“Cát Tường!”
Triệu Thụy tay mắt lanh lẹ, lập tức đỡ được nàng: “Cát Tường, tỉnh lại đi.”
Đầu óc Tạ Cát Tường một mảnh hỗn loạn, cảm giác mình tựa như vẫn còn ở trong rừng già u ám kia, trong chốc lát lại thực hoảng hốt, biết người bên cạnh là ai.
“Thụy ca ca……” Nàng thấp giọng nỉ non.
Triệu Thụy vững vàng đỡ eo nàng, đỡ nàng lui lại phía sau mấy bước, ngồi trên ghế gỗ.
“Ta đây, Cát Tường.” Triệu Thụy nói.
Tạ Cát Tường nhắm mắt không nói, thật lâu sau, mới rốt cuộc cảm thấy ý thức mình quay về.
Nàng thở sâu, vỗ vỗ tay Triệu Thụy: “Thụy ca ca, ta khá hơn rồi, chúng ta đi ra ngoài đi.”
Ra khỏi Nghĩa Phòng, Triệu Thụy đưa nàng về tới hậu nha, lại rót cho nàng một chén nước hoa quế mật ong, Tạ Cát Tường mới hoàn toàn phục hồi lại tinh thần.
“Muội đã nhìn thấy gì?” Triệu Thụy hỏi.
Tạ Cát Tường nhắm mắt lại, nhớ lại mọi cảnh tượng trong đầu một lần, sau đó mới nói: “Sở dĩ Trương Hữu Đức còn sống sau khi hai người Điền Chính Chân xảy ra chuyện, là bởi vì hắn đã bắt đầu dùng Cỏ Đoạt Mạng.”
“Không, trong đám bọn họ, loại thảo dược lấy mạng người lại có một cái tên rất êm tai, gọi là thần tiên dược.”
Cỏ Đoạt Mạng, Thần tiên dược, ba chữ không kém, lại khác nhau như trời với đất.
Một cái muốn mạng người, một cái lại có thể trường sinh bất lão, phúc thọ kéo dài.
“Bởi vì dùng thuốc, cho nên hắn rất nghe lời, bên kia liền không từ bỏ hắn, điều hắn từ Tri Hành thư viện tới Hồng Chiêu Lâu. Nhưng mà trong nhà hắn lại xảy ra chuyện, hắn cần rời Yến Kinh về nhà, cũng đã nói xong với quản sự Hồng Chiêu Lâu.”
Nhưng không biết vì sao, Hồng Chiêu Lâu lại không cho hắn “Thần tiên dược”.
“Trương Hữu Đức khẳng định đã từng ngưng thuốc, hắn biết sau khi ngưng thuốc sẽ có cảm giác đau đớn muốn chết như thế nào, cho nên căn bản không dám tùy tiện ngừng dùng.”
Triệu Thụy nói: “Sau một lần ngừng dùng thuốc, bọn họ sẽ càng ngày càng phục tùng đối với chủ nhân sau lưng, trong lòng không dám sinh ra nửa điểm phản bội.”
Tạ Cát Tường gật đầu, nói: “Đúng là như thế, bất quá Trương Hữu Đức thực thông minh, trước kia khi ở Tri Hành thư viện nhất định hắn đã biết được tin tức nào, hoặc là gặp qua người nào, thế cho nên, hắn trực tiếp tìm được Hàn Lục.”
Hai chữ Hàn Lục vừa ra khỏi miệng, Triệu Thụy lập tức liền có chút kinh ngạc: “Hàn Lục?”
Tạ Cát Tường hơi hơi nhíu mày, nỗ lực nhớ lại dung mạo đối phương, sau đó nói: “Ta cho rằng người Trương Hữu Đức gặp trước khi chết, chính là Hàn Lục.”
“Trước đó chúng ta đã suy đoán, Hàn Lục có quan hệ với người nọ hoặc là với Tôn gia, trong tay hắn nắm chặt tài nghệ trồng Cỏ Đoạt Mạng, nếu thật sự có thể trồng ra một lượng lớn Cỏ Đoạt Mạng, vậy đối với người nọ mà nói thì hắn sẽ quý giá vô cùng.”
Ẩn Sơn tự ba mươi năm trước, bởi vì ngoài ý muốn tìm được Cỏ Đoạt Mạng, cho nên mới có án Trung vương mưu nghịch.
Nhưng sau khi Trung vương mưu nghịch thất bại, thêm phần Cỏ Đoạt Mạng bọn họ tìm được có số lượng ít ỏi, cuối cùng toàn bộ huỷ diệt, không có bất luận kẻ nào tồn tại.
Hiện tại bọn họ muốn dựa vào Cỏ Đoạt Mạng trở mình, đầu tiên cần phải có nguồn cung cấp cuồn cuộn không ngừng.
Tạ Cát Tường nói: “Trương Hữu Đức thực thông minh, hắn nhớ rõ rốt cuộc là ai có thể cung cấp Cỏ Đoạt Mạng, hơn nữa hắn vốn chính là lão nhân nhiều năm, có thể biết chỗ Hàn Lục ẩn thân cũng chẳng có gì lạ.”
“Cho nên trước khi về nhà, hắn đi tìm Hàn Lục trước, muốn lấy trong tay hắn ta càng nhiều Cỏ Đoạt Mạng càng tốt.”
Tạ Cát Tường rũ đôi mắt xuống, thở dài: “Nhưng hắn không hiểu Hàn Lục, cho rằng hắn ta chỉ là thợ trồng hoa đơn thuần, hoàn toàn không biết chuyện đã từng phát sinh, cũng như những người đã chết, mặc dù hắn biết cái chết của Điền Chính Chân và Thu Không Mật có liên quan đến việc sau lưng, nhưng cũng không nghĩ tới trên người Hàn Lục.”
Tạ Cát Tường vừa nhớ lại, vừa nói hết toàn bộ tình hình ra.
“Khi Hàn Lục biết hắn dùng Cỏ Đoạt Mạng lâu dài, biểu tình có chút biến hóa rất nhỏ, lúc ấy Trương Hữu Đức thực khẩn trương, không chú ý tới, nhưng ta lại đúng lúc có thể dụng tâm quan sát Hàn Lục.”
“Hàn Lục thực kích động.”
Tạ Cát Tường có chút do dự, lại có chút chần chờ: “Loại kích động này của hắn, tựa như chó thấy xương, mang theo một loại kích động cùng vui vẻ không thể nói ra.”
Tuy rằng ngay lúc đó mặt Hàn Lục vẫn không có biểu tình, nhưng Tạ Cát Tường lại cảm thấy hắn thực vui vẻ.
Triệu Thụy như suy tư gì gật gật đầu: “Nói cách khác, hắn kỳ thật đã rất lâu không nhìn thấy người dùng Cỏ Đoạt Mạng, thậm chí còn đến mức khát vọng?”
Tạ Cát Tường nói: “Đúng vậy, chính là khát vọng.”
Nàng nói: “Vừa rồi ta có chút hôn mê, không thể lý giải thái độ của hắn vì sao, hiện tại nghĩ đến, hắn đã sớm ngóng trông có thể gặp lại một người như vậy.”
“Người từng ăn Cỏ Đoạt Mạng, trong thân thể đã bắt đầu tạo mẫu đơn cốt.”
Nói tới đây, Tạ Cát Tường dừng một chút: “Không, mẫu đơn cốt đối với Hàn Lục mà nói, có lẽ đã sớm không phải người, bọn họ là trân phẩm hắn thích nhất, là loài hoa mỹ lệ nhất thế gian.”
Triệu Thụy nói: “Với loại sát thủ liên hoàn như Hàn Lục, Nghi Loan Tư đã sớm tổng kết điểm đặc thù này, một trong số đó, chính là bọn họ có chấp niệm đối với người mình giết.”
Đối với Hàn Lục mà nói, người đã ăn Cỏ Đoạt Mạng, hơn nữa đã bắt đầu sinh trưởng mẫu đơn cốt, đều là chấp niệm của hắn.
Hắn căn bản là mặc kệ thân phận Trương Hữu Đức, một câu cũng chưa hỏi tên hắn ta, thậm chí mặc kệ rốt cuộc vì sao hắn ta tìm được chỗ mình ẩn thân, một khi biết đối phương đã ăn Cỏ Đoạt Mạng, như vậy hắn nhất định phải để hắn ta hóa thành mẫu đơn cốt.
Trở thành trân phẩm hắn thích nhất.
Cũng trở thành loài hoa mỹ lệ nhất hắn tạo ra.
Tạ Cát Tường thở dài một tiếng: “Trương Hữu Đức cho rằng mình tìm được đường ra, tìm được nguồn sống, trên thực tế, lại chôn vùi mình vào trong vực thẩm.”
Hàn Lục biết hắn đã ăn Cỏ Đoạt Mạng, tất nhiên không có khả năng buông tha hắn.
Tạ Cát Tường nói: “Như thế chúng ta có thể suy đoán, năm đó sau khi phát sinh chuyện Chương Diễm Nương và Mạnh Kế Tổ, Hàn Lục liền đụng phải người đối phương, bởi vì tài nghệ trồng Cỏ Đoạt Mạng siêu quần này, liền bị đối phương ẩn giấu sâu trong rừng, bắt đầu tận tâm tận lực trồng Cỏ Đoạt Mạng.”
Mười năm sau, hắn cũng không lại đụng phải người có mẫu đơn cốt, chỉ có thể một mình ở sâu trong núi, đối mặt với loài hoa hắn thích.
Bởi vậy, từ năm Thiên Bảo thứ mười đến năm Thiên Bảo thứ 21, hắn chưa tái phạm.
Triệu Thụy gõ gõ bàn, nói: “Nói cách khác, đối phương…… Năm đó ngay từ đầu Lý Xán đã biết, hắn là hung thủ hai vụ án mạng.”
Năm Thiên Bảo thứ mười, Lý Xán mới vừa tròn 27.
Lúc ấy tuy rằng thân thể Thiên Bảo đế vẫn gầy yếu, lại không có bệnh nguy kịch như hiện tại, mà hắn năm đó, cũng đã động tâm tư đại nghịch bất đạo.
Nhưng mà vết xe đổ của Trung vương, làm hắn hết sức chú ý cẩn thận, trước khi một lượng lớn Cỏ Đoạt Mạng được tạo ra, hắn vẫn luôn không có quá nhiều động tác, chỉ là thông qua Tôn gia khống chế sòng bạc Cung Hưng và Hồng Chiêu Lâu, lặng lẽ giao thiệp với đủ loại người.
Mười năm trước, hắn thăm dò rất nhiều chuyện, cũng xem thấu rất nhiều người.
Chờ đến khi lượng lớn Cỏ Đoạt Mạnh được tạo ra, đó là khi hắn bắt đầu tái hiện thời cơ tốt nhất ở hậu thế.
Mà hiện tại thời cơ tựa hồ đã tới.
Hắn tựa hồ đã an bài xong mọi chuyện, thêm chuyện nhị hoàng tử Lý Hi mất tích, Thiên Bảo đế bệnh nặng trên giường, hắn rốt cuộc có thể ngẩng cao đầu, không cần lại trốn trong phủ đại hoàng tử kéo dài hơi tàn.
Lý Xán rốt cuộc quen biết Hàn Lục như thế nào, làm sao lại biết Hàn Lục đã giết người, đến nay còn chưa rõ, nhưng hắn hiển nhiên rất hiểu Hàn Lục.
Tạ Cát Tường nói: “Bởi vì biết Hàn Lục không khống chế được h@m muốn giết người, cũng hy vọng Hàn Lục có thể chuyên tâm với việc trồng Cỏ Đoạt Mạng, cho nên hắn giấu Hàn Lục vào trong núi, không cho hắn ta tiếp xúc người ngoài, xóa bỏ toàn bộ quá khứ trước kia của hắn ta.”
Hàn Lục giết người, là người bị tình nghi của một vụ án giết người liên hoàn, nhưng chỉ bởi vì hắn hữu dụng với Lý Xán, cho nên Lý Xán không để ý mà che chở cho hắn.
Trong núi không người, lạnh lẽo không biết năm.
Nhoáng cái mười mấy năm qua đi, Hàn Lục an tĩnh trong núi sâu nghiên cứu Cỏ Đoạt Mạng của hắn, mà vụ án giết người liên hoàn năm Thiên Bảo thứ mười một, vĩnh viễn trở thành nghi án bị quên trong hồ sơ.
Tạ Cát Tường nói: “Ta không biết vì sao Điền Chính Chân và Thu Không Mật bị giết, bọn họ bất quá chỉ là thư sinh bàng thính ở Tri Hành thư viện, thậm chí vào kinh còn chưa được một năm, nhưng căn cứ lời Đào tiên sinh nói, sau khi bọn họ chết nhất định đã chạm phải Cỏ Đoạt Mạng.”
Hai người kia chết, khẳng định có liên quan đến Trương Hữu Đức.
Tạ Cát Tường hỏi Triệu Thụy: “Thụy ca ca, điều tra Tri Hành thư viện được không?”
Triệu Thụy cười vỗ vỗ tay nàng: “Việc này chỉ cần Thánh Thượng biết, thì không có gì tra không được, cứ từ từ xem sao.”
Tạ Cát Tường gật đầu, thở phào một hơi.
“Ta đã thấy mặt Hàn Lục, chỉ cần lại đụng phải hắn, ta nhất định có thể nhận ra.”
Triệu Thụy ngước mắt nhìn về phía nàng, ánh mắt ôn nhu, dường như biển sao trời mênh mông vô tận.
“Được, đến lúc đó cần dựa vào tiểu Tạ thôi quan truy bắt hung phạm.”
Lúc này Cao Đào Tư tất nhiên là một mảnh vui mừng khôn xiết, bọn họ cơ hồ đã gần chạm đến chân tướng, chỉ cần tìm được hung phạm cuối cùng là được.
Mà tại Trường Tín Cung cách đó không xa, đại hoàng tử Lý Xán rất khí phách hăng hái, tựa hồ cũng vui mừng khôn xiết.
Hắn mặc thường phục hoàng tử màu tím vàng thêu bạc, bước đi trên đường.
Hàn An Hến đi theo cạnh hắn, vẫn cười nói như cũ.
Lý Xán liếc mắt nhìn hắn, hỏi: “Hàn tổng quản gần đây nhìn tựa hồ có chút gầy, nói vậy hầu hạ phụ hoàng rất là vất vả.”
Hàn An Yến lập tức lắc đầu: “Sao có sao có, đây đều là việc thuộc bổn phận của thần, đại điện hạ quá khen.”
Lý Xán nhàn nhạt cười cười, nói: “Cũng may bên cạnh phụ hoàng vẫn còn người tận tâm như tổng quản, có thể chăm sóc lão nhân gia người.”
Lần này Hàn An Yến không nói chuyện.
Lý Xán nện bước thực mau, không bao lâu liền tới trước Cần Chính Điện, thấy Hàn An Yến không có ý đi Càn Nguyên cung, không khỏi có chút kinh ngạc.
“Phụ hoàng bệnh nặng, sao không ở Càn Nguyên cung nghỉ ngơi dưỡng bệnh?” Lý Xán hỏi.
Hàn An Yến cười khổ nói: “Lập tức sắp đến mùa thu, đảo mắt liền đến trời đông giá rét, triều đình trên dưới đều là chính vụ, Thánh Thượng sao có thời gian rảnh nghỉ ngơi.”
“Phụ hoàng thật là cần cù,” Lý Xán thành kính nói, “Chúng ta cần phải noi theo.”
Hàn An Yến lập tức nói: “Đại điện hạ đã là nhân trung long phượng, Thánh Thượng cũng thường xuyên khen.”
Lý Xán liếc nhìn hắn một cái, lại cười.
Hai người một đường đánh lời nói sắc bén, đến khi vào Cần Chính Điện mới im miệng không nói.
Lúc này đây, Hàn An Yến không đứng chờ ngoài bình phong, hắn tay chân nhẹ nhàng vào Ngự Thư Phòng, nhẹ giọng thì thầm nói mấy câu.
Lý Xán rũ mắt đứng ngoài bình phong, nhìn như rất là đạm nhiên, kỳ thật đang nghe đối thoại bên trong.
Nhưng thanh âm kia mông lung, ôn ôn nhu nhu, hắn có nghe nhưng cuối cùng cũng không nghe rõ, nhịn không được nhếch khóe môi.
Vẫn là như vậy.
Vẫn luôn là như vậy.
Không bao lâu, Hàn An Yến rời khỏi, nhẹ giọng nói: “Thánh Thượng vừa mới tỉnh lại, đại điện hạ xin thả nhẹ bước chân một ít, mời bên này.”
Lý Xán đi theo bước chân Hàn An Yến vòng qua bình phong, ngẩng đầu liền nhìn thấy ngự án to lớn, thân ảnh huyền sắc mỗi lần thỉnh an đều vững vàng ngồi sau ngự án giờ phút này lại không thấy, chỉ chừa lại một cái long ỷ trống rỗng.
Ánh mắt Lý Xán dừng lại trên long ỷ kia một lát, ngay sau đó liền chuyển dời đôi mắt.
Hàn An Yến dẫn hắn bước vào noãn các phía sau, bất quá chỉ đi được vài bước, hơi nóng liền ập vào trước mặt.
Lúc này còn chưa tới mùa thu, trong điện cũng đã bắt đầu nhóm lửa.
Trong lòng Lý Xán nhất thời ngũ vị tạp trần.
Hắn quỳ xuống trước long sàn, giống như bình thường hành lễ với Thiên Bảo đế: “Nhi tử thỉnh an phụ hoàng.”
Thiên Bảo đế yếu đến mức không nghe được tiếng nói vang lên: “Đứng lên đi.”
Lý Xán cúi đầu, khóe môi làm sao cũng ngăn không được ý cười.
Hắn rốt cuộc đã chờ được ngày này.