Yến Dương

Chương 7

Mặc dù tư thế của Yến Dương trước mặt mọi người vô cùng đẹp mắt, nhưng sau khi trở lại trường học, cô vẫn âm ỷ có chút khổ não. Suy cho cùng thì vẫn phải tìm kiếm công việc thực tập một lần nữa.

Lần nữa tìm công việc thực tập, tâm trạng của Yến Dương không còn quá giống lần đầu tiên. Trước kia một mực chọn công ty lớn, kết quả đã trải qua một khoảng thời gian tương đối không vui, trong lòng cô khó tránh khỏi có chút bóng ma tâm lý. Nhưng công ty nhỏ lại không có ưu thế gì khi tìm việc làm sau này. Trong phút chốc, cô vô cùng rối rắm.

Đến hiện tại, Yến Dương cảm thấy những lời Vệ Minh Thận nói tối hôm đó không thể chính xác hơn. Cô vẫn luôn tự cho rằng mình là một người suy nghĩ rất thoáng, tới mức có chút không nhiễm bụi trần. Thực ra, con người sống trên đời đến cùng vẫn không thể thoát khỏi đủ loại sự vụ trong cuộc sống này. Mỗi khi tới lúc đó, cô sẽ chẳng có gì khác biệt với một người bình thường khác cả. 

Bởi vì chuyện tìm công việc thực tập không thuận lợi nên Yến Dương dần hoà hoãn, khống chế lại tâm trạng, chuẩn bị bình tĩnh đối mặt với chuyện này. Mà đúng lúc này, cô bạn cùng phòng Tiểu Vi đã cho cô một cơ hội. 

Trong kỳ nghỉ Tiểu Vi cũng bận rộn, nhưng không giống Yến Dương, cô ấy bận làm đề tài dự án với giáo viên hướng dẫn… Tiểu Vi đã quyết định học lên tiến sĩ, vậy nên việc tích lũy kinh nghiệm nghiên cứu khoa học càng quan trọng hơn kinh nghiệm thực tập.

Tiểu Vi mời Yến Dương đến giúp đỡ cùng nhau điều tra nghiên cứu, giống như các nghiên cứu sinh năm ba sắp tốt nghiệp khác, mấy sinh viên trong tay giáo viên hướng dẫn của Tiểu Vi đều đang bận thực tập cả rồi, đề tài nhất thời hơi thiếu nhân lực. Mà đề tài này lại rất gấp, cho nên không thể không tuyển người khắp nơi.

“Không phải là làm không công, sẽ có trợ cấp nha, tám mươi tệ một ngày.”

Tiểu Vi ném ra sự cám dỗ, tràn đầy mong đợi đồng thời lại có chút thấp thỏm lo âu. Đối với nhóm nghiên cứu mà nói, mức trợ cấp tám mươi tệ một ngày đã không phải là thấp rồi. Nhưng nếu thực tập ở công ty ngoài thì một ngày sẽ không chỉ có từng ấy.

Yến Dương nhìn ra được sự bất an của Tiểu Vi, cô cười nói: “Trong mắt cậu, tiêu chuẩn đánh giá có làm một việc hay không của tớ chính là nhìn số tiền nhiều hay ít à?”

“Không phải đâu.” Tiểu Vi vội vàng xua tay, “Tớ đương nhiên biết cậu sẽ không quan tâm những thứ này. Nhưng Yến Dương à, tớ bắt buộc phải nói thật với cậu, điều kiện nơi đến lần này sẽ rất kém.”

Giáo viên hướng dẫn của Tiểu Vi là một trong số ít học giả trong học viện quan tâm đến vấn đề dân số và giới tính xã hội, dự án hiện tại đang làm chính là nghiên cứu về vấn đề liên quan đến chính sách di dân. Chính sách di dân phân thành nhiều loại, có di cư xóa đói giảm nghèo, di cư sinh thái và di cư công trình vân vân, mà đề tài giáo viên hướng dẫn của Tiểu Vi đang làm chủ yếu liên quan đến di cư sinh thái.

Địa điểm cần đến lần này là một thành phố nhỏ ở phía nam Thiểm Tây, ở đó có một dự án công trình di cư sinh thái đã được tiến hành gần mười năm, là một khu vực nghiên cứu trọng điểm trong mắt nhiều học giả liên quan. Nhưng nếu đã liên quan đến di cư sinh thái thì chứng tỏ điều kiện tự nhiên nơi đây vô cùng tồi tệ, mức sống tiêu chuẩn tương ứng cũng không được tính là cao. Đến Tiểu Vi nghe xong còn có chút do dự, càng đừng nói đến Yến Dương. 

Trong mắt cô ấy, Yến Dương vẫn luôn là một người được dày công nuôi dưỡng, sợ cô không thể chịu được những khổ cực này.

Đúng như dự đoán, Yến Dương nghe xong quả thực đã do dự một lúc

Nhưng rất nhanh, cô cười hỏi, “Tớ nghe nói môi trường ở đó rất không tệ.”

Và: “Coi như đến đó thư giãn cho khuây khoả đi.”

Vậy là đã đồng ý rồi. 

Tiểu Vi kinh ngạc vui mừng như điên, cô ấy ôm lấy cô: “Yến Dương, tớ yêu cậu lắm luôn.”

Yến Dương cũng cười, vui vẻ tự đáy lòng.

*

Yên Thành, tại Viện dưỡng lão. 

Lúc Vệ Minh Thận xuống xe vừa vặn gặp thư ký của cha mình Vệ Kiến Bình từ bên trong đi ra. Hai người chạm mặt, Vệ Minh Thận chào hỏi trước: “Chú Lương đến rồi ạ, có chuyện gì sao?”

“Không có gì, chỉ là qua thăm ông cụ chút thôi.” Hơi ngừng lại, “Chuyện thời gian trước, chú đều nghe nói rồi.”

Lương An là người đã theo cha anh nhiều năm, quan hệ với Vệ Minh Thận cực kỳ tốt, vậy nên khi nói chuyện cũng không kiêng kỵ gì nhiều, trực tiếp nói thẳng ra.

Quả nhiên, vẻ mặt của Vệ Minh Thận không thay đổi.

“Không sao, cháu có thể xử lý được.”

Lương An thở dài, nói: “Anh trai cháu đi đến bước đường này quả thực không phải chỉ là lỗi của một mình nó. Lúc trước chú đã từng khuyên nhủ cựu thủ trưởng, nhưng ông ấy…” Nói xong, Lương An lắc đầu thở dài một hơi, nhìn anh nói: “Ngược lại vất vả cho cháu rồi.”

Lương An có thể nói là đã nhìn hai đứa trẻ nhà họ Vệ từ nhỏ đến lớn, giống như cháu ruột của mình vậy, quá hiểu rồi.

Anh cả Vệ Minh Khiêm là con trưởng của Vệ Kiến Bình, lớn lên trong sự dõi theo của mọi người, nhận được hết tình yêu thương chiều chuộng, tính cách thích phô trương khoe mẽ lại hết sức lông bông. Con thứ Vệ Minh Thận là do vợ hai của Vệ Kiến Bình sinh ra. Người phụ nữ này cực kỳ xinh đẹp, ngày đầu tiên vào đại viện đã gây ra một làn sóng xôn xao. Vệ Kiến Bình có thể nói là yêu chiều không thôi, chính là kiểu đặt trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Đáng tiếc cảnh đẹp chẳng thể kéo dài, hai năm sau, vị phu nhân này muốn ly hôn với Vệ Kiến Bình, tuyên bố rằng lúc đầu lấy ông chỉ là vì nghe theo lệnh của cha mẹ, thực ra bản thân đã có tình yêu khác. Sợ Vệ Kiến Bình không tin, bà còn đưa người đàn ông ấy đến cho ông xem.

Kể từ đó, Vệ Kiến Bình đã hoàn toàn tan nát con tim. Không níu kéo nhiều, cũng không có ý tố cáo người đàn ông kia phá hoại quân hôn, trực tiếp để người đi, thành toàn cho đôi “uyên ương mệnh khổ” này. Nhưng mà vị phu nhân ấy cũng không sống được một cuộc sống hạnh phúc như trong dự liệu, vài năm sau, người đàn ông theo đuổi tình yêu đích thực với bà ban đầu kia đã ngoại tình, còn bà cũng vì vậy mà bệnh nặng, cuối cùng qua đời vì bệnh trầm cảm. Sau khi Vệ Kiến Bình nghe được chuyện này còn thổn thức một thời gian.

Bởi vì có một người mẹ ích kỷ như vậy nên địa vị của Vệ Minh Thận trong nhà họ Vệ liền có chút trắc trở. Vốn đã nhỏ hơn hai người chị và một người anh trai phía trước rất nhiều, lại thêm quan hệ cùng cha khác mẹ nữa, anh và anh chị quả thực không được tính là thân thiết. Bây giờ lại có thêm một người mẹ khiến nhà họ Vệ bị ô danh nên hoàn cảnh của Vệ Minh Thận lại càng khó khăn hơn. Khi đó Vệ Kiến Bình giữ chức tư lệnh viên ở Quân khu phía Đông, thường xuyên vắng nhà, không có thời gian quản con trai con gái. Vệ Minh Thận theo sau anh trai Vệ Minh Khiêm chịu đựng đủ loại giễu cợt trào phúng từ khắp nơi bao gồm cả anh trai ruột của mình mà trải qua tuổi thơ và thời niên thiếu. Cho đến sau này khi vào trường quân sự, anh đều không đề cập đến gia thế bối cảnh của mình một chữ. Trong mắt rất nhiều người, đó có thể là một chuyện đáng tự hào nhất trong đời này. Nhưng đối với Vệ Minh Thận, đó lại là nguồn gốc của mọi sự đau khổ.

“Quen rồi ạ, cũng không cảm thấy vất vả nữa.” Vệ Minh Thận nói, dáng vẻ hời hợt như không đáng nhắc đến. Sợ Lương An lại tiếp tục cảm khái, anh chuyển chủ đề, nói: “Chú muốn về đại viện sao? Để xe của cháu đưa chú về.”

“Không cần không cần.” Lương An xua tay, “Chú tự lái xe đến. Cháu cũng tới thăm ông cụ hả? Mau vào đi.”

Lương An nói xong, vỗ vỗ vai anh rồi rời đi.

Vệ Minh Thận đứng đó hồi lâu, đợi Lương An rời đi rồi, anh mới xoay người đi vào tòa nhà.

Trong một căn phòng trên tầng hai, Vệ Kiến Bình đang đọc báo. Nghe thấy tiếng mở cửa, ông còn tưởng là y tá lại đến giục uống thuốc nên định nổi nóng, kết quả vừa ngẩng đầu lên nhìn liền phát hiện ra là con trai út Vệ Minh Thận.

Nhìn thân hình cao gầy ăn mặc chỉnh tề của anh, Vệ Kiến Bình hơi xuất thần. Đợi đến khi anh tiến lại gần rồi, ông mới giả vờ như không có chuyện gì đặt tờ báo xuống, nói: “Đến rồi à.”

Vệ Minh Thận vâng một tiếng, ngồi xuống ghế bên cạnh ông, hỏi: “Hai ngày nay cha cảm thấy thế nào?”

“Vẫn ổn.” Vệ Kiến Bình chậm rãi đáp, “Hai ngày nay ngủ không ngon lắm, bác sĩ Tông đã kê thêm thuốc. Theo cha thấy thì cũng chỉ là quá kinh ngạc trước sự việc thôi, tuổi tác lớn rồi, ngủ không ngon là chuyện bình thường.”

“Vẫn nên điều chỉnh một chút, nhưng chuyện giấc ngủ này, quả thực không thể quá phụ thuộc vào thuốc.”

Giọng điệu của Vệ Minh Thận khá bình tĩnh, Vệ Kiến Bình không khỏi liếc nhìn anh lần nữa.

“Hôm nay không bận nữa à?”

“Hai ngày này nghỉ ngơi ạ.”

Vệ Minh Thận nhấc ấm trà lên rót thêm một ít vào tách của ông cụ, Vệ Kiến Bình nghe tiếng nước chảy rõ rệt, nói: “Công việc này của con cũng không rảnh hơn lúc trước bao nhiêu. Đôi khi cha thật sự không hiểu, con chuyển đến đây rốt cuộc là vì cái gì?”

“Giao thiệp với người khác lâu rồi, khó tránh khỏi mệt mỏi. Công việc hiện tại mặc dù cũng mệt nhưng đều là làm chung với những người đơn giản, trái lại cảm thấy thoải mái hơn trước một chút ạ.”

“Chưa hẳn. Ở bên đó, con chủ yếu tiếp xúc với phần tử tri thức và nòng cốt kỹ thuật, đôi khi cố chấp lên cũng có thể đủ khiến con đau đầu rồi.”

“Con không phủ nhận điều này.” Vệ Minh Thận cười, “Nhưng cách giải quyết nói đơn giản thì cũng đơn giản, dùng đạo lý thuyết phục người là đủ rồi, đây là điều họ để ý nhất.”

Vệ Kiến Bình xuất thân là lính, có một khoảng thời gian ông rất coi thường phần tử tri thức xú lão cửu(1). Nhưng không thể không thừa nhận, những người này thật sự ăn mềm không ăn cứng. Vậy nên đôi khi căng lên chưa chắc đã hữu ích bằng dùng đạo lý thuyết phục người.

(1)Xú lão cửu/臭老九: Cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong Đại cách mạng văn hoá.

“Con có tiềm năng trong công việc này.” Sau một hồi im lặng, Vệ Kiến Bình cảm khái nói, “Nếu con đã kiên quyết muốn ở lại đây thì cha cũng không phản đối. Nhưng Tùy Anh bên kia không còn gì để thương lượng nữa rồi.”

Vệ Minh Thật hồi lâu không lên tiếng, đợi đến khi uống xong tách trà trong tay, anh mới nói: “Cha à, con e là phải làm cha thất vọng rồi.”

Giọng nói này cực kỳ nhẹ, tựa như một tiếng thở dài vậy, Vệ Kiến Bình nghe thấy liền lập tức ngồi thẳng dậy, “Con có ý gì?”

Vệ Minh Thận xuất thần nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, ngọn núi sâu thẳm tĩnh mịch phía xa xa đáng nhẽ nên sáng sủa rõ ràng, nhưng lúc này lại như bị một tầng sương mù bao phủ, nhìn tình hình này, xem ra mưa gió sắp ập đến rồi.

“Ngày hôm đó con lại gặp cô ấy rồi. Không được, thực sự không được. Con không thể từ bỏ cô ấy.”

Vệ Kiến Bình im lặng vài giây, trầm giọng hỏi: “Ý con là, con vẫn muốn giữ cô ta ở bên cạnh?”

“Không.” Vệ Minh Thận lắc đầu. “Cô ấy không phải người như vậy, sẽ không đồng ý. Con cũng không muốn để cô ấy chịu uất ức.”

“Vậy con có ý gì?” Vệ Kiến Bình đã thoáng có chút kích động muốn nổi giận, trong lòng ông cũng đã dần có đáp án.

“Con đã chịu thiệt hơn mười năm, có lẽ cũng đủ rồi. Những ngày tháng tiếp theo, con muốn sống theo ý mình.”

Vệ Minh Thận nhìn ngọn núi phía xa xa, nó khiến anh nhớ đến đại đội đầu tiên anh được phân đến khi còn trong quân ngũ. 

Anh thực sự thích nơi đó, rõ ràng là một tập thể lớn, nhưng lại càng có cảm giác như gia đình hơn. Anh nỗ lực làm việc, muốn có được một tương lai tốt đẹp ở đây, nhưng đến cùng anh vẫn là con cái nhà họ Vệ, chỉ một câu nói của cha đã có thể chi phối số phận của anh, để cởi bỏ quân phục xuống, trở về nơi này. Lúc đó, khi vừa nhận được lệnh, anh tức giận không thôi, lần đầu tiên anh bước vào phòng làm việc của cha mình mà không gõ cửa, hỏi ông rốt cuộc là tại sao. Khi đó cha anh trả lời thế nào nhỉ? Ông nói: Từ bất chưởng binh(2), con không có tiềm năng dẫn binh, nhân lúc còn sớm hãy chuyển nghề đi. 

(2)Từ bất chưởng binh/慈不掌兵: Ý nói người lương thiện nhân từ không hợp nắm binh quyền, lãnh đạo chỉ huy binh tướng. Người dẫn binh đánh trận phải là người có dũng có mưu, quá nhân từ thiện lương, do dự thiếu quyết đoán sẽ không thể quả quyết quyết định mọi sự việc. 

Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được uy quyền trong tay người cha cao cao tại thượng của mình. Lúc nhỏ dù có chịu phải sự đối xử lạnh nhạt đến đâu, anh cũng chưa bao giờ nản lòng. Chỉ có lần này, anh thực sự cảm thấy tuyệt vọng về người cha này.

Có lẽ là vì tâm đã chết lặng, cho nên sau này khi cha anh sắp xếp cho anh vào con đường làm quan, lại nhét cho anh một người vợ không có chút tình cảm nào, anh đều cảm thấy không quá khó chấp nhận. Dù sao thì cuộc đời cũng đã như vậy, còn có thể có gì đáng buồn hơn?

Vệ Minh Thận cảm thấy cha mình có một câu nói rất đúng. Lòng anh quá nhân từ, cho nên ai cũng có thể không chút cố kỵ mà tuỳ tiện đâm anh một dao.

Vệ Kiến Bình có thể cảm nhận được sự kiên định trong giọng điệu bình tĩnh của Vệ Minh Thận, đè nén sự kích động muốn nổi giận xuống, ông nói: “Chuyện của anh cả con mới vừa giải quyết ổn thỏa xong con đã muốn chia tách rõ ràng quan hệ với bên đó, con bảo nhà họ Tùy sẽ suy nghĩ thế nào đây?”

“Kết quả xử lý chuyện của anh cả đã được xác định, trừ phi có người cố ý giở trò, nếu không sẽ không có gì thay đổi cả. Hơn nữa người muốn động tay động chân cũng phải cân nhắc suy nghĩ một hồi, muốn kéo anh cả xuống, vậy thì ít nhất họ cũng phải tháo bỏ lớp mặt nạ xuống.”

“Chính vì anh cả con đã rời khỏi vị trí này cho nên mới càng cần duy trì mối quan hệ với nhà họ Tùy, nếu không thì nào còn có hy vọng Đông Sơn tái khởi.” Vệ Kiến Bình hiếm khi nói ra lời trong lòng, “Minh Thận, quan trường hiện nay không có đơn giản như con nghĩ, con có hiểu không! Càng ở vị trí cao, càng không thể làm gì.”

Vệ Minh Thận: “… Địa vị cao quan trọng đến vậy sao?”

Vệ Kiến Bình: “…”

Vệ Kiến Bình nhìn đứa con trai út của mình như nhìn một kẻ điên.

Bao lâu nay, tình cảm của ông đối với người con trai này rất phức tạp… Vừa yêu, lại vừa hận. Yêu, là vì dù sao anh cũng là cốt nhục của mình. Hận, tự nhiên là vì mẹ anh… Người phụ nữ ông từng yêu thương nhất. Bởi vì phần tình cảm phức tạp này nên đã dẫn đến thái độ của ông đối với anh cũng trở nên thất thường. Đôi khi muốn thân thiết, đôi khi lại nhìn anh với ánh mắt như đang nhìn một người xa lạ. Cũng giống như lúc này vậy. 

Ông vẫn luôn cảm thấy tính khí của anh quá mềm yếu. Trên thực tế, anh là một con dao được bọc trong tầng tầng lớp lớp bông mềm mại. Hành động khi người ta không đề phòng, lộ ra sự sắc bén.

“Đây không phải là vấn đề muốn hay không, nhìn anh cả con con sẽ biết, những người như chúng ta một khi ngã từ trên cao xuống sẽ có kết quả như thế nào.” Vệ Kiến Bình khó che giấu sự mệt mỏi, nói, “Có phải con không tin, nếu anh cả con không xảy ra chuyện, cha tuyệt đối sẽ không, tuyệt đối sẽ không…”

“Con tin.” Vệ Minh Thận nhẹ giọng đáp.

Đây là sự từ bi cuối cùng mà một người cha để lại cho anh.

Nghĩ đến đây, Vệ Minh Thận mỉm cười, rất nhẹ rất nhẹ.

“Sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu ạ, hai ngày nữa con sẽ đến phía nam Thiểm Tây một chuyến, bên đó có một dự án di cư đã kéo dài gần mười năm. Con sẽ cùng đi khảo sát.”

“Nghe nói chiến hữu cũ của cha vẫn luôn thâm canh ở tây bắc, lấy bên đó làm nơi bắt đầu của con, cha thấy thế nào?”

Vệ Kiến Bình: “…”

Vệ Kiến Bình trợn trừng mắt không dám tin nhìn con trai mình. Rõ ràng vẫn là dáng vẻ hờ hững không quan tâm thiệt hơn đó, sao lại có cảm giác như đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác vậy. Nó đây là… Quyết định ra làm quan rồi sao?

Tác giả có điều muốn nói:

Tôi muốn nói rõ trước, đừng kỳ vọng quá cao vào bộ truyện này. Đây là một bộ truyện ngắn, mọi chuyện tự nhiên không thể viết quá trọn vẹn, cho nên lúc kết có thể sẽ có rất nhiều người cảm thấy hơi đột ngột và bức rức khó chịu, nhưng xin lỗi, đây là quy mô của truyện ngắn, không thể quá chi tiết tường tận được. Cũng có độc giả bảo tôi viết thành một bộ dài, nhưng mọi người cũng đã thấy hình tượng thiết lập trong truyện rồi đấy. Chú Vệ là một quan chức, có quá nhiều hạn chế về phương diện đề tài, đủ loại thiết lập tôi không thể làm quá chi tiết, vậy nên sẽ không viết dài. Chỉ là một câu chuyện ngắn thôi. Một tình yêu như vậy, truyện ngắn mới thú vị, tôi hi vọng có thể để lại đủ không gian cho các bạn tưởng tượng, hehe. Tiếp theo sẽ là tình tiết Yến Dương và chú Vệ quay lại bên nhau, sẽ không đặc biệt phức tạp. Cảm ơn đã ủng hộ!
Bình Luận (0)
Comment