Chỉ cần có thể tra được thân phận người chết vô danh, nói không chừng có thể vén màn được rất nhiều sương mù của vụ án.
Tạ Cát Tường nghĩ nghĩ, nói: "Hồng Chiêu Lâu vẫn là mấu chốt, nếu có thể tra được manh mối từ Hồng Chiêu Lâu, phỏng chừng có thể xâu chuỗi các vụ án vốn có lại với nhau."
Mấy vụ án này đều là án treo, thời gian từ xa tới gần, hiện tại nếu có thể có một mấu chốt xâu chuỗi, chứng tỏ kẻ phạm tội rất có thể cũng có mối liên hệ.
Triệu Thụy nhìn Hình Cửu Niên nói: "Hình đại nhân, vất vả rồi, việc còn lại của vụ án cứ giao cho chúng ta làm, ngài trở về giữ kĩ Nghiệm Thi Cách mục và các chứng cứ đang có là được."
Hình Cửu Niên đứng dậy chắp tay, nhanh chân rời đi.
Bạch Đồ cũng đứng dậy theo, không cần Triệu Thụy phân phó, liền nói: "Vậy ta tiếp tục thăm dò chuyện vải may, nhìn xem học trò Tri Hành thư viện hai năm trước có mất bộ trường bào nào không, hoặc là có người nào không có liên lạc với trường không."
Triệu Thụy gật đầu, nói: "Vất vả."
Bạch Đồ mấy ngày nay bôn ba bên ngoài, nhìn liền thấy phong trần mệt mỏi, nhưng ngược lại một chút đều không cảm thấy mệt.
"Còn khỏe lắm, các ngươi cũng kiềm chế chút."
Đợi mọi người đều đi cả rồi, Tạ Cát Tường liền nói với Triệu Thụy: "Chúng ta không cần chờ buổi tối, hiện tại liền đi phố Khánh Lân."
Triệu Thụy nói: "Ban ngày Hồng Chiêu Lâu không mở cửa."
Tạ Cát Tường cười: "Ai nói ta muốn đi Hồng Chiêu Lâu."
Nha môn Cao Đào Tư cách phố Khánh Lân không bao xa, Triệu Thụy mặc thường phục, đi cạnh Tạ Cát Tường, hai người cứ như vậy đi bộ vào phố Khánh Lân.
Tạ Cát Tường nói với Triệu Thụy: "Lần trước khi đi ngang qua nơi này ta đã phát hiện, Hồng Chiêu Lâu này tuy toàn bộ khu vực đều là thanh lâu, nhưng đối diện Hồng Chiêu Lâu lại có một khu vực làm trà lâu, có vẻ như ban ngày Hồng Chiêu Lâu không hoạt động, cho nên trà lâu được thiết lập riêng tại nơi này."
Ban ngày xung quanh Hồng Chiêu Lâu đều thực an tĩnh, nơi này được dựng riêng một cái trà lâu, lão bản thực sáng tạo khác người.
Hai người một đường đi đến trước trà lâu, tiểu nhị vội tiến lên hỏi: "Các vị khách quan, mời vào trong."
Triệu Hòa Trạch yêu cầu nhã gian, mọi người trực tiếp lên lầu hai, ngồi ở nhã gian tựa vào Hồng Chiêu Lâu.
Chờ ngồi xuống ấm trà được đưa lên, Tạ Cát Tường mới nói: "Thụy ca ca, huynh cảm thấy Chương Diễm Nương và Mạnh Kế Tổ là do ai giết?"
Tay Triệu Thụy cầm chén trà, ngồi ở vị trị dựa cửa sổ, ánh mắt nhìn Hồng Chiêu Lâu xa xa ở phía đối diện.
Giờ phút này Hồng Chiêu Lâu xác thật rất an tĩnh, nhưng cũng không phải không có người ra vào.
Vú già quét dọn, người hầu đưa cơm và thức ăn, cùng với đại phu xem bệnh cho các cô nương cũng đều lần lượt ra vào Hồng Chiêu Lâu vào lúc này.
Ánh mắt Triệu Thụy đảo qua trên mỗi người bọn họ.
"Vụ án năm đó, ta cho rằng kẻ giết người chính là Hàn Lục." Triệu Thụy nói.
Triệu Thụy nói tiếp: "Hắn có thời gian gây án, mặc dù ở nhà, người thân trong nhà cũng rất ít nhìn thấy hắn. Hơn nữa, bản thân hắn và Chương Diễm Nương cũng có liên quan."
"Trạng thái hai người Chương Diễm Nương và Mạnh Kế Tổ sau khi chết, đều khiến người không cách nào không để ý tới, giống như Hình đại nhân miêu tả trước đó, trên cổ bị đeo dải lụa màu lục, mà xương cốt trên người lại nở rộ ra mẫu đơn đồ, muội cảm thấy giống cái gì?"
Tạ Cát Tường nhíu mày, đột nhiên nhìn đến Hồng Chiêu Lâu đối diện, các vú già mang mấy nhánh hoa tàn ra ngoài.
Từng cành mẫu đơn rũ trong lẵng hoa, chỉ còn trơ trợi cành.
Ánh mắt Tạ Cát Tường sáng lên: "Giống một cành hoa mẫu đơn tươi mới nhiều vẻ."
Hoa mẫu đơn mới vừa ngắt xuống, nở rộ bắt mắt, cành non xanh biếc.
Tạ Cát Tường như suy tư gì nói: "Chương Diễm Nương đối với Hàn Lục mà nói, chính là đóa hoa mẫu đơn kiều diễm, nhưng dù hắn dốc hết sức lực, cũng không thể hái, cho nên......"
Cho nên, hắn chỉ có thể biến đối phương thành bộ dạng mình thích nhất.
Nhưng mà......
Tạ Cát Tường lại có chút chần chờ: "Nhưng hắn làm sao biết, thứ gì có thể biến Chương Diễm Nương thành bộ dáng như thế?"
Sau khi Chương Diễm Nương chết bị chôn dưới nhà hoang, sau năm rộng tháng dài bị vùi lấp, rốt cuộc hóa thành xương trắng.
Nhưng cuối cùng nàng còn chưa hoàn toàn hóa xương.
Da thịt còn lưu trên thi thể cũng có ý nghĩa, xương cốt người chết chỗ đó không bị nhiễm hồng, sẽ tự biến thành dáng vẻ kia.
Có thể làm thi thể biến hóa, đại khái chỉ có thuốc đặc thù, mà muốn biết dược hiệu, chỉ sợ cũng đã từng gặp qua thi thể chết do trúng thuốc đó.
Tạ Cát Tường nghiêm túc suy tư, sau một lát, nàng gằn từng chữ một nói: "Có lẽ, thuốc này có hiệu quả gì, rồi sẽ dẫn tới kết quả gì, ngay từ đầu Hàn Lục cũng không thể biết, hắn chỉ là một thợ trồng hoa, cơ duyên trùng hợp lại nhìn thấy loại hoa này, cảm thấy quá mức diễm lệ, liền bắt đầu vun trồng."
"Hoặc là, hắn thông qua Chương Diễm Nương, mới biết có một loại hoa như vậy."
Nếu việc Chương Diễm Nương hao hết gia tài có liên quan đến việc muốn có được loại thuốc này và loại hoa này, thì có thể giải thích được câu chuyện.
Hàn Lục rất si mê Chương Diễm Nương, loại si mê này, toàn bộ người Mạnh gia trang đều biết.
Tạ Cát Tường nói: "Huynh nghĩ xem có khi nào hắn đã theo dõi Chương Diễm Nương rồi không, hơn nữa còn phỏng đoán được bí mật của Chương Diễm Nương, Chương Diễm Nương không đoái hoài tới hắn, cũng không phải là bởi vì chướng mắt hắn, chỉ là biết hắn không bắt nguồn từ việc qua đêm với mình mà thôi."
"Nhưng hắn đã biết bí mật, hết thảy liền dễ nói chuyện, Chương Diễm Nương yêu cầu loại hoa này phải còn sống, hắn liền tự mình nuôi dưỡng, chỉ cần trong tay hắn có hoa, Chương Diễm Nương còn có thể không cùng hắn?"
Tay phải Triệu Thụy vịn trên lan can nhẹ nhàng gõ gõ, nói: "Hắn rất có thiên phú với việc trồng hoa, cuối cùng trồng ra được loại hoa Chương Diễm Nương cần, khi mang đến tặng cho Chương Diễm Nương, không biết vì sao xảy ra vấn đề, thế cho nên hắn trực tiếp giết Chương Diễm Nương, cũng biến nàng thành bộ dạng mình thích nhất."
Tạ Cát Tường nói: "Như thế, liền có thể nói thông, hơn nữa Hàn Lục biết rõ lúc còn sống dùng loại thuốc này, sau khi chết xương cốt sẽ sinh ra mẫu đơn đồ."
Hai người nối tiếp nhau như thế, liền xâu chuỗi được toàn bộ vụ án.
Triệu Thụy nói: "Nhưng vì sao hắn phải giết Mạnh Kế Tổ?"
Tạ Cát Tường nghĩ nghĩ, lại phát hiện mình không có manh mối, chỉ đành lắc đầu: "Còn chưa biết, nhưng ta luôn thấy, việc hắn giết Mạnh Kế Tổ có liên quan đến Chương Diễm Nương."
"Hơn nữa ta cũng cho rằng, Hàn Lục còn sống, chỉ là hắn trốn ở nơi nào đó, trồng loài hoa hắn si mê."
Triệu Thụy hơi hơi ngừng lại, hắn đột nhiên đoán được một khả năng.
"Ba mươi năm trước, Ẩn Sơn tự đã cháy trụi, hết thảy âm mưu hóa thành hư ảo, mọi nỗ lực của Trung Vương cũng không còn tồn tại nữa," Triệu Thụy nhàn nhạt nói, "Muội nói, hậu nhân của hắn có cam lòng không?"
Năm đó thông qua loại thuốc này, Trung Vương đã nhanh chóng khống chế được Kim Ngô Vệ, nó bền chắc hơn bất cứ thứ gì, cũng có thể làm người vô cùng trung thành.
Chỉ cần nắm giữ nó, là có thể nắm giữ một đội quân tinh nhuệ không gì làm không được.
Nhưng nó quá ít ỏi, ít ỏi như nam châu trong của hồi môn, mỗi một viên đều lộng lẫy bắt mắt, mỗi một viên đều giá trị ngàn vàng.
Triệu Thụy rũ mắt nghĩ, cơ duyên xảo hợp mười hai năm trước, có lẽ làm đối phương thấy được tương lai.
Một người có thể nắm giữ tương lai trong tay mình.
Chỉ là hiện tại bọn họ muốn tìm kiếm, đó là tương lai này rốt cuộc ở nơi nào, lại nấn ná ở nơi nào.
Tạ Cát Tường thấy Triệu Thụy đã sắp xếp manh mối được rõ ràng, nên cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Chuyện trên triều đình cũng không phải nàng không hiểu, nhưng nàng cũng rất rõ chức trách của mình, biết làm một Thôi quan, nàng cần phải làm là phá án.
Vụ án Chương Diễm Nương, người bị tình nghi rất rõ ràng đó là Hàn Lục, hắn có thời gian cùng động cơ giết người, hơn nữa sau khi giết người còn bỏ trốn mất tích.
Mà trạng thái sau khi Mạnh Kế Tổ chết lại giống Chương Diễm Nương như đúc, như thế có thể phán đoán, đây cũng là bị Hàn Lục gi ết chết.
Chỉ là sau hai vụ án này, Hàn Lục liền mất đi hành tung, không còn xuất hiện nữa.
Nhoáng cái 12 năm qua đi, tới mùa hè năm nay, lại xuất hiện người chết mới, lại xâu chuỗi với bản án cũ 12 năm trước.
Mà bản thân người chết, tựa hồ lại có liên quam đến vụ án thư sinh hai năm trước.
Quanh đi quẩn lại, tới tới lui lui, hung thủ tựa như xa tận chân trời, nhưng lại gần ngay trước mắt.
Tạ Cát Tường cũng cúi đầu, nhìn Hồng Chiêu Lâu bận rộn phía đối diện.
Có lẽ, chân tướng cũng gần trong gang tấc.
Bọn họ ngồi ở trà lâu khoảng nửa canh giờ (1h), đến khi uống xong một bình trà, Triệu Thụy mới đột nhiên kêu Tạ Cát Tường một tiếng: "Có động tĩnh."
Vú già quét dọn và người hầu đưa hàng đều đã rời đi, Hồng Chiêu Lâu vừa mới an tĩnh một lát, chỉ là hiện tại, vừa vặn có một người nam tử trung niên mặc trường bào, chậm ra bước ra khỏi Hồng Chiêu Lâu.
Hắn cúi đầu, tay buông thỏng, y phục trên người không mới không cũ, còn có vài miếng vá, đi đường cũng có vẻ hơi co rúm lại. Trên người hắn còn đeo một cái túi màu lam, không biết đặt cái gì.
Nhưng Triệu Thụy và Tạ Cát Tường đều có thể khẳng định, người này vừa không phải người hầu cũng không phải nông hộ, hắn hẳn là một văn sĩ.
Hoặc là nói, hắn ước chừng không phải làm ở phòng thu chi thì chính là từ khách*, nhìn dáng vẻ của hắn, khả năng làm ở phòng thu chi lớn hơn từ khách.
*từ khách: người sáng tác thơ văn, ca khúc,... thuê
Cô nương thanh lâu cần học tập cầm kỳ thơ họa, cũng có học thơ từ ca phú, bất quá ngày thường khúc hát các nàng ca xướng phần lớn đều là diễm từ, thường sẽ có từ khách chuyên môn viết ra.
Mà đối với một thanh lâu mà nói, cũng là mở cửa làm ăn buôn bán, tự nhiên cũng phải có phòng thu chi.
Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thụy: "Theo hắn?"
Triệu Thụy nhàn nhạt cười: "Theo hắn."
Nếu hắn là người làm ở phòng thu chi Hồng Chiêu Lâu quen dùng, không cần kinh hồn táng đảm như thế, tựa như công việc ở thanh lâu rất mất thể diện, không còn mặt mũi.
Nếu trong lòng hắn không thoải mái, sợ là cũng vì bạc mà đến, vậy thực dễ làm.
Chu trướng phòng đeo bàn tính cũ của mình, thật cẩn thận đi vào ngõ nhỏ.
Nếu không phải trong nhà thật sự không còn gạo lót đáy nồi, lão Trương hàng xóm lại nói buổi sáng Hồng Chiêu Lâu chưa có hoạt động, nên lúc này hắn mới chịu tới.
Một cái thanh lâu, thật là bôi nhọ văn nhã.
Chu trướng phòng thở ngắn than dài, vừa đi vừa hận, sắc mặt càng thêm khó coi.
Nếu để người trong nhà biết hắn ra vào nơi như vậy, sợ là vừa rồi bệnh mới khỏe sẽ phải tức chết.
Chu trướng phòng đắm chìm trong suy nghĩ của mình, căn bản không nghe được tiếng vang bên cạnh.
Hắn bước nhanh đi tới, đột nhiên đầu đụng vào tường.
"Ai u," Chu trướng phòng ôm đầu ngẩng mặt, ngơ ngác nhìn quan gia cao lớn trước mặt, "Ngươi...... Ngươi là ai?"
Quan gia không nói lời nào, chỉ lạnh mặt nhìn hắn.
Lúc này, một tiếng nói thanh lãnh vang lên: "Trướng phòng tiên sinh, bản quan có chuyện quan trọng cần hỏi."
Chu trướng phòng quay đầu lại, thấy được đám người Triệu Thụy.
Trên mặt hắn suy sụp, lập tức ủ rũ cụp đuôi: "Ta nói nơi đó không thể dính tới rồi mà, lúc này mới làm có mấy ngày, đã......"
Đã dính phải kiện tụng.
Chu trướng phòng cau mày nhỏ giọng làu bàu, tựa hồ rất ghét bỏ Hồng Chiêu Lâu, khinh thường cơ hồ đều lồ lộ ra ngoài mặt, cũng không biết Hồng Chiêu Lâu vì sao phải chịu đựng hắn lâu như vậy.
Triệu Thụy nhìn thoáng qua Triệu Hòa Trạch, Triệu Hòa Trạch tiến lên che miệng Chu trướng phòng, vài cái xê dịch, đoàn người liền đi vào trong một ngôi nhà hoang bên cạnh.
Khoảnh khắc Chu trướng phòng thấy cửa gỗ mục nát bị đóng lại, cơ hồ muốn khóc thành tiếng.
Một câu của Triệu Thụy dọa cho tiếng khóc của hắn nuốt ngược trở về: "Nếu ngươi khóc, bản quan lập tức nói cho người nhà ngươi biết, mấy tháng này ngươi đang làm cái gì."
Mặt Chu trướng phòng lập tức đỏ bừng, thật sự không dám lại khóc.
"Tạo nghiệt a," Chu trướng phòng đấm ngực dậm chân, "Ta không nên nghe Trương Hữu Đức."
Triệu Thụy nhàn nhạt hỏi: "Ai?"
Chu trướng phòng trả lời theo bản năng: "Chính là Trương Hữu Đức bên cạnh nhà ta trước kia, hắn vốn làm ở phòng thu chi Hồng Chiêu Lâu, đột nhiên có việc phải về quê, lúc này mới kêu ta làm thế mấy ngày."
"Nhưng đã qua bao nhiêu ngày, thời gian cũng lâu lắm rồi......" Chu trướng phòng biết vậy chẳng làm, "Đây cũng ba tháng rồi còn gì, ta thật sự giấu không nổi nữa."
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường liếc nhau, hai người lập tức cao hứng.
Xem ra, thân phận người chết vô danh kia, rốt cuộc đã có tin tức.