Chương 12
Lãnh Duệ đứng bên cửa sổ, ngoài cửa hoa đầy cành, gió qua, hoa rơi như mưa, bay lả tả xuống đất. “Thái tử, gió lớn, coi chừng cảm lạnh” Lưu Lam cẩn thận đem một chiếc áo choàng phủ lên vai Lãnh Duệ, sau đó lẳng lặng đứng sau lưng hắn. Lãnh Duệ dường như không có cảm giác, vẫn nhìn chăm chú những đoá hoa mỹ lệ kia. “Năm ấy lúc ta đi, tuyết rơi như hoa. Bây giờ ta về, cảnh tượng vẫn vậy, có điều là hoa rơi như tuyết. Chuyện đời hay thay đổi, chỉ có hoa này hết hàng năm hàng tháng rồi lại hàng tháng hàng năm, nở rồi lại tàn, tự do tự tại hơn con người nhiều” Lãnh Duệ đẩy cửa sổ ra, khẽ vươn tay. Gió nhẹ mang vài cánh hoa dịu dàng rơi vào tay hắn. Lãnh Duệ rụt tay lại, cúi đầu nhìn kĩ cánh hoa. Cánh hoa màu hồng nhỏ nhắn mềm mại, đường gân hiện lên rõ ràng mà tinh xảo. “Lưu Lam, ngươi biết không, trong năm năm nay, lòng ta thường xuyên nhớ về những cành hoa, những gốc cây này” Lãnh Duệ xa xăm mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng. Cánh hoa xoay tròn, nhẹ nhàng từ bàn tay hắn rơi xuống đất. Lãnh Duệ cúi đầu nhìn, không nói một lời. “Thái tử” Theo thanh âm trong trẻo, Đàm Toại Ảnh trầm ổn bước tới trước mặt Lãnh Duệ. Hắn quỳ một gối xuống trước mặt Lãnh Duệ. “Đứng lên đi”. Lãnh Duệ đỡ Đàm Toại Ảnh đứng dậy, ôn hoà nhìn hắn. “Mấy năm nay vất vả cho ngươi rồi” “Toại Ảnh ngày nhớ đêm mong chỉ ngóng trông có một ngày như vậy, hôm nay rốt cuộc đền bù mong muốn”. Giọng Đàm Toại Ảnh hơi nghẹn ngào. “Ngươi làm cực kì tốt, năm ấy ta từng nói ngươi là thiên tài, ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng” “Toại Ảnh tận tâm tận lực, không dám phụ lòng Thái tử nhờ vả” Lãnh Duệ mỉm cười, vỗ nhẹ vai Đàm Toại Ảnh, sau đó ngẩng đầu nhìn tất cả mọi thứ quen thuộc xung quanh, hơi mỉm cười. “Không ngờ ta còn có thể thấy được Quỳnh Hoa cung, ta còn tưởng mình hoa mắt” “Năm ấy Thái tử đốt cung bỏ đi, Tam điện hạ bệnh nặng một hồi, sau khi khỏi bệnh liền tự trông coi việc xây lại Quỳnh Hoa cung. Từng ngọn cây ngọn cỏ nơi này, từng cái bàn cái ghế đều bố trí theo lúc trước”. Đàm Toại Ảnh nhanh chóng khôi phục trấn tĩnh, thấp giọng trả lời. “Nhưng nó cũng không phải Quỳnh Hoa cung năm ấy của ta”. Lãnh Duệ vuốt ve song cửa sổ khắc hoa, thản nhiên nói. “Nước đổ khó hốt, Lan cần gì làm vậy” “Tam điện hạ thật ra rất đáng thương”. Trong mắt Đàm Toại Ảnh nhiều thêm một mạt u tối. “Hắn chỉ bị giam cầm bởi tình cảm của mình, dù sao Nhị điện hạ là huynh trưởng của hắn, hắn không còn lựa chọn khác” “Ngươi đồng cảm với hắn ư? Hắn làm sai ngươi còn biện bạch cho hắn, như vậy có phải chúng ta quay về mới là sai hay không? Thái tử đáng bị hắn phản bội sao?”. Lưu Lam tức tối mở miệng, không vui nhìn chằm chằm Đàm Toại Ảnh. “Toại Ảnh nói không sai”. Lãnh Duệ cắt ngang lời Lưu Lam, lẳng lặng nói. “Ngươi vì ta nên mới nghĩ vậy. Còn nhìn từ góc độ của Lan mà nói, hắn làm thế nào cũng không thể bảo sai. Hắn chỉ không nhẫn tâm chặt đứt bất kì ràng buộc nào bên cạnh mới lâm vào tình thế khó xử như vậy. Bất luận hắn lựa chọn phản bội ta hay Giác, ai cũng không thể chỉ trích hắn. Nhưng ta vẫn không có cách nào không trách hắn, không oán hắn” Lãnh Duệ cười tự giễu, mang theo một tia chua xót, nụ cười loé lên rồi biến mất. Lãnh Duệ không lên tiếng nữa, Lưu Lam và Đàm Toại Ảnh cũng yên lặng không nói gì. Trong phòng bỗng chốc trở nên yên lặng. “Hắn vẫn yêu ngươi như thuở ban đầu”. Đàm Toại Ảnh đột nhiên mở miệng. “Những năm gần đây hắn chưa từng vui vẻ. Bầu bạn với hắn ngoại trừ ưu thương cũng chỉ có ưu thương. Ngoại trừ bận việc nước, hắn chỉ thích yên lặng một mình, thường trắng đêm không ngủ, mỗi đêm đều uống rượu. Hắn hận bản thân mình hơn bất cứ ai. Thật ra hắn mới là người đau khổ nhất” “Ta biết tình cảm của Lan dành cho ta chưa từng thay đổi”. Nói câu này, Lãnh Duệ ngừng lại, một hồi lâu sau mới nói tiếp. “Nhưng ta thay đổi, ta không còn cách nào yêu hắn như năm xưa nữa”. Lãnh Duệ phất tay một cái. “Các ngươi ra ngoài đi, ta muốn một mình yên tĩnh một chút” Môi Đàm Toại Ảnh giật giật, nhưng không nói gì thêm. Hắn và Lưu Lam nhìn nhau một cái, rồi hai người yên lặng lui ra ngoài.