Yến Hoài Tích

Chương 41

Edit: Dâu

Triệu mỹ nhân đi đến trước mặt chúng tôi, cười nói, “Đã tới chậm, chắc là sợ lắm nhỉ?”

Tôi lắc đầu, “Không sợ mà.”

“Cũng không khẩn trương?”

“Không khẩn trương.”

“Thế là tốt rồi,” anh ta chớp chớp mắt, “Vậy, ba người các ngươi chui ra khỏi gầm bàn được rồi đó. Tiểu Yến, ngươi buông góc áo ta trước, sắp bị ngươi chọc ra cái lỗ rồi.”

Tôi bò ra, thuận tay kéo cả Mai Hương theo, thong thả phủi bụi, hỏi, “Chúng ta phải ra ngoài sao?”

Anh ta nói, “Đừng vội, chờ những kẻ bên ngoài kia được dọn dẹp sạch sẽ đã.”

Trên cửa lại “Rầm” một tiếng nữa, là tiếng mũi tên xuyên thủng ván cửa, lộ ra hơn phân nữa cái mũi tên. Cánh cửa khép hờ này bị đánh sâu vào, mở hé ra một chút nữa, tiếng bước chân bên ngoài càng gần hơn, nhưng lại không ai dám bước vào một bước. Triệu mỹ nhân lẳng lặng nhìn một lát, chậm rãi chuyển thanh nhuyễn tiếp kiếp trên tay, khóe miệng treo nụ cười lạnh thấu xương.

Tôi hỏi, “Họ là ai thế?”

Anh ta đặt ngay ngón trỏ thon dài lên chặn môi tôi, “Đừng hỏi, giờ ta chưa muốn nói.”

Lại đột nhiên cao giọng, “Bách Lý Du, ngươi cũng ra đi chứ?”

Tiếng quát giận của Bách Lý Du vọng tới từ phía gầm bàn, “Hứ! Bổn vương thích thế đó thì sao! Bổn vương không nói chuyện với yêu quái!”

Tôi ngồi xổm xuống hỏi, “Sao thế?”

Cậu ta thở hồng hộc, “Ngươi đừng qua đây!”

À, dỗi rồi. Bị Triệu mỹ nhân cứu, cảm thấy tôn nghiêm nam tử hán bị tổn thương hả? Tôi dở khóc dở cười kéo cậu ta, nhìn chú kìa, vui buồn hờn giận đều thể hiện hết lên mặt, trước sự sống cái chết mà tôi còn phải dỗ trẻ con thế này.

“Mau ra đây đi, Mai Hương còn đang nhìn đấy, đừng để người ta nói ngươi sợ Triệu Thụy Lam.”

“Ta sợ hắn á?!” Cậu chàng lèo nhèo chui ra, “Ta mà sợ hắn?!”

Triệu mỹ nhân tiếp lời, “Đương nhiên là không rồi, ta mới sợ ngươi.”

“Lão, yêu, quái!” Bách Lý Du xắn tay áo lên chực đánh nhau, tôi vội vàng níu lấy cậu ta, dùng mười thành công lực gõ một cái tàn nhẫn lên đầu cậu ta, cái đồ Vương gia dốt nát này, cũng không biết chọn lúc ngúng nguẩy nữa.

Bách Lý Du gào một tiếng thảm thiết ôm đầu lăn qua lăn lại trên đất, Triệu mỹ nhân bật cười, “Không được rồi, không được rồi, lúc sinh thời lại còn có thể thấy tiểu Yến đánh người.”

Tôi kệ bọn họ, đi thẳng qua chỗ Mai Hương. Cô bé này bị hoảng sợ quá độ, đang ngồi một bên run lên không kiềm được. Thấy tôi tới, lại tựa như gấp gáp tìm hơi ấm mà nhào vào ngực tôi, ôm chầm lấy mà khóc, khiến tôi bị dọa hết hồn. Đến khi bình tĩnh lại, tim sinh lòng thương tiếc, đang duỗi tay định ôm lại, thì bị một lực kéo lại ra sau, chưa kịp phản ứng thì người đã vòng ra sau Triệu mỹ nhân rồi, anh ta còn thò chân dẫm lên vạt áo của tôi nữa.

Triệu Thụy Lam một tay xách Bách Lý Du ném cho Mai Hương, “Vị thế gia công tử phong độ nhanh nhẹn, tuấn tú lịch sự này mời cô nương tận sức lợi dụng mới đúng.”

Bách Lý Du trong lúc hoảng thần trở thành cái vỏ bánh bao, trong lòng là một người đang run rẩy khóc.

Tôi nhìn Triệu mỹ nhân, anh ta cười rũ mi, lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài một lát, nói, “Đi ra ngoài đi.”

Anh ta vừa mở cửa, Mai Hương đột nhiên hét lên, tim tôi như bị ai nhéo một cái, gần như tưởng rằng mình đã ngừng thở.

Một người, một mũi tên, xuyên thẳng qua yết hầu, bị đóng chết tươi ngay trên ván cửa. Máu từ giày hắn ta nhỏ xuống, tích thành một bãi đỏ sậm.

Tôi cố nén cảm giác ghê tởm, lập tức xoay người lại che mắt Mai Hương, run giọng nói, “Đừng nhìn.” Trên gương mặt tái nhợt của Bách Lý Du vương nét kinh hoàng, nhưng nhanh chóng biến mất, cậu ta nhấp nhấp miệng, cõng Mai Hương đã ngất xỉu lên, đi đến chân tường.

Trận thế cung tiễn đã ngừng lại. Vẫn bãi cỏ ấy, chiều nay chúng tôi còn vui vẻ chơi đuổi bắt, lúc này lại chất đầy những thi thể ngang dọc, máu chảy lênh láng, mùi máu xộc vào mũi. Những tên lính bị tên ghim chưa chết hẳn, phát ra những tiếng rên rỉ nghe mà rợn người. Lại có thêm rất nhiều người nhảy xuống từ đầu tường, lần này là người của Triệu mỹ nhân, họ chặn đứng những kẻ bị tên ép vào chân tường, một trận chém giết nữa lại leng keng vang lên. Đột nhiên nghe thấy giữa không trung có tiếng người kêu thảm thiết rơi xuống, thì ra là vài kẻ định leo về, leo được một nửa, bị quân sĩ ở đầu tường chém đứt dây thừng.

Triệu mỹ nhân mặc áo dài màu nguyệt bạch vấy máu (xin hãy tin đây không phải của cáo già), sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua thảm cảnh này, khóe miệng tựa như tràn ra ý cười khinh thường.

Chiến trường khói lửa sớm đã tôi luyện anh ta. Nguy cơ trùng trùng, hiểm cảnh nghìn cân treo sợi tóc, sinh tử chỉ cách nhau một đường mỏng manh, đều khiến cho tim anh ta lạnh như hàn băng nghìn năm, khiến cho anh ta thờ ơ với máu tươi và tiếng rên la của chiến sĩ, khiến cho anh ta có thể coi những sinh mệnh này chỉ như những con kiến.

Cũng may khi anh ta nhìn chúng tôi, nụ cười nhiều thêm một chút ấm áp.

“Giao nàng cho ta.” Triệu mỹ nhân chỉ chỉ Mai Hương, “Các ngươi mang theo nàng không lên nổi.”

Bách Lý Du càng không chịu, nhảy tưng tưng, “Ai bảo thế! Ta lên bây giờ đây!”

Tôi quắc mắt lườm cậu ta, ném dây thừng qua, “Đừng có cậy mạnh nữa, lên trước đi.”

Cậu ta nổi giận lẩm bẩm gì đó, thả Mai Hương ra, nhưng lại không chịu nhúc nhích.

Tôi đành phải kéo cậu ta qua, lấy dây thừng buộc mấy vòng lên hông cái vị tổ tông này. Triệu mỹ nhân hô một tiếng, binh lính trên tường hì hục kéo cậu ta lên. Tôi cũng lên theo cách y như vậy, cuối cùng Triệu mỹ nhân cõng Mai Hương leo lên.

Gió đêm trên đầu tường cực lớn, thổi cho vụn tro trên cây đuốc bay mù mịt, khiến mọi người nhất thời không mở mắt nổi.

Chờ đến khi nhìn rõ rồi, mới phát hiện dưới lòng bàn chân là kiến trúc cực vĩ đại, mái đình vườn hoa, nhà cửa so le, dưới ánh trăng miên man như khói, phảng phất như nhìn không tới điểm dừng.

Ủa? Cái quy mô kiến trúc này, có lẽ nào…

“Là hoàng cung.” Triệu mỹ nhân tiếp lời.

Anh đang nói bọn tôi bị nhốt ba ngày trong hoàng cung, trải rơm rạ ra ngủ trong hoàng cung, lại bị người ta vác đao đuổi giết trong hoàng cung hả?

Anh cũng nên giải thích một chút đi chứ!

Anh ta không để ý đến ánh mắt nóng rực của tôi, nhẹ nhàng hỏi tướng lĩnh bên cạnh, “Hòa Nhân, ‘bên kia’ giờ thế nào rồi?”

Tướng lĩnh đáp, “Giải quyết xong rồi ạ.”

Anh ta gật gật đầu, nói với chúng tôi, “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Chỗ Thái hoàng Thái hậu.”

Bách Lý Du hoảng lên, “Để làm gì? Ta không đi!”

Cậu ta cất bước định chạy, bị tôi nhéo lại, tôi hỏi Triệu Thụy Lam, “Cảnh Ngôn và Hoàng thượng cũng ở đó sao?”

“Ừ.”

“Vậy đi nhanh thôi.”

Bức tường này xây rất kì lạ, nửa bên kia tựa như vực thẳm, nửa bên này lại có bậc thang để leo xuống.

Tôi hỏi, “Bọn ta bị nhốt ở đâu thế?”

Triệu Thụy Lam nói, “Hoàng cung triều đại thật ra là xây dựng trên tiền triều, nơi này tiền triều thường dùng để giam giữ hoàng tử phản nghịch.”

Nói vậy quy cách tiếp đãi chúng tôi còn rất cao cơ, cùng cấp bậc với con của Hoàng đế cơ đấy.

Nói là đi gặp Thái hoàng Thái hậu, nhưng thật ra cũng không nhìn được mặt. Nghe nói bà lão bị hoảng sợ, đang phải tĩnh dưỡng gì gì đấy. Chúng tôi tới cung điện của bà ấy, đứng bên ngoài phòng, bà lão thì nằm trên giường che màn nói chuyện, chung quanh là Thái hậu, Thái phi, công chúa, thống nhất đứng thành hai hàng.

Nhưng mà nghe giọng mười phần sang sảng của bà lão, bảo là bị người ta dọa, đánh chết tôi cũng không tin.

Bà ấy bảo, “Tiểu Thụy à, việc này chúng ta cả đống tuổi rồi không quản nổi nữa, đừng có làm lớn quá là được.”

Triệu mỹ nhân nói, “Xin Thái hoàng Thái hậu cứ yên tâm, thần sẽ giải quyết tốt hậu quả.”

Bọn họ nói cái gì đó bí hiểm quá tôi không hiểu, chỉ nhìn ngó xung quanh, đến khi thấy Cảnh Ngôn đang ôm tiểu Hoàng đế đứng sau Tử Vi nhìn chúng tôi cười, tôi mới thở phào một hơi.

Bà lão lại nói, “Chà! Đứa nhỏ này là ai? Nhìn tuấn tú lắm thay!”

Tôi nhìn trái, nhìn phải,… hóa ra là đang nói tôi.

“Đây là thuộc hạ của thần.”

Bà lão cười hớn ha hớn hở, “Thuộc với chả hạ cái gì, đáng yêu như vậy, ở lại cùng Du Du tiểu tâm can trò chuyện với bà lão này cho vui đi.”

Cái… cái gì cơ?! Tôi đường đường là quan thất phẩm, là cán bộ cao cấp, nói ở lại thì ở… Đợi đã… Đợi đã, thế thì chẳng phải tôi có thể tiến thẳng lên trung ương sao? Con đường thăng quan ngàn vạn, tiếp cận được tầng quyền lực tối cao chẳng phải là lối đi tắt nhất ư? Chỉ cần có thể thăng quan, thì còn để ý xem nó có phải từ gấu váy của bà lão đi ra nữa à!

Tôi kích động đến đỏ bừng mặt, hai mắt tỏa sáng. Nhìn trộm Triệu Thụy Lam, mỹ nhân, tôi thăng chức trước đây, anh đừng nhớ mong tôi, mỗi tháng mùng một mười lăm, tôi nhất định sẽ đúng giờ trở về quấy rầy anh.

Các cô gái cũng phối hợp xôn xao lên, che miệng cười, khẽ giọng bàn tán, tâm tình vui sướng này không nói cũng biết, Bách Lý Du còn gật đầu như giã tỏi.

Mỹ nhân cười yếu ớt, “Chỉ là người này cực kì quan trọng với thần, mong Thái hoàng Thái hậu thứ tội.”

Bà lão khựng lại một chút, cười rộ lên, “Đứa nhỏ này, tội vạ gì! Được rồi, nếu ngươi luyến tiếc, bà lão này cũng không cướp đoạt của ngươi.”

Đừng! Mà! Sao bà không kiên trì một chút nữa chứ! Cán bộ kì cựu phải có tư thế của cán bộ kì cựu chứ!

Lòng tôi hụt hẫng, mấy cô gái ủng hộ tôi cũng thất vọng cúi mặt, cái tên Triệu mỹ nhân kia khóe mắt đầu mày thấm đượm ý cười, “Tạ Thái hoàng Thái hậu.”

Tôi cực kì bực bội, hận không thể dùng ánh mắt đục cho anh ta cái lỗ.

Anh ta bật cười, thầm thì, “Sao ngươi không hỏi?”

“Hỏi cái gì?”

“Hỏi ai nhốt các ngươi lại.”

“Ai?”

Anh ta chỉ vào mình, “Nhốt ngươi và Cảnh Ngôn lại, là ta.”
Bình Luận (0)
Comment