ Vệ. Nhưng Vệ Minh Thận lại chính là một kẻ khác loài như thế. Mà cô ta, đã để mất anh rồi.
Thực ra buổi sáng cô ta đã đến từ sớm, nhìn Vệ Minh Thận và cô gái kia tạm biệt nhau. Sự thân mật giữa hai người thuần thục, tự nhiên và hợp đến thế. Nhìn thấy cảnh ấy, nước mắt cô ta chợt rơi xuống. Cho đến giờ phút này, cô ta mới hiểu mình đã mất đi thứ gì.
Không phải là một tình yêu, một cuộc hôn nhân. Mà là cả một thế giới.
*
“Anh ấy vẫn luôn không dễ dàng, hi vọng cô đừng phụ lòng anh ấy.”
Để lại câu nói này, Tùy Anh cầm túi xách, đứng dậy rời đi.
Yến Dương vốn muốn gọi cô ta lại, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nếu bất cứ người nào trên thế giới này cũng có thể hiểu được Vệ Minh Thận, vậy thì đến cuối cùng sao cô và anh có thể ở bên nhau cơ chứ?
Có lẽ trong mắt rất nhiều người, sự kết hợp giữa cô và Vệ Minh Thận là dựa vào việc Tùy Anh buông tay bố thí và Vệ Minh Thận từng bước lập kế hoạch. Nhưng thực ra, tất cả những điều ấy đều là định mệnh.
Định mệnh đã phán quyết em phải đầu hàng trước anh, vậy thì điều duy nhất em có thể làm, chính là phục tùng.
*
Yến Dương khẽ mỉm cười, sau khi uống hết cốc cacao nóng trong tay, cô đứng dậy chậm rãi rời đi.
Một tia nắng lướt qua người cô, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Bóng cây khẽ khàng đung đưa trong đó. Mọi thứ, đều là dáng vẻ đẹp nhất.
———— Hoàn chính văn ————
Tác giả có điều muốn nói:Viết xong Yến Dương rồi, rất vui.Quá trình viết bộ này thực sự khá vui vẻ, đủ kiểu tự buông thả mình, làm theo trái tim. Tôi cũng rất vui khi có thể nhận được sự yêu mến của mọi người. Mặc dù giữa chừng từng xảy ra chuyện không vui, nhưng cuối cùng, tôi vẫn duy trì trạng thái ban đầu, hoàn thành viên mãn bộ truyện này. Tôi rất vui, hy vọng mọi người đọc truyện cũng vậy.