Yến Kinh Khuê Sát

Chương 109


Tạ Cát Tường buông màn xe, nhìn Triệu Thụy nói: "Thụy ca ca, huynh còn chưa báo cho Văn đại nhân biết, Lưu Tam công tử đã chết?"
Triệu Thụy nhẹ nhàng nhướng mày, không chút để ý: "Hắn có hỏi đâu, mà việc này sao ta có thể nói thẳng được chứ, đây không phải sẽ gây trở ngại cho quan hệ giữa hai phu thê nhà người ta sao?"
"Không vội, không cần sốt ruột, nhìn kỹ trước rồi hẵng nói."
Tạ Cát Tường: "......"
Có đôi khi, Thụy ca ca thật sự rất xấu.
Trước đó Văn Chính Thành có nói, mình biết mối quan hệ giữa Lưu Tam công tử và Phan Lâm Lang, còn cố ý dẫn hiềm nghi đến trên người Lưu Tam công tử.

Hiện tại bọn họ tra được Lưu Tam công tử đã chết ngoài ý muốn, nhưng việc này xác thật không có liên quan đến Văn Chính Thành, Triệu Thụy tự nhiên sẽ không chủ động báo cho Văn Chính Thành biết.
Triệu Thụy cũng hé màn xe nhìn thoáng qua, nói: "Mượn cơ hội này cho người hai nhà gặp một lần, không phải tốt hơn sao? Rốt cuộc bọn họ cũng có quan hệ sâu xa a."
Tạ Cát Tường khẽ thở dài một cái.
Nàng chỉ có thể nói, vụ án của Văn gia rơi vào tay Triệu Thụy, đúng là Văn Chính Thành xui xẻo.
Nếu Hộ Thành Tư phá án, hiện tại đã sớm kết án, hắn ta cũng không cần tiếp tục lo lắng đề phòng.
Cũng không cần gặp phải tình cảnh khốn đốn, bị người vạch trần việc thê tử hồng hạnh xuất tường.
Triệu Thụy gọi giáo úy ngoài xe một tiếng, xe ngựa liền dừng lại cạnh cổng lớn.
Hai người cũng không nói lời nào, an tĩnh nghe Văn Chính Thành bên ngoài giải thích như thế nào.
Chỉ nghe Văn Chính Thành cất cao giọng nói: "Lưu viên ngoại, lệnh công tử tuổi còn trẻ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bản quan cũng thực đau lòng, vốn dĩ bản quan nhìn trúng tài năng kinh thương của Tam công tử, cũng vẫn để nội tử luôn chủ trì việc nhà liên lạc với Tam công tử, muốn hợp tác cùng Lưu gia, kết quả hiện tại lại loạn thành cái dạng này, Văn gia chúng ta cũng rất khổ sở."
Văn Chính Thành nói một hơi, lại có chút nghẹn ngào: "Đến nay còn chưa rõ tin tức nội tử, thật không dám giấu giếm, hiện giờ tâm tình của ta và Lưu viên ngoại đều giống nhau, cũng vô cùng khổ sở."
Thanh âm Văn Chính Thành dần dần trở nên ngang ngang, nhưng rõ ràng có chút cô đơn: "Lưu viên ngoại, thật không dám giấu giếm, mặc kệ sống hay chết, dù gì nhi tử ngài cũng xem như đã tìm được rồi, nhưng còn nội tử ta đến nay vẫn chưa có tin tức, tâm ta vẫn luôn bay ra ngoài, cả ngày lẫn đêm đều không được yên."
Mặc dù người Lưu gia có bất mãn có nôn nóng, cũng dần dần bị bộ dạng lo lắng này của Văn Chính Thành dập tắt lửa giận.
Vốn là yêu đương vụng trộm, được Văn Chính Thành điểm tô cho đẹp đẽ như thế, lại còn rất có thể diện.
Tạ Cát Tường nhìn thoáng qua Triệu Thụy: "Vị Văn đại nhân này thật sự lợi hại."
Triệu Thụy cười cười, không có nhiều lời.

Đợi cho người Lưu gia bị Văn Chính Thành dỗ rời đi, Triệu Thụy mới cho xe ngựa chạy vào nha môn Quân Khí tư.
Lúc này Văn Chính Thành mới ý thức được, cảnh khôi hài vừa rồi đã bị Triệu Thụy nhìn thấy toàn bộ, sắc mặt lập tức khó coi.
"Triệu đại nhân."
Hắn không có hàn huyên, cũng không có khách khí thân thiện, chỉ đứng cạnh xe ngựa nói một câu không đầu không đuôi như vậy.
Nếu là trước kia, Triệu Thụy khẳng định không thèm để ý tới, nhưng sau khi đọc được di thư Ổ Ngọc Thục để lại, Triệu Thụy đã không còn giống như trước.
Hắn học được cười, học được khóc, cũng học được cách dung nhập vào xã hội.
Những thứ bén nhọn vốn có trên người, được mài giũa từng chút một, rốt cuộc đã lộ ra hào quang vốn có.
Hắn vốn chính là khối ngọc thô.
Triệu Thụy nhìn thoáng qua khuôn mặt lộ vẻ không vui của Văn Chính Thành, chỉ nói: "Văn đại nhân, mới sáng sớm bản quan đến đây, chính là muốn báo cho ngài biết chuyện này."
Ngụ ý, người Lưu gia biết tin tức này, tự mình chạy đến gây sự, sao có thể trách cứ Triệu Thụy chưa báo tin?
Văn Chính Thành hơi hơi ngừng lại, không ngờ Triệu Thụy sẽ giải thích như thế, biểu tình trên mặt cũng không thể giãn ra ngay được, cuối cùng chỉ có thể thở dài lắc đầu.
"Xin lỗi, vừa rồi thật sự có chút áp lực," Văn Chính Thành xoa xoa đôi mắt, "Gần đây lại luôn ngủ không yên, xin Triệu đại nhân thứ lỗi."
Sắc mặt Triệu Thụy như thường: "Không sao, nếu Văn đại nhân đã biết chuyện Lưu Tam công tử, vậy bản quan cũng không cần nhiều lời, chỉ mời Tôn quản gia của quý phủ ra đây một chuyến."
Văn Chính Thành vừa mới giãn khuôn mặt ra, lần nữa lại căng chặt.
Lưu Tam công tử đột nhiên chết, đánh đến Văn Chính Thành trở tay không kịp, hôm qua hắn năm lần bảy lượt dẫn dắt Triệu Thụy, chính là muốn để Triệu Thụy cho rằng cái chết của Phan Lâm Lang có quan hệ tới Lưu Tam công tử.
Không nghĩ tới, Triệu Thụy bên này còn chưa kịp nghi ngờ, người bên kia đã chết.
Nhưng sao lại chết?
Rồi chết ở nơi nào?
Trong khoảnh khắc, Văn Chính Thành chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Thêm việc Triệu Thụy lại muốn thẩm vấn Tôn Tam Lang, bình tĩnh hắn cố gắng duy trì cùng tự tin vốn có, dần dần bị đã sốt ruột trong nhiều ngày qua đánh cho tan tác.
Giờ phút này, Văn Chính Thành rốt cuộc không còn cách nào thản nhiên đối mặt với Triệu Thụy được nữa.
Hắn rũ đôi mắt xuống, nói: "Hôm qua mất ngủ một đêm, giờ phút này thật sự có chút mỏi mệt, Triệu đại nhân cứ tự nhiên thẩm vấn Tôn quản gia, hạ quan cáo lui trước."
Triệu Thụy vẻ mặt ôn hòa: "Văn đại nhân mau đi nghỉ ngơi."

Chờ thân ảnh gầy ốm của Văn Chính Thành biến mất, Triệu Thụy mới nói với Tạ Cát Tường: "Hắn đang luống cuống."
Cao Đào Tư vẫn chưa xác nhận thân phận người chết, thời gian qua càng lâu, hắn sẽ càng nôn nóng.
Vốn dĩ quá trình này thực thong thả, cũng thực dày vò người, nhưng đối với người có kiên nhẫn như Triệu Thụy và Tạ Cát Tường mà nói, kỳ thật cũng không tính là quá khó chịu.
Nhưng Lưu Tam công tử lại chết.
Hắn chết, trong lòng Văn Chính Thành sẽ lưu lại một nghi vấn thật lớn.
Cũng khiến tâm phòng bị kiên cố của hắn bị thủng một lỗ, theo gió lạnh càng ngày càng mạnh, cái lỗ này sẽ càng lúc càng lớn, rốt cuộc sẽ thổi sập bức tường trong lòng hắn.
Tạ Cát Tường nhìn đường nhỏ Văn Chính Thành rời đi, hỏi: "Hắn khẳng định muốn đi dặn dò Tôn Tam Lang trước."
Triệu Thụy vỗ vỗ bả vai Tạ Cát Tường, dẫn nàng đi vào ngồi chờ tại nhã thất nha môn Quân Khí tư.
"Không sợ, Tôn Tam Lang không ngốc, hiện tại chúng ta nắm giữ chứng cứ, hắn không có khả năng tự mình nhận tội," Triệu Thụy nói, "Nếu nhận, mạng hắn coi như xong rồi."
Gia phó mưu hại chủ mẫu, coi là bất kính bất trung, hơn nửa sẽ xử trảm sau mùa thu, không có cách cứu vãn đường sống.
Hai người ngồi ở nhã thất trong chốc lát, giáo úy liền mang cái hộp tiến vào.
Tạ Cát Tường thò lại gần nhìn thoáng qua, lập tức liền yên lòng.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Đợi khi Tôn Tam Lang tới, hai người đã nhàn nhã ngồi trong nhã thất uống trà.
Cũng giống Văn Chính Thành, tối hôm qua Tôn Tam Lang cũng không ngủ được.
Hắn cũng lo lắng đề phòng, hơn nữa càng nhiều hơn Văn Chính Thành.
Bởi vì toàn bộ quá trình, người động thủ nhiều nhất chính là hắn, trả giá nhiều nhất cũng là hắn.
Hắn không ngừng nhớ lại những chuyện mình đã làm, mỗi một khắc đều bị phóng đại, không ngừng quay cuồng trong đầu.
Một ngày còn chưa kết án, hắn sẽ còn một ngày không thể an tâm.
Hôm qua còn có thể ngồi yên trước mặt Triệu Thụy, hiện tại vẻ mặt hắn chỉ còn lại suy sụp.
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường liếc nhìn nhau, đều thấy được vui sướng từ trong mắt đối phương.
Đối mặt với Tôn Tam Lang như bây giờ, có lẽ bọn họ không cần tốn nhiều miệng lưỡi, là đã có thể có được kết quả mong muốn.

Triệu Thụy nhìn Tôn Tam Lang, câu đầu tiên mở miệng rất gọn gàng dứt khoát: "Tôn Tam Lang, ngươi có biết vì sao hôm nay chúng ta trực tiếp thẩm vấn ngươi?"
Cả người Tôn Tam Lang run lên, căn bản không dám nhìn về hướng Triệu Thụy.
"Không, thảo dân không biết."
Triệu Thụy nhàn nhạt nói: "Hai ngày trước, Phan phu nhân quý phủ bị kẻ cắp đâm bị thương ở hoa viên, sợ Văn đại nhân lo lắng, nên không báo Văn đại nhân, chỉ cho ngươi đi tìm đại phu trị thương."
Mỗi câu Triệu Thụy nói, Tôn Tam Lang liền run run một chút, sắc mặt cũng càng lúc càng trắng bệch.
"Nhưng đại phu vẫn mãi chưa tới, là do Xảo Tư băng bó đơn giản cho Phan phu nhân, đến chạng vạng đại phu mới chạy tới, kê kim sang dược cho Phan phu nhân.

Vì thế Phan phu nhân liền cho Xảo Tư bôi thuốc cho mình sau bữa cơm chiều."
"Còn việc vì sao phải đợi sau cơm chiều, có lẽ Tôn quản gia còn rõ hơn bản quan."
Tôn Tam Lang cơ hồ đã run không kiềm chế được.
Hôm qua hắn bình tĩnh như vậy, chính là bởi vì Văn Chính Thành nói với hắn việc này đã bố trí rất chặt chẽ, cho nên bọn họ sẽ không bị lòi ra.
Nhưng là nhận vụ án không phải Hộ Thành Tư, mà là Cao Đào Tư.
Thanh danh Cao Đào Tư không nổi, bá tánh thậm chí còn không biết Cao Đào Tư là nha môn nào, nhưng làm quản gia nhà quan như Tôn Tam Lang, lại biết được một chút.
Ngay từ đầu khi vụ án được Cao Đào Tư tiếp nhận, Tôn Tam Lang còn an ủi mình bọn họ làm kín đáo chặt chẽ, sẽ không để lại dấu vết.
Nhưng hắn và Văn Chính Thành cũng chưa nghĩ đến, lại đây nghiệm thi lại là nhất phẩm ngỗ tác Hình Cửu Niên.
Cũng đúng là bởi vì "nàng", người chết mà cho đến nay vẫn mãi chưa có định luận thân phận, cho nên án này liền kéo dài từ sáng sớm hôm qua cho tới hiện tại.
Thời gian càng lâu, lỗ hổng càng nhiều.
Khiến Tôn Tam Lang càng không nghĩ tới chính là, Lưu Tam công tử cũng đã chết.
Vừa rồi trên đường tới nha môn, giáo úy dẫn đường cũng đã nói với hắn, Lưu Tam công tử mới vừa được phát hiện tử vong ngoài ý muốn, hiện tại đại nhân còn muốn hỏi về việc Lưu Tam công tử.
Nếu không nghe còn đỡ, nghe được lời này rồi, Tôn Tam Lang lập tức liền hoảng sợ.
Sao Lưu Tam công tử chết? Là ai giết hắn? Hắn rốt cuộc chết ở nơi nào?
Nghi vấn liên tiếp hiện lên trong đầu Tôn Tam Lang, làm đầu óc quyện thành một mớ hỗn độn.
Triệu Thụy rũ mắt nhìn Tôn Tam Lang, ánh mắt sắc bén, uy nghi mang theo trên người khiến không ai dám nhìn thẳng, cho dù cúi đầu, cũng phát lạnh khắp cả người.
Giọng nói Triệu Thụy vang lên như quỷ mị: "Tôn Tam Lang, ngươi có biết Cao Đào Tư đã nắm giữ chứng cứ ngươi có ý đồ mưu hại chủ mẫu?"
Cả người Tôn Tam Lang run lên, hắn ngồi cũng ngồi không được, giống như bùn nhão nằm liệt dưới đất.
"Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng a." Hắn hoàn toàn sợ hãi.

Triệu Thụy nói: "Vật ấy lấy được từ sương phòng chủ viện, là ngươi bỏ thêm thuốc mê vào kim sang dược."
Triệu Thụy vung tay lên, giáo úy liền mang hộp thuốc tiến lên, cho Tôn Tam Lang xác nhận.
"Thuốc này đích thân ngươi giao cho nha hoàn Xảo Tư, Xảo Tư cũng nói, sau khi nàng bôi thuốc cho phu nhân, phu nhân ngủ say rất nhanh, mà nàng cũng ngủ ngon cả đêm, căn bản không biết chủ viện đã xảy ra cái gì."
Triệu Thụy rũ mắt nhìn mặt Tôn Tam Lang trắng như tờ giấy: "Tôn Tam Lang, ngươi có biết tội mưu hại chủ mẫu là bao lớn?"
"Ngươi bởi vì bị Phan phu nhân phát hiện tham ô, nên trong lòng ghi hận Phan phu nhân, ra tay hạ sát nàng, ngươi nhận tội không?"
Tôn Tam Lang kêu khóc ra tiếng: "Không phải ta, không phải ta ghi hận phu nhân, mà là......!mà là......"
Mặt Tôn quản gia trắng như tờ giấy, run như cầy sấy, giờ phút này vẫn mãi do dự, không dám nói ra.
Triệu Thụy khẽ thở dài: "Nếu ngươi không nói, vụ án này, cuối cùng sẽ rơi xuống trên đầu một mình ngươi."
"Tôn Tam Lang, đây là khẩu cung của Trương đại phu, trí nhớ hắn cũng tốt, hắn vẫn nhớ rõ thuốc mê là do ai mua, nói vậy ngươi cũng sẽ không quên đi?"
Tôn Tam Lang mím môi, hắn thở sâu, rốt cuộc vẫn mở miệng: "Đúng.....!thuốc mê là ta mua ở chỗ Trương đại phu, cũng là ta tự tay để vào trong kim sang dược, nhưng mà......"
"Nhưng hạ dược phu nhân, sau đó mang phu nhân đến phòng chứa củi, đều là......!đều là mệnh lệnh lão gia."
Tôn Tam Lang hu hu khóc ra tiếng.
"Ta là người hầu Văn gia, được lão gia không chê, mới có thể bỏ nô tịch làm quản gia, mệnh lệnh lão gia với ta mà nói cũng giống như thánh chỉ, ta không dám cãi lời."
"Ta thật sự không muốn mưu hại phu nhân, đây đều là ý lão gia."
Triệu Thụy rũ mắt nhìn hắn, thanh âm vẫn lạnh băng: "Ngươi thật sự không muốn mưu hại Phan phu nhân sao? Trước đó ngươi lặng lẽ đi kiểm toán cửa hàng trong nhà Văn gia, chẳng lẽ không biết Phan phu nhân mới là người tham ô bạc?"
Sắc mặt Tôn Tam Lang đột biến.
Triệu Thụy nói: "Phan phu nhân tham ô bạc, lại đổ toàn bộ chuyện này vu oan cho ngươi, ngươi chẳng lẽ thật sự không hận nàng, không muốn khiến nàng chết?"
"Rốt cuộc, nếu ngươi thật sự bởi vậy bị đuổi ra khỏi Văn gia, ngươi sẽ trắng tay."
Tôn Tam Lang thình lình bị Triệu Thụy nói ra chân tướng, vẻ mặt ai oán cũng nén không được, oán hận giống như cỏ xanh ngày xuân, chớp mắt lan tràn đến phía chân trời.
"Ta......!Ta không hận."
Triệu Thụy thở dài một tiếng: "Nếu ngươi thật không hận, cũng sẽ không kéo ngày phóng hỏa tới ngày hôm qua.

Khiến một nữ nhân cao quý bất động không nói được lời nào, nằm trên nền phòng chứa củi lạnh lẽo, cứ chịu đựng như vậy suốt một ngày, không có người cứu nàng, không có người thương hại nàng, thậm chí không có người tìm kiếm nàng.

Có phải ngươi vui lắm không?".

Bình Luận (0)
Comment