Hắn nhốt ta trong chiếc lồng vàng, ngăn cản ta đi tìm Đông ca ca. Có hỷ nương đến khuyên nhủ ta, bà ấy nói năm ngày sau hắn sẽ rước dâu...
Ta khóc nháo đến mệt mỏi hắn cũng không để mắt tới. Ta không còn thấy hắn lại xem ta. Có lẽ hắn bận chuẩn bị hôn sự...
Ngày ngày đều sẽ có người đưa thức ăn đến cho ta, cánh cửa ấy mỗi lần mở ra ta cũng sẽ thấy loáng thoáng bên ngoài. Đôi khi sẽ bắt gặp dáng vẻ mệt mỏi của hắn trong tuyết lạnh, hắn không hề liếc về phía ta một lần. Chắc hẳn câu nói hôm đó làm hắn để tâm, ta thật sự sẽ hận hắn sao?
Ta dần im lặng chấp nhận, không khóc nháo nữa. Đôi lúc cũng sẽ ngoan ngoãn để bọn họ đo giá y. Ta vẫn thầm hy vọng Đông ca ca sẽ xuất hiện, chàng sẽ cứu ta. Ngày đại hỷ của chúng ta hắn vận hồng y rực rỡ, ta được người trang điểm kỹ càng đợi hắn đến. Hắn đến đón dâu, rước ta về một phủ mới. Xuyên qua khăn che ta thấy nụ cười tuấn lãng của hắn. Từ khi quen biết, đây là lần đầu tiên ta trông thấy hắn cười hạnh phúc như vậy.
Đại hôn có rất nhiều người, nhưng cả kinh thành dường như ngủ yên trong lạnh giá, nếu không có đội rước dâu chắc toà thành này sẽ lạnh lẽo chết mất. Hắn đá kiệu, cõng ta vào phủ. Tấm lưng rộng rãi của hắn thật ấm áp... Bấy lâu nay ta không biết hắn cũng có thể cho ta cảm giác này. Nhưng ta vẫn muốn người cõng ta cả đời sẽ là Đông ca ca... ta vẫn chờ chàng đến đón ta đi. Sau này khi chàng tìm thấy ta, ta lại sẽ cùng chàng đi khắp chân trời cuối đất.
" Phù nhi, ta sẽ che chở nàng cả đời."
Giọng nói của hắn thật ấm áp, ta mím môi lặng thinh không nói, cứng nhắc đến lễ đường cùng hắn.
"Nhất bái thiên địa!"
Là bái đường, sau tam bái ta sẽ trở thành tiểu nương tử của hắn, cả đời sẽ cùng hắn... Đông ca ca, chàng thật sự bỏ quên ta rồi.
Tiếng ồn ào bên ngoài như sắp lấp đi tiếng vị chủ hôn, thật không biết đang xảy ra chuyện gì.
"Nhị bái cao đường!"
Nhị bài được hoàn thành, chủ hôn nhanh chóng hô tam bái
"Phu thê...."
Tam bái chỉ mới đọc một nửa ta đã nghe tiếng binh khí xông đến. Một vệt máu văng đến hài của ta. Ta sợ hãi mở khăn che lên liền thấy khung cảnh hỗn loạn người chết nghiêng ngã.
" Phù nhi, dù có chuyện gì cũng phải ở sát sau lưng ta. Ta sẽ bảo vệ nàng."
Hắn một tay nắm tay ta, một tay siết chặt thanh trường kiếm xông ra ngoài. Tay hắn ấm áp khiến ta yên tâm đi theo hắn, máu dính lên trường kiếm, hoà cùng hồng y của hắn. Ta chưa từng chứng kiến khung cảnh đáng sợ như vậy. Nhưng có hắn ta không hề sợ hãi.
" Hoàng Phủ Hạo, chịu chết đi!"
Là tiếng của Đông ca ca, đích thực là chàng rồi! Là chàng đến tìm ta sao?
" Đông ca ca, muội chờ huynh rất lâu rồi!"
Ta rời tay hắn chạy về phía Đông ca ca. Chàng dịu dàng vén tóc mai cho ta, lại ấm áp cười như ngày xưa.
" Dung nhi ngoan, ta đến đón nàng trở về, ta đem cả thiên hạ đến hỏi cưới nàng."
Ta vui vẻ nhìn về hắn, ta đã nói Đông ca ca không quên ta mà. Hắn nhìn ta thật lâu mỉm cười, đôi mắt ấy lại chứa đầy đau thương, dù đứng cách hắn ta cũng có thể cảm nhận hàn khí xung quanh hắn. Ưu thương của hắn, cô đơn của hắn ta đều cảm nhận được…tâm ta kịch liệt đau đớn.
" Phù nhi, sống thật hạnh phúc! Mãi mãi hạnh phúc!"
Nói rồi hắn dùng kiếm lao về phía Đông ca ca, chàng tiếp kiếm của hắn. Bọn họ như đang dùng sức sát hại đối phương... Ta không muốn bất kỳ ai tổn thương, không muốn.
" tiểu thư, thật uổng công vương gia hết mực yêu ngươi."
Một tên thị vệ của vương phủ hấp hối dưới chân ta, ta nhận ra bởi người này là thị vệ thân cận của hắn. Ta sợ hãi bước ra thật xa, ta không có tổn thương Hạo, không có!
Bọn họ càng đánh càng phân rõ, Đông ca ca đang thất thế rồi, ta sợ hãi hắn sẽ làm tổn thương chàng mất!
"Đông ca ca, cứu muội!"
Có ai đó phía sau đang ôm lấy cổ, kề lưỡi kiếm sắc nhọn vào ta. Đông ca ca không chạy đến ngay mà Hạo đã phóng tới. Hắn xuyên kiếm qua người tên kia nhanh đến nỗi ta chỉ không kịp thấy điều gì. Đông ca ca cũng từ phía sau phóng kiếm đến Hạo...
"Hạo!!"
Ta chỉ kịp đẩy mạnh hắn ra. Dường như ta đã dùng hết sức bình sinh mới đẩy được hắn. Cũng phải, hắn nhất định thật cao lớn mới che chở ta, cõng ta suốt quãng đời còn lại.
Ta thấy Hạo ôm lấy ta, hắn có nói điều gì đó ta nghe không rõ, cảm giác đau đớn truyền đến theo mỗi nhịp thở của ta. Ta thấy huyết vương trên khuôn mặt anh tuấn của Hạo, ta thấy huyết lệ, đích thực là huyết lệ rồi.
Đông ca ca cũng đến, chàng gọi tên ta thật nhiều, thật nhiều. Dường như cả đời ta cũng chưa từng được nghe chàng gọi nhiều như vậy. Ta mỉm cười với chàng, ta đã hứa sẽ chỉ mỉm cười cho chàng xem, nhưng ta thất hứa mất rồi, ta còn muốn cười cho Hạo thấy nữa. Chắc chắn hắn sẽ lại đem hồ lô đường đến dỗ ta cười.
"Phù nhi, Phù nhi... Xin nàng, đừng bỏ ta, chúng ta đã bái đường, nàng nhớ không!"
Huyết lệ của hắn rơi xuống môi ta, vị tanh nồng trào ra khỏi cổ họng, ta khẽ mỉm cười gật đầu. Cả đời ta có hai người thường vuốt tóc mai cho ta, là chàng và hắn. Cả đời ta duy nhất một lần lau lệ cho người khác, đó là Hạo.
Ta luôn nhìn thấy hắn cười, lúc vương gia tạ thế hắn cũng không rơi một giọt lệ, ta không nghĩ hắn lại sẽ khóc vì ta.Ta chợt thấy cánh hàn mai tan tác rơi loạn trong gió, diễm huyết tô lên bạch sắc giữa trời bão tuyết của hắn, chói lọi vô cùng. Ta đưa tay đón lấy Đông ca ca, ta muốn ôm tạm biệt chàng, muốn tạ lỗi với chàng, ta...đã thành tiểu nương tử của Hạo rồi...
Hắn chỉ có ta, ta phải theo hắn trở về...