Yên Huyết Nhất Điểm Sát

Chương 13

Thư sinh trẻ tuổi trong mắt lộ ra một tia bừng tỉnh, sau đó nhìn Tư Mã Lưu Vân cười hỏi: “Tư Mã công tử, vị cô nương này là bằng hữu của ngươi sao? Trễ như thế còn đuổi đến đây chắc hẳn là cố ý đến đây tìm ngươi?”

Tư Mã Lưu Vân mặt ửng hồng lên, nói: “Huynh đài nói đùa, vị này chính là…” Tuy hắn cùng với cô nương áo đen nhiều lần gặp mặt, nhưng hắn vẫn không biết danh tính của nàng, hai người lúc nào cũng chỉ nói được một nửa thì bị ngắt quãng.

Cô gái áo đen mỉm cười, tiếp lời nói: “Lạc Nhiễm Vân.”

Thư sinh trẻ tuổi nhìn nàng ta đầy thâm ý nhưng trong miệng cười nói: “Tại hạ là Ngô minh, hạnh ngộ.”

Hắn mỉm cười cùng cô nương áo đen ánh mắt chạm nhau, trong lòng hai người đều hiểu rõ nên không cần nói ra, đồng thời hạ ánh mắt xuống.

Đêm đã khuya.

Trong chuồng ngựa sau khách điếm, trong bóng đêm yên tĩnh có một thân ảnh nhẹ nhàng vụt qua.

Người nọ đứng trước chuồng ngựa lưỡng lự trong chốc lát đang định xoay người rời đi chợt nghe thấy ở phía sau có một âm thanh lạnh lùng nói: ” Vãn Vãn cô nương của Lãm Hương các phong tình vạn chủng, vì cớ gì lại phải cải trang nam nhân, xuất hiện ở một trấn hẻo lánh như này, quả thật kỳ quái.”

Người nọ lấy làm kinh hãi, vội vàng xoay người lại, nhận ra người vừa nói chính là cô nương áo đen thì thở phào nhẹ nhõm, vuốt ngực nói nhỏ: “Thì ra là Vân cô nương, làm ta giật cả mình… Nhưng Vân cô nương vì sao cũng tới chỗ này?” Nàng chớp đôi mắt tròn trịa, nhẹ giọng cười nói: “Để Vãn Vãn đoán xem nhé… Chẳng lẽ, Vân cô nương cũng vì tiền thưởng mà đến?”

Vân Nhiễm mắt lạnh nhìn Vãn Vãn nhưng không đáp lời. Mấy hôm trước nàng ở khách điếm ngoài thành mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của nàng ta, trong lòng vốn đã sinh nghi, sau đó lại cùng Tư Mã Lưu Vân gặp lại ở trước cửa khách điếm, khi nhìn thấy Vãn Vãn nữ giả nam trang còn dùng tên giả là Ngô Minh, nàng không vạch trần tại chỗ mà chỉ đang âm thầm lưu ý, quả nhiên lại bị nàng phát giác ra nàng ta trong bộ dạng khả nghi, xem ra nàng ta ắt hẳn có mưu đồ.

Vãn Vãn thấy vẻ mặt của nàng, trong lòng càng thêm chắc chắc, nhẹ giọng nói: “Người lấy mảnh vỡ làm lệch hướng phi đao, giết người giả trang tiểu nhị, hóa ra đó là cô nương. Kỳ thực trước khi Tư Mã Lưu Vân đến đây, Vân cô nương đã chạy tới đây trước, ẩn thân ở trong hậu sảnh  khách điếm, ta nói có đúng không?”

Vân Nhiễm ánh mắt chợt động, hỏi: “Đám giang hồ hào khách cùng tên giả trang tiểu nhị có phải đều là do ngươi mời tới giúp đỡ?”

Vãn Vãn cười khẽ gật đầu, nói: “Ta sớm đã cảm thấy kỳ quái, trong thức ăn của Tư Mã Lưu Vân đã bị bỏ độc nhưng vì sao hắn ăn lại hoàn toàn không bị làm sao thì ra là Vân cô nương âm thầm thay đổi dược. Vân cô nương nhiều lần phá rối ta giết chết Tư Mã Lưu Vân thì chắc hẳn mục tiêu ngươi tới đây cũng không phải là tiền thưởng … Cũng được, kẻ thấy cũng có phần, bây giờ Tư Mã Lưu Vân đối với ngươi và ta đến cả lòng phòng bị cũng không có, chỉ cần ngày mai ta và ngươi liên thủ cầm chân hắn trở ở chỗ này một ngày, chắc chắn có thể lấy được tính mạng của hắn đến lúc đó tiền thưởng chúng ta chia đều, Vân cô nương thấy thế nào?”

Vân Nhiễm cười như không cười, thản nhiên nói: “Đề nghị này nghe  cũng không tồi.”

Vãn Vãn đang vui vẻ thì nghe Vân Nhiễm chậm rãi nói tiếp: “Nhưng mà ngươi bây giờ đang bị người khác đuổi giết, đến cả việc tự bảo vệ mình còn chưa xong thì dựa vào đâu ta phải liên thủ với ngươi, rồi cùng ngươi phân chia tiền thưởng chứ Tô Vãn cô nương?”

Cả người Vãn Vãn khẽ chấn động, cố cười nói: “Vân cô nương, ngươi có ý gì?”

Vân Nhiễm nhìn chằm chằm hai mắt nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi giả ngốc an phận thì thôi, nếu lại đến làm vướng chân vướng tay ta, ta đảm bảo không quá nửa ngày Không Động phái sẽ biết được tung tích của Tô Vãn cô nương.” Nói xong không thèm quan tâm đến nàng ta, Vân Nhiễm phi thân ra khỏi chuồng ngựa.

Sáng sớm hôm sau, Tư Mã Lưu Vân chờ tùy tùng thu thập hành lí đâu ra đấy, lúc đang muốn gấp rút khởi hành thì nhìn thấy chủ quán đi đến chỗ bọn họ với vẻ mặt đau khổ: “Các vị đại gia không biết ngựa đã ăn phải cái gì mà cả một đêm chúng nó đau bụng đi ngoài, đã có vài con ngã xuống đất không dậy nổi.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nơi này là một trấn nhỏ hoang vắng, muốn mua được ngựa không phải là chuyện dễ dàng gì mà vốn dĩ hành trình của bọn họ đã rất cấp bách, nay nếu lại phải ở chỗ này thêm một ngày chỉ sợ sẽ không thể chạy về Xuyên Trung đúng hạn.

Trong mắt Vãn Vãn lộ ra sự gian xảo, trong lòng không khỏi âm thầm đắc ý, len lén đưa mắt nhìn về phía Vân Nhiễm.

Nhưng lại thấy Vân Nhiễm vẫn ung dung bình tĩnh, bỗng mở miệng hỏi: “Tư Mã công tử có phải đang có việc gấp cần tới Xuyên Trung ngay?”

Tư Mã Lưu Vân tâm trạng lo nghĩ, khẽ cau mày, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Vân Nhiễm cười nói: ” Tọa kỵ của tiểu muội tính tình ngoan liệt, trước khi đến đây đã gửi nó ở nông trại gần đây, chắc hẳn không bị ăn phải  đồ hư. Nếu như công tử không ngại, tiểu muội sẽ đưa ngươi đi đoạn đường còn lại.”

Tư Mã Lưu Vân vui vẻ nói: “Nếu vậy tại hạ cảm tạ Lạc cô nương.” Nói xong hắn lập tức cầm bọc hành lý lên rồi quay ra dặn dò chúng tùy tùng mấy câu sau đó cùng Vân Nhiễm sóng vai ra khỏi khách điếm.

Lúc Vân Nhiễm bước ra cửa khách điếm giống như lơ lãng nàng quay đầu liếc đôi mắt lạnh lùng về phía Vãn Vãn.

Vãn Vãn biết đây là nàng ta đang nhắc nhở mình đừng có đánh chủ ý lên Tư Mã Lưu Vân, tuy trong lòng nàng ta tức giận, nhưng cũng không còn cách nào khác nên đành phải hậm hực cúi thấp đầu xuống.

Tư Mã Lưu Vân cùng Vân Nhiễm đi nông trại lấy tọa kỵ, thấy con ngựa kia dáng vẻ không chỉ phi phàm, mà còn là một một con ngựa có thể chạy đường dài. Vân Nhiễm tung người lên ngựa, cười nói: “Con ngựa này bàn chân có sức lắm nên sẽ không làm hỏng việc của công tử đâu.” Nàng vừa nói vừa cười nhìn Tư Mã Lưu Vân, chỉ chờ hắn lên ngựa rồi xuất phát.

Mãi không thấy Tư Mã Lưu Vân lên ngựa, nàng quay đầu nhìn lại thì thấy trên gương mắt tuấn tú của hắn xuất hiện lớp hồng nhuận như ráng chiều, hóa ra hắn nhìn thấy dáng người yểu điệu thướt tha của Vân Nhiễm lúc nàng lên lưng ngựa thì bỗng nhiên nghĩ đến đối phương mới chỉ là thiếu nữ nếu như cùng mình cưỡi chung một con ngựa chỉ sợ sẽ làm tổn hại thanh danh của nàng, vì thế hắn mới có chút do dự.

Vân Nhiễm dường như biết được trong lòng hắn đang nghĩ gì bèn cười nói: “Quân tử vô tư trong sáng, Tư Mã công tử tính tình rộng rãi phóng khoáng, sao có thể câu nệ tiểu tiết như vậy?”

Tư Mã Lưu Vân chợt cảm thấy thoải mái, mỉm cười nói: “Lạc cô nương nói phải.” Nói đoạn hắn nhẹ nhàng thả người ngồi phía sau Vân Nhiễm.

Vân Nhiễm cười khẽ một tiếng đồng thời ghìm cương thúc ngựa, hai người một con ngựa bắt đầu lên đường.

Tư Mã Lưu Vân ngồi ở phía sau Vân Nhiễm, hắn cảm nhận được từng sợi tóc của nàng nhẹ nhàng bay trong gió, thỉnh thoảng có vài sợi lướt nhẹ qua mặt hắn mang theo hương thơm làm trái tim hắn không kiềm chế được mà rung động, thấy bản thân mình như vậy hắn vội vàng thu lại tâm trạng, không muốn để mình tiếp tục nghĩ ngợi lung tung.

Hai người một đường lao như tên bắn, tới nửa đêm đã đến ngoài thành Ký Châu, hai người vào thành tìm khách điếm nghỉ ngơi.

Đêm đó, Vân Nhiễm khó vào giấc ngủ mà cứ nằm trằn trọc mãi. Nàng từ trên giường ngồi dậy, cứ thế ôm đầu gối ngẩn người. Nơi này cách Vân gia bảo chừng vài dặm, làm nàng không khỏi nhớ lại những chuyện đã qua, nhớ tới mình cùng phụ huynh sớm đã âm dương cách biệt, trong lòng nàng không khỏi dâng lên từng trận chua xót.

Vào ngay lúc này, bỗng nhiên nàng nghe thấy âm thanh khe khẽ ở phía cửa sổ vang lên, thình lình cửa sổ phòng nàng đã bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Vân Nhiễm mặt biến sắc, một người đã từ bên ngoài cửa sổ im lặng nhảy vào trong phòng, thấp giọng cười nói: “Đừng động thủ, là ta.”

Vân Nhiễm nghe ra là thanh âm của Tề Mạc, trong lòng cảm thấy ngoài ý muốn, ngón tay đang nắm chặt chuôi kiếm cũng tự khắc nới lỏng ra.

Tề Mạc nương theo ánh trăng, thấy nàng áo ngoài chưa cởi, ngồi ở trên giường, trong mắt tràn đầy đề phòng, bên má vẫn còn vệt nước mắt, hắn không khỏi ngẩn ra, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Vân Nhiễm quay đầu lau đi dòng lệ, thản nhiên nói: “Tề đại đương gia đêm khuya tới thăm, không biết là có việc gì?”

Tề Mạc chăm chú nhìn nàng một lúc thì bỗng thấp giọng cười, nói: “Ngày đó Vân cô nương đi Thanh Bình không từ mà biệt, trong lòng tại hạ rất là nhớ nhung, hôm nay có được tin tức của cô nương ta liền đặc biệt đến đây gặp nàng.”

Vân Nhiễm tự biết miệng hắn chỉ toàn là lời nói dối, lại thấy trong ánh mắt của hắn lóe lên vẻ giảo hoạt, trong đầu vừa nghĩ thì đã biết hôm nay hắn đến nhất định là có ý đồ, nàng chợt cảm nhận được có gì đó không ổn,  vội vàng nhảy xuống đất đi về phía cửa phòng.

Tề Mạc sớm đã phi thân ngăn ở trước cửa, cười nói: “Cô nương gia trễ như thế còn ra khỏi phòng không an toàn tí nào, chi bằng…”

Hắn còn chưa dứt lời, đã thấy mày liễu của Vân Nhiễm khẽ nhếch, Tử Kinh bảo kiếm trong tay đã hướng đến trước người hắn, hắn vội vàng lui thân tránh khỏi một kiếm của nàng, mỉm cười giễu cợt nói: “Tuy số tiền thưởng kia khổng lồ thật, nhưng Vân cô nương xuất thủ cũng không cần ác như vậy chứ?”

Vân Nhiễm sắc mặt trầm xuống, nạt nhỏ: “Tránh ra!” Nàng thuận tay xuất ra vài chiêu kiếm, Tề Mạc thân hình chớp động, tránh được từng chiêu kiếm nhưng lại không hề đánh trả, trên miệng là nụ cười nhẹ không ngớt.

Vân Nhiễm nể tình ngày đó ở hầu phủ hắn từng xuất thủ giúp mình chạy trốn, lúc ra chiêu để lại mấy phần công lực, nhưng khi nhìn Tề Mạc né tránh chiêu thức của mình rất chi thoải mái, thân hình trước sau vẫn chặn ở trước cửa không cho nàng tới gần nửa bước.

Trong bụng nàng nôn nóng, đoán được Tề Mạc đang cố ý kéo dài thời gian để chờ Tạ Phong hạ thủ với Tư Mã Lưu Vân, trước giờ Tuyệt Sát môn thủ đoạn âm ngoan, đanh đá, chua ngoa, tuy Tư Mã Lưu Vân võ công cao, nhưng hắn là người khiêm tốn, chưa chắc có thể phòng bị những độc kế mà sát thủ quen dùng. Nghĩ đến điều này, nàng hạ thủ càng không khoan nhượng, liên tục xuất ra vài chiêu thức vừa nhanh lại vừa ngoan độc,đều  nhằm vào chỗ hiểm của hắn mà hạ thủ.

Tề Mạc kinh ngạc nói: “Thật sự liều mạng như vậy sao?” Hắn thấy Tử Kinh nhuyễn kiếm của Vân Nhiễm sắc bén vô cùng, không dám trực tiếp phản công, thân thể nhanh nhẹn hướng bên cạnh trượt ra vài thước, mũi kiếm sắc nhọn của nàng vì thế rơi vào khoảng không.

Vân Nhiễm thấy hắn đã thôi không ngăn trước cửa phòng mình nữa thì thu lại kiếm, nàng vội vàng đưa tay mở cửa phòng, tông cửa xông ra ngoài.

Nàng nghe thấy tiếng gió phía sau đưa đến một tiếng cười trầm của Tề Mạc, đồng thời mang theo một cái vung tay điểm xuống giữa huyệt linh đài của nàng.

Vân Nhiễm ngón tay vừa chạm lên then cửa, trong lòng nàng biết nếu như xoay người đón đỡ, bản thân không khỏi lại phải cùng hắn rơi vào khổ chiến, một ý niệm bỗng thoáng qua trong đầu nàng: Tề Mạc có lẽ sẽ không thật sự làm tổn hại đến ta. Nghĩ vậy nàng không để ý phía sau nữa, trực tiếp kéo cửa, lao ra khỏi phòng.

Một chưởng của Tề Mạc theo sát sau lưng nàng, hắn thấy Vân Nhiễm thế mà lại không tránh thì hơi ngẩn ra, vừa vội vã thu lại chưởng lực vừa xoay người ra theo, trong miệng cười nói: “Lúc này có đi, thì cũng đã không còn kịp rồi.” Thân pháp hắn nhanh nhạy, chẳng mấy chốc đã  đuổi tới bên cạnh Vân Nhiễm, cùng nàng sóng vai mà đi.

Vân Nhiễm nghiêng đầu thấy thần sắc hắn khoan thai, bên môi là nụ cười nhạt, một bộ dạng đáng hận như tất cả đã được hắn dự trù trong lòng từ trước làm cho lòng nàng không khỏi tức giận, hướng hắn oán hận trừng mắt một cái.

Nhưng tâm tình của Tề Mạc lại rất tốt, nhìn về phía nàng cười nói: “Tại hạ vốn không muốn cùng cô nương tranh chấp, chỉ là trước đó Nhất Điểm sát cướp của Tuyệt Sát môn ta nhiều mối làm ăn như vậy, A La bọn họ tức giận quá, lần này nói cái gì cũng không nghe muốn từ trong tay ngươi cướp một đơn trở về. Vân cô nương cũng không cần phải tức giận quá, cùng lắm thì sau khi chuyện thành công, Tề mỗ đem phần tiền thưởng của chính mình nhường cho cô nương là được.”

Vân Nhiễm nghe xong càng tức giận, nhưng nghe Tề Mạc ngữ khí chắc chắc, chỉ sở Tư Mã Lưu Vân lúc này tình mạng đã gặp bất trắc, lập tức đẩy nhanh cước bộ, đề khí trực tiếp hướng chỗ ở của Tư Mã Lưu Vân phi đến.

Hai người tới gian ngoài phòng chữ thiên số một của Tư Mã Lưu Vân nhưng chỉ thấy bên trong phòng là một mảnh đen kịt, không nghe thấy nửa điểm tiếng động, Vân Nhiễm trong lòng trầm xuống, vận lực đẩy cửa phòng ra, trong miệng khẽ gọi: “Tư Mã công tử?”

Một tiếng này tự nhiên không có người trả lời, cửa phòng mở ra, Vân Nhiễm chỉ cảm thấy một cỗ mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, nàng vội vàng nín hơi ngưng khí, mở ống đánh lửa(*) ra thổi một hơi, khi ánh sáng đã hiện rõ mọi vật xung quanh nàng chỉ thấy trong phòng trống rỗng, bọc hành lý của Tư Mã Lưu Vân vẫn bày ở bên gối, trên giường cũng không có một bóng người.

(*)Người Trung Quốc thời xưa gọi là “hỏa chiết tử” 火折子: là một cái ống nhỏ bên trong có chứa vật liệu dẫn cháy: dùng đất thô vụn được quấn chặt bởi giấy bản sau khi được đốt lửa rồi thổi tắt. Lúc đó sẽ còn lại những tàn lửa lốm đốm đỏ trong lòng ống, khi muốn có lửa chỉ cần thổi hơi mạnh là ngọn lửa sẽ bốc lên.

Ở mỗi chú thích, các nàng có muốn chèn ảnh vào cho dễ hình dung không?
Bình Luận (0)
Comment