Yến Kinh Khuê Sát

Chương 133

Đêm ở lại chùa Hoàng Giác, Tạ Cát Tường ngủ đặc biệt sâu.

Nàng không nằm mơ, không nhớ lại, chỉ để mình bình yên đắm chìm trong mùi đàn hương sâu kín, cảm thụ an tĩnh tường hòa đã lâu không có.

Sáng sớm hôm sau, nàng tỉnh lại trong một mảnh chim hót ríu rít.

Trong chùa Hoàng Giác có đủ loại chim.

Chim sẻ loại phổ thông bình thường, chim hoàng oanh tiếng hót uyển chuyển, hỉ thước ríu rít, mỗi một con đều nhẹ nhàng hoạt bát.

Tạ Cát Tường ngồi dậy, xốc trướng màn lên nhìn ra bên ngoài.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, làm cả sương phòng ấm áp.

Không biết từ khi nào, ánh mặt trời chiếu khắp nơi.

Tạ Cát Tường không nằm lười, nàng đứng dậy thay y phục, sau khi trang điểm chải chuốt, đẩy cửa sương phòng ra.

Triệu Thụy đã tỉnh.

Hắn mặc một bộ trang phục dày, trong tay cầm trường kiếm, đang luyện kiếm dưới ánh mặt trời.

Minh Trần pháp sư đứng dưới mái hiên, an tĩnh nhìn Triệu Thụy luyện kiếm.

Mũi kiếm thon dài hiện lên ánh sáng lóa mắt, Tạ Cát Tường híp mắt, nhìn vị thế tử trẻ dưới ánh mặt trời.

Triệu Vương có tài đức gì, có thể sinh được nhi tử ưu tú như vậy.

Như thế nghĩ, Tạ Cát Tường nhịn không được nhoẻn miệng cười.

Chờ Triệu Thụy luyện kiếm xong, Minh Trần mới nói: "Ngươi tinh tiến không ít, lực dùng kiếm càng vững, sát khí cũng càng tăng."

Triệu Thụy thu hồi trường kiếm, ném cho Triệu Hòa Trạch canh giữ một bên, lấy khăn cẩn thận lau mặt.

"Nhiều năm tiếp xúc với hung thủ như vậy, không tinh tiến cũng không được." Triệu Thụy nói, lơ đãng nhìn về phía Tạ Cát Tường.

Khi còn nhỏ Tạ Cát Tường cũng thường xuyên xem Triệu Thụy luyện kiếm, nhưng sau khi lớn lên hắn lại không thường chơi kiếm trước mặt Tạ Cát Tường nữa.

Tiến vào Nghi Loan Tư Triệu Thụy đổi kiếm thành cốt quạt, vẫn dùng cực kỳ thuận tay như cũ.

"Thế nào?" Hắn hỏi Tạ Cát Tường.


Tạ Cát Tường vẫn còn trong dư âm, không trả lời, chỉ đi từng bước một vào trong viện, rót giúp hắn một chén trà.

Triệu Thụy nhìn nụ cười trên mặt nàng có chút đần đần, cũng không dí hỏi nữa.

Cơm sáng vẫn dùng ở chùa Hoàng Giác.

Bánh bao chay ở chùa Hoàng Giác cũng rất tuyệt.

Đậu hủ, bầu, mộc nhĩ trộn lẫn vào nhau, thêm một chút dầu nành, cắn vào một miếng lại có cảm giác hương vị ngày xuân.

Ăn chay cũng là một loại trải nghiệm rất kỳ diệu.

Tạ Cát Tường ăn bánh bao kèm tương dưa, còn uống thêm một chén sữa đậu nành, tất cả đồ ăn chùa Hoàng Giác đều do các tăng nhân tự mình trồng trọt, đều là mới mẻ ngon miệng.

Đợi dùng xong cơm sáng, Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy đi theo các tăng nhân nghe hết một khóa kinh sớm, sau đó mới đi từ biệt Khổ Hải đại sư.

Khổ Hải đại sư đang bước chậm trong rừng.

Bên người hắn chim chóc tụ thành đàn, còn có sóc không biết từ nơi nào nhảy tới, nhảy lên cạnh chân hắn.

Nghe được tiếng bước chân, hắn quay đầu, hướng hai người xua tay.

Triệu Thụy và Tạ Cát Tường không tiến lên, cung kính hành lễ với Khổ Hải đại sư, sau đó liền lặng yên rời đi.

Hành trình về lại thực dài.

Đợi cho đến trước phố Khánh Lân, có giáo úy tiến lên bẩm báo, Hạ Uyển Thu nghe chốc lát, trở về nói: "Đại nhân, đêm qua bãi tha ma Bắc ngoại ô an ổn không có việc gì, không người tra xét, Hộ Thành Tư Bắc ngoại ô không phát hiện dị thường, không có ra đội."

Triệu Thụy gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Hộ Thành Tư rốt cuộc không phải Nghi Loan Tư, cũng kém tinh nhuệ hơn Cao Đào Tư, mặc dù biết Triệu Thụy đi Bắc ngoại ô, cũng chỉ nghĩ hắn là đi bái phỏng Khổ Hải đại sư, căn bản không dám theo dõi.

Bất quá, cho dù năng lực Hộ Thành Tư không đủ, cũng không có nghĩa sẽ lười nhác với việc thi thể bị đổi mới.

Chỉ là không biết đối phương thật sự không phát hiện bọn họ, hay là đã biết nhưng không muốn quản.

Triệu Thụy rũ đôi mắt, cảm thấy rất có ý tứ.

Mặc kệ như thế nào, thời cơ và địa điểm thi thể thư sinh xuất hiện, đều quá mức tinh chuẩn, khiến người không thể không chú ý.


Trước không đi trinh sát mục đích sau lưng đối phương, hiện tại bọn họ cần phải làm là điều tra vụ án thư sinh tử vong.

*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***

Không bao lâu, đã tới nha môn Cao Đào Tư.

Xe ngựa trực tiếp tiến vào trong nha môn, Tạ Cát Tường xuống xe ngựa, trực tiếp đi cùng Triệu Thụy đến Nghĩa Phòng.

Giờ phút này, nghe ra Nghĩa Phòng có chút bận rộn.

Hình Cửu Niên không ngừng la hét đồ đệ, xoay Ân Tiểu Lục như chong chóng, không chỉ sai sử đồ đệ, hắn còn gọi thêm hai giáo úy đến, cùng bận rộn ở Nghĩa Phòng.

Hôm nay đúng lúc Tô Thần canh gác ở Cao Đào Tư, thấy Triệu Thụy trở về, vội tiến lên nói: "Đại nhân, Hình đại nhân phát hiện manh mối rất quan trọng."

Triệu Thụy và Tạ Cát Tường liếc nhìn nhau, hai người đều có chút kinh ngạc.

Trước không đề cập tới thư sinh bị dời thi thể sau khi chết, địa điểm và thời gian tử vong đã mất dấu vết, chỉ nhìn vết tích còn sót lại trên y phục và vết thương còn sót lại trên người thư sinh, tựa hồ cũng không đủ điều tra ra xuất thân và nguyên nhân chết.

Một người không rõ xuất thân, đã rất khó điều tra ra nguyên nhân chết.

Không ngờ tới, Hình Cửu Niên là dạng người càng khó biết thì lại càng muốn biết này.

Triệu Thụy nói: "Hình đại nhân còn bận?"

Tô Thần gật đầu, trình bản Nghiệm thi cách mục ban đầu lên Triệu Thụy: "Đại nhân, vì Hình đại nhân phát hiện manh mối quan trong liên quan đến bản án cũ, người này tử vong quá ba tháng không có người báo án, bởi vậy liền làm chủ kiểm thi sơ bộ qtrước."

Thông thường, người chết được phát hiện nơi hoang dã, nha môn đều phải chờ một ngày xem có thân nhân tới cửa nhận người không.

Bất quá thi thể thư sinh đã tử vong quá ba tháng, tìm đọc hồ sơ dân cư mất tích ở Nghi Loan Tư và Hộ Thành Tư, cũng không tra được tin báo mất tích tương tự, bởi vậy Hình Cửu Niên liền kiềm chế không được, lập tức kiểm tra sơ bộ trước, sau đo sẽ kiểm tra kĩ lại.

Căn cứ tình trạng thi thể, có khi kiểm tra lại rất nhanh, có đôi khi lại rất chậm.

Cũng giống như giờ phút này, đã sắp thời gian chính ngọ (đúng 12g trưa), Hình Cửu Niên vẫn còn đang bận rộn ở Nghĩa Phòng, nhìn dáng vẻ không thể kết thúc trước giờ cơm trưa được.

Triệu Thụy nhận Nghiệm Thi Cách mục, xem cùng Tạ Cát Tường.

Kết quả kiểm tra sơ lược của Hình Cửu Niên không khác biệt lắm với phỏng đoán của bọn họ và Trương lão đầu.

Người này ước chừng ở 25-26 tuổi, thời gian tử vong khoảng tháng tư, chỗ nguyên nhân chết viết rằng còn nghi vấn, hiển nhiên là bởi vì thi thể thối rữa, đặc thù chết không còn được rõ ràng.


Trừ cái này ra, Hình Cửu Niên còn đặc biệt viết, xiêm y người chết là đồng phục học trò Sùng Niên thư viện, trên thi thể còn sót lại vải dệt rất rõ ràng, trừ phi là sau khi chết bị người đổi mới, nếu không người chết hẳn chính là học trò Sùng Niên thư viện.

Nhưng manh mối này, cũng bị Hình Cửu Niên vẽ vòng tròn.

Chứng minh Hình Cửu Niên cũng cho rằng còn nghi vấn.

Làm một ngỗ tác kinh nghiệm lão làng, tài nghệ Hình Cửu Niên đứng đầu giới ngỗ tác toàn Đại Tề, hắn nhiều năm làm việc với các hình danh quan của Nghi Án tư Hình Bộ, năng lực điều tra tuyệt đối cao hơn người thường.

Cho nên, chỉ dựa vào một bộ xiêm y định thân phận cho người khác một cách qua loa như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không tùy ý làm.

Tạ Cát Tường suy nghĩ một chút đã hiểu rõ.

"Sùng Niên thư viện tuy rằng không nổi danh bằng Thanh Sơn thư viện và Tri Hành thư viện, nhưng có một đặc điểm rất rõ," Tạ Cát Tường nói, "Chỉ cần có thể nộp đủ học phí cho thư viện, thì học trò nào cũng có thể đi vào đọc sách."

Sùng Niên thư viện Bắc ngoại ô, chính là thư viện hiển hách, nổi tiếng tiền tài nhất Yến Kinh.

Chỉ cần có tiền là có thể đọc sách.

Cho nên học thức của học trò trong Sùng Niên thư viện chênh lệch không đồng đều, đại khái có thể nói là kém Thanh Sơn thư viện và Tri Hành thư viện, tất nhiên, chỉ có học trò thi không đậu hai thư viện này mới có thể tìm mọi cách vào Sùng Niên.

Bởi vậy, xuất thân phần lớn học trò ở Sùng Niên thư viện đều rất lừng lẫy.

Dưới loại tình huống này, một thư sinh trẻ xuất thân lừng lẫy như thế tử vong, trên thân thể có vết thương hết sức rõ ràng, hơn nữa sau khi chết chỉ dùng chiếu quấn xác, không có tiến hành bất kỳ nghi thức liệm xác nào, qua loa hạ táng, việc này thực không bình thường.

Càng đừng nói sau ba tháng hạ táng, còn bị người đào mồ quật mã, di táng nơi khác, ngay cả một cái quan tài đều không có, việc này có khả năng sao?

Nhất định không có khả năng.

Tạ Cát Tường tiếp tục xem xuống dưới, ở cuối cùng có một dòng chữ viết qua loa khiến người đọc ngây ngẩn.

Triệu Thụy cũng thấy được, hơi hơi nhíu mày.

Ở dòng ghi chú cuối cùng, Hình Cửu Niên vội vàng viết: Án này có khả năng liên quan đến vụ án hai xác chết năm Thiên Bảo thứ 11.

Vụ án hai xác chết năm Thiên Bảo thứ 11, Tạ Cát Tường không biết, Triệu Thụy cũng không quen thuộc lắm.

Lúc trước có rất nhiều bản án cũ đều lưu trong hồ sơ, tuy rằng sau khi hắn vào Cao Đào Tư vẫn luôn xem xét hồ sơ trước đây, nhưng cho dù có mất ăn mất ngủ, cũng chỉ mới vừa nhìn đến hồ sơ năm Thiên Bảo thứ 20.

Năm Thiên Bảo thứ 11, với hắn mà nói thật sự là niên đại quá mức xa xôi.

Khi đó Tạ Cát Tường và Triệu Thụy đều vẫn là tiểu oa nhi, Triệu Thụy lớn hơn một chút, vừa mới học vỡ lòng, Tạ Cát Tường còn chưa đi học, ở trong nhà theo mẫu thân học chữ.

Đối với bọn họ mà nói, chuyện phát sinh năm Thiên Bảo thứ 11, tựa hồ đều cách một tầng sương mù, lơ lửng phía trên đám mây.

Bọn họ cơ hồ nhớ không ra manh mối nào.


Triệu Thụy hỏi Tô Thần: "Đã phái người đi kiểm tra?"

Tô Thần gật đầu: "Đã phái người đi, Nghi Loan Tư cùng Nghi Án Tư Hình Bộ đều phái người, chỉ là thời trước nghi án rất nhiều, khả năng cần thêm thời gian mới có thể có được hồ sơ manh mối."

Tạ Cát Tường nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại trong đầu.

Vụ án hai xác?

Phụ thân đã từng nhắc tới chưa? Hay là nói phụ thân đã nhắc tới, nhưng nàng lại quên mất toàn bộ?

Nhưng lúc ấy tuổi nàng quá nhỏ, bất luận nhớ như thế nào cũng đều nhớ không nổi, chỉ có thể từ bỏ.

"Không được, lâu quá rồi."

Vụ án qua lâu như thế, không biết còn lưu hồ sơ hay không, Nghi Loan Tư giống như kho hồ sơ của hiệu sách, cũng không biết khi nào mới có thể tìm đến đúng hồ sơ.

Đúng lúc này, cửa Nghĩa Phòng kẽo kẹt một tiếng mở ra.

Khuôn mặt tái nhợt của Hình Cửu Niên vội vàng xuất hiện.

Đôi mắt tam giác lúc nào cũng như nhắm lại của hắn giờ phút này lại khó có lúc mở ra thật lớn, nếu bỏ qua tơ máu trong mắt, chắc chắn sẽ cho rằng hắn gặp được chuyện gì rất tốt.

Trên người Hình Cửu Niên có một loại hưng phấn rất kỳ quái.

Hắn ra khỏi Nghĩa Phòng, hít vào một hơi thật sâu, sau đó vội vàng cởi bỏ toàn bộ áo khoác mặt nạ bảo hộ trên người ra, trực tiếp ném xuống đất.

Làm như thế xong, hắn tựa hồ mới sống lại một lần nữa.

"Nghẹn chết ta."

Làm việc với thi thể thối rữa cả một buổi tối, mặc dù trong Nghĩa Phòng cũng có đặt đồ đựng đá, ở góc phòng cũng có đốt đàn hương, nhưng đều không có biện pháp tiêu tán đi mùi tanh tưởi đến gay mũi.

Chờ Hình Cửu Niên phục hồi tinh thần lại, Ân Tiểu Lục cũng ra Nghĩa Phòng, cẩn thận đóng lại cửa phòng, lại cho giáo úy đi lấy nước tới.

Thầy trò hai người cũng không kiêng dè, trực tiếp rửa mặt ở bồn nước ngay sân, Tạ Cát Tường thấy bọn họ dùng một lượng bồ kết rất lớn, tựa như muốn rửa trôi tất cả mùi vị trên người.

Toàn bộ quá trình Triệu Thụy đều không có thúc giục, cùng Tạ Cát Tường ngồi trong sân, an tĩnh chờ đợi.

Chờ đến hai thầy trò đều rửa sạch sẽ, Ân Tiểu Lục mới trở về phòng lấy một quyển Nghiệm Thi Cách mục mới.

Hình Cửu Niên rất có kinh nghiệm, không trực tiếp ngồi vào bàn của bọn người Triệu Thụy, hắn cởi áo ngoài ra, liền mặc trung y ngồi xuống một bàn đá khác.

Ân Tiểu Lục đi theo bên cạnh hắn, nắm bút than, chuẩn bị bắt đầu múa bút thành văn.

Hình Cửu Niên ho nhẹ một tiếng: "Đại nhân, trải qua nghiệm thi, ta có thể khẳng định người chết là sau khi bị người dùng lực bóp cổ, lại trúng vài nhát đao, cuối cùng bỏ mạng do mất máu quá nhiều."

*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***

Bình Luận (0)
Comment