Yên Tri Phi Hồ

Chương 7

Editor: Mi Mi

Beta: Ame

Lo lắng người của Khương Nguyệt tộc sẽ đuổi theo, đêm xuống Thiên Lang chỉ dám nghỉ ngơi có mấy canh giờ, trời chưa sáng đã vội vã lên đường. Giữa trưa ngày hôm sau, khi đi tới một chỗ, hắn phát hiện hai bên đường xuất hiện dấu vết của hỗn chiến, vệt móng ngựa cũng máu huyết loang lổ tung tóe khắp trên mặt đất cát.

Thiên Lang dừng ngựa, phi thân nhảy xuống xem xét một chút, chỉ thấy trên những tảng đá ven đường cũng lưu lại nhiều vết máu và cả vết chém bằng đao kiếm rất rõ ràng. Giữa lớp cát có một vật gì khe khẽ lóe sáng lên, hắn cúi người xuống nhặt, nguyên lai là một cái chuông nhỏ. Thứ này chính là bùa hộ thân của Hải Chiến.

Từ những vết móng ngựa còn sót lại có thể nhận thấy được, một phần trong số những con chiến mã này là của Vị Lương. Khu vực này là con đường mà tộc nhân Phong Diệu chắc chắn phải đi qua một khi chạy từ Khương Nguyệt trở về, song nó lại cách rất xa địa phận Vị Lương. Căn cứ vào dấu móng ngựa, địch nhân có khoảng hơn mười người, hơn nữa đám người này đã mai phục ở đây từ sáng sớm, ý đồ vây đánh tộc nhân của hắn. Thời điểm hỗn chiến xảy ra, khẳng định là ác liệt tàn khốc vô cùng.

“Có phải bọn Hải Chiến đã gặp chuyện rồi không?” Phát hiện tình huống bất thường, Nhiếp Dao xuống ngựa. Thấy sắc mặt Thiên Lang âm trầm u ám, toàn thân tỏa ra sát khí ngập tràn chẳng khác nào dã thú chuẩn bị công kích con mồi, y bỗng nhiên cảm thấy vài phần sợ hãi, không dám tới gần đối phương, chỉ đứng bên cạnh mình ngựa, hỏi một câu như thế.

“Đúng.” Thiên Lang quay đầu nhìn lại, phát hiện chính mình đã hù dọa Nhiếp Dao thì vội vàng thu hồi ánh mắt tàn ác, kéo y lên ngựa, nói, “Ngột Khắc Đồ đã biết chuyện ta giết đệ đệ của hắn, có khả năng hắn sẽ gây bất lợi cho bộ tộc của ta. Chúng ta phải lập tức trở về.”

Trên đường không ngừng không nghỉ, hai người bọn họ một hơi chạy về Phong Diệu. Sau khi đến nơi, tâm tư Thiên Lang nhất thời trầm xuống. Trước mặt là một mảnh trống trải hư không, hỗn độn vô cùng. Dấu vết của một trận huyết chiến khiến cho người ta nhìn thấy mà ghê rợn cả người. Tất cả lều trại đều bị xô đổ, có nhiều chỗ còn bị đốt cháy thành tro, chẳng bao lâu nữa, nơi này sẽ biến thành một vùng đất chết.

Thiên Lang phi thân xuống ngựa, vọt vào lãnh địa của bộ tộc mình, ngỡ ngàng mà nhìn một mảnh thảm thương bày ra trước mắt. Quê hương tươi đẹp ngày nào đã nay đã đổ nát hoang tàn. Sự trống trải và vắng lặng này làm cho lòng người phát lạnh. Hắn nheo đôi mắt dâng đầy sắt ý, siết chặt Mặc kiếm trong tay bằng tất cả sức lực của mình.

“Tại sao lại có thể như vậy?”

Giọng nói nhẹ nhàng của Nhiếp Dao tựa hồ làm cho Thiên Lang bừng tỉnh. Hắn không nói một lời nào, nặng nề lên ngựa, chạy nhanh về phía trước. Rất nhanh nhanh sau đó, hắn tới con đường vắng dẫn đến suối nước nóng trước kia, xuôi theo dòng chảy đi vào sơn cốc. Lại đi thêm một đoạn đường, bất chợt có người lớn tiếng quát lên: “Ai?”

“Là ta!”

Thiên Lang phát ra ám hiệu của Phong Diệu tộc, ngay sau đó rất nhiều người ồ ạt lao ra. Dẫn đầu chính là Hải Nhạc, vừa nhìn thấy Thiên Lang, hắn oán hận nói: “Ngươi rốt cuộc đã trở về!”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Đi vào rồi nói.”

Ngọn núi này có rất nhiều hang đá thiên nhiên, sau khi mọi người lục tục vào hang, Hải Nhạc mới đảo mắt nhìn qua Nhiếp Dao đang đứng ben cạnh Thiên Lang, nói: “Là tộc nhân Vị Lương làm.”

Một ngày sau khi Thiên Lang rời đi, tướng sĩ Vị Lương đột nhiên tập kích đánh lén bọn họ. Nhân số quân địch quá đông, vì để bảo vệ nữ nhân và hài tử trong tộc, Hải Nhạc không dám trực diện nghênh chiến với bọn chúng, chỉ đành lệnh cho toàn bộ tộc nhân rút lui, ẩn náu ở khe núi này. May là người của Phong Diệu tộc ai nấy cũng đều dũng mãnh thiện chiến, lại thao luyện thường xuyên, cho nên bị thương không nhiều. Thế nhưng thông đạo dẫn ra ngoài núi đã bị phong tỏa, tướng sĩ Vị Lương vây hãm khắp nơi, bọn họ chỉ có thể tạm thời lánh sâu trong núi. Chí ít sơn cốc này đường vào nhỏ hẹp, dễ thủ khó công, địch nhân cũng vì thế mà tạm rút.

“Địch nhân biết rất rõ phương thức hành quân của chúng ta. Vì lẽ đó, trước khi tấn công bọn chúng đã phong tỏa tất cả các con đường chúng ta có thể dùng để tháo chạy, hòng bức chúng ta chạy theo đường núi. Hơn nữa, bọn chúng đã sớm cho người mai phục trên núi, sau cùng vây hãm tộc ta ở chỗ này. Tất cả những chuyện đã xảy ra đều chứng minh một điều: trong tộc chúng ta có gian tế!” Tuy rằng Hải Nhạc không nói thẳng gian tế là ai, nhưng ánh mắt của hắn vẫn luôn dừng lại trên người Nhiếp Dao, ý tứ hoài nghi không cần phải nói ra cũng biết.

“Thiên Lang, ngươi đã trở lại!” Một tiếng gọi bất chợt vang lên, Hải Chiến từ bên ngoài vội vã chạy vào.

Thiên Lang nhanh chóng kéo hắn tới trước mặt, hỏi: “Bọn Khuê thúc đâu rồi?”

“Trên đường trở về chúng ta bị người Vị Lương mai phục, Khuê thúc và Hải Anh vì yểm trợ cho ta nên đã bị bắt rồi.” Hải Chiến bị chém mấy đao, nhưng may mắn là không quá nặng. Sau khi hắn chật vật chạy về, liền phát hiện địa phận bộ tộc đã trở thành một mảnh hoang phế tiêu điều. Sau này nhờ có ám hiệu lưu lại, hắn mới một đường đuổi được tới đây, vừa rồi nghe nói Thiên Lang trở về liền lập tức chạy ra hội họp.

“Vị Lương biết rõ về hành tung của các ngươi như vậy, không phải rất kỳ quái hay sao?” Hải Nhạc ở một bên cười lạnh.

Thiên Lang lộ vẻ lo lắng, không trả lời câu hỏi của đối phương, chỉ nói: “Ta đi xem thương thế những tộc nhân khác một chút.”

Nhờ vào sự quyết đoán và ứng phó linh hoạt của Hải Nhạc và mấy vị trưởng lão, người bị thương cũng không nhiều. Ở trong hang núi có tích trữ lương thực, tạm thời vấn đề cơm ăn không đáng lo ngại, bất quá trong núi có tới mấy trăm người, cho dù lương thực dự trữ nhiều, nhưng cũng không được chống đỡ bao lâu. Phong Diệu có đến mấy vạn tộc nhân, có điều rất nhiều hộ bởi vì làm ăn mà phân tán tới các thành trấn bên trong quan ải, hiện nay vừa vặn có thể đi nhờ cứu viện. Hải Nhạc đã thả chim Ưng đi truyền tin, song đến bây giờ cũng chưa thấy viện quân tới tiếp ứng, phỏng chừng chim Ưng đưa tin đã bị quân địch tiêu diệt giữa đường rồi.

Nhiếp Dao đi cùng Thiên Lang tới thăm hỏi những người bị thương, đồng thời giúp bọn họ đắp thuốc. Bên trong hang núi quanh co uốn lượn, mỗi nhóm người đều cách biệt với nhau, giống như ở trong những căn nhà riêng vậy. Nguyên lai tổ tiên của Phong Diệu tộc vẫn luôn trù tính đề phòng chiến tranh, cho nên đã lợi dụng địa hình sẵn có của thiên nhiên để kiến tạo những hầm trú ẩn ở hang đá này. Thật không ngờ lại có một ngày thực sự dùng tới.

Đắp thuốc cho mọi người xong, Nhiếp Dao trở lại gian phòng mà tộc nhân Phong Diệu chuẩn bị sẵn cho Thiên Lang. Nhận thấy sắc mặt người nọ rất khó coi, y liền tiến lên định nói vài lời khuyên giải, ai ngờ hắn lại nghiêng người tránh đi, lạnh lùng nói: “Để ta yên tĩnh một chút!”

Kể từ khu quen biết cho tới nay, đây là lần đầu tiên Thiên Lang lãnh đạm với y như thế. Nhiếp Dao bỗng chốc giật mình, hỏi: “Ngươi cũng hoài nghi ta?”

Thiên Lang không đáp, thế nhưng biểu tình trầm mặc kia đã chứng thực suy nghĩ của y. Nhiếp Dao hừ một tiếng, đang định nói vài câu châm chọc, trong tim thế nhưng bất ngời truyền đến một hồi đau nhức. Cơn đau quá mức đột ngột này khiến y mãnh liệt nhíu chặt lông mày, ngồi phịch xuống ghế. Thấy người kia không thoải mái, Thiên Lang tựa hồ muốn đi tới dìu y, song sau cùng cánh tay vẫn không cách nào vươn tới được, rốt cuộc hắn xoay người bỏ ra bên ngoài.

Cảm giác đau nhói trong tim trong nháy mắt đã qua đi, Nhiếp Dao day day vùng ngực trái, thầm nghĩ chính mình phải tìm cơ hội ly khai. Nơi này không một ai là đáng tin, kể cả Thiên Lang cũng vậy.

Không đợi Nhiếp Dao rời đi, trái lại đã có hai người tìm tới. Đích thị là Hải Anh và Khuê thúc. Trên người bọn họ chi chít vết thương, máu đỏ loang lổ đầy mình. Vừa thấy Nhiếp Dao, hai mắt Khuê thúc tức thì phun trào lửa giận, hắn xông lên phía trước, gào to: “Tên hỗn đản này, ngươi bán đứng chúng ta!”

Nhiếp Dao còn chưa kịp phản ứng, cảm giác đau nhức đã lan tràn ra khắp cánh tay. Thì ra y đã bị mấy tộc nhân chế trụ. Khuê thúc hùng hổ giơ tay ý đồ tát xuống mặt y, chính là giữa đường lại bị Thiên Lang ngăn cản. Khuê thúc cả giận nói: “Tộc trưởng, ngươi còn định hồ đồ cho tới khi nào? Y là người của Khương Nguyệt và Vị Lương, y căn bản không để ý đến ngươi, tiếp cận ngươi chỉ vì lợi dụng ngươi mà thôi!”

Thiên Lang không đáp, chỉ đơn giản đẩy tay Khuê thúc ra. Khuê thúc tức giận nhưng không có chỗ phát tiết, liền nện một chưởng lên trên vách núi, giận dữ: “Ngươi không tin thì hỏi Hải Anh đi. Hắn và ta cùng nghe được, là Ngột Khắc Đồ chính miệng nói ra, bọn ta gặp mai phục giữa đường là nhờ phúc của Lục hoàng tử Vĩnh Thặng!”

Sau khi Khuê thúc và Hải Anh bị bắt giữ, đám người của Vị Lương liền áp giải bọn họ về tộc. Ngột Khắc Đồ bởi vì cái chết của đệ đệ mà lửa giận khó kìm, ra sức tra tấn hai người bọn họ. Khuê thúc trong lúc mơ màng đã nghe được hắn nói với đám thuộc hạ rằng, chính Nhiếp Dao đã âm thầm truyền tin tới. Về sau Ngột Khắc Đồ mải lo chiến sự, không tiếp tục tới tra khảo bọn họ nữa, cho nên bọn họ mới có thể thừa dịp bỏ trốn trở về.

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Hải Anh. Người nọ chỉ gật đầu, xem như khẳng định lời Khuê thúc vừa nói, nhưng sau khi do dự một hồi, hắn lại nói: “Lúc ấy chúng ta đều bị đánh đến thần trí mơ hồ, có lẽ đã nghe lầm…”

“Tai ta rất thính, không có khả năng nghe lầm!”

Thấy Khuê thúc tức giận, Hải Anh liền ngậm miệng.

Hải Nhạc đi lên phía trước, rút thanh đao nhỏ dắt bên hông, đưa cho Thiên Lang, điềm nhiên nói: “Mặc kệ Nhiếp Dao có thân phận gì, y theo ngươi thì là người của ngươi. Đối với một kẻ phản bội, ngươi có hẳn là biết phải làm gì đúng không?”

Thiên Lang tiếp nhận thanh đao nhỏ, lại nhìn về phía Nhiếp Dao. Người nọ vô cùng bình tĩnh, dùng đôi con ngươi đen láy nhìn thẳng vào mắt mình, không hề có lấy một tia sợ hãi. Bộ dáng thanh nhã bình thản kia cứ như thể y là một người ngoài cuộc hoàn toàn không quan tâm đến bất cứ chuyện gì.

“Ngươi không định nói cái gì với ta sao?” Thiên Lang hỏi.

Nhiếp Dao khinh miệt hạ mi, cười lạnh: “Ngươi căn bản là không tin, sao ta lại phải hao tâm tốn sức mà giải thích?”

Chỉ cần y giải thích, hắn sẽ tin, bất kể lời nói có giả dối hay sứt sẹo cỡ nào. Chính là… Thiên Lang nhìn Nhiếp Dao, chỉ thấy trên khuôn mặt thanh tú kia tràn ngập ngạo khí, ngay cả một chữ cũng lười không muốn nhả ra.

Chung quy vẫn là không muốn bức bách y, Thiên Lang ném đao sang một bên, trầm giọng nói: “Giải y tới địa lao!”

“Thì ra đây là cái mà ngươi gọi là ‘yêu’! Sớm biết như thế, ta cần gì phải trở về cùng ngươi?”

Khi đi lướt qua người Thiên Lang, Nhiếp Dao nhẹ giọng nói ra một câu như thế. Thanh âm thống khổ tựa đong đầy ủy khuất trong lòng. Nghĩ tới mấy ngày hôm nay, hai người đồng sinh cộng tử, trái tim Thiên Lang bất chợt run lên, cơ hồ muốn vươn tay kéo người nọ trở về. Song tâm tư vẫn còn một tia lý trí, hắn để mặc tộc nhân đưa người nọ rời đi.

Nhiếp Dao cứ như vậy bị giam vào địa lao. Cái gọi là địa lao, kỳ thật chỉ là một sơn động chật hẹp, cửa động có bố trí hàng rào, ngoại trừ đến người đến đưa cơm lúc chạng vạng thì hoàn toàn không thấy một ai. Y nhàm chán ngồi xếp bằng chân ở cửa động, dựa lưng vào rào gõ, gõ nhẹ ngón tay lên đùi.

Dọc đường y đều có lưu ám ký, A Sửu hẳn là sẽ nhanh chóng đuổi tới đây thôi. Rốt cuộc y nên chờ hắn tới cứu, hay là tự cứu chính mình, hoặc là chờ con sói kia…

Bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân, Nhiếp Dao ngẩng đầu, phát hiện người tới không phải là A Sửu, cũng chẳng phải Thiên Lang, mà là một nhân vật thật khó lòng nghĩ đến.

“Thiên Lang bị bọn Hải Nhạc thuyết phục, đã quyết định giết ngươi.” Hải Anh mở khóa hàng rào, nói với Nhiếp Dao: “Thừa dịp bọn họ còn chưa quyết định thời gian động thủ, mau bỏ trốn cùng ta.”

“Tại sao ngươi lại cứu ta?” Nghe nói Thiên Lang muốn giết mình, sắc mặt Nhiếp Dao khẽ biến, y đứng lên, hỏi.

“Kỳ thực ta cũng không nghe thấy lời Ngột Khắc Đồ nói, bất quá nếu như Khuê thúc khẳng định là ngươi, ta cũng không có cách nào giúp ngươi biện bạch. Ta sợ trách lầm người tốt, cho nên… Đừng nói nhiều nữa, mau theo ta đi.”

Trước tiên Hải Anh đưa mũ cho Nhiếp Dao đội lên, sau đó dẫn y rời khỏi địa lao. Trên núi tộc nhân tuần tra phòng vệ không ít, bất quá công phu của Hải Anh không tồi, dễ dàng tránh được tầm mắt của bọn họ mà đi xuống chân núi. Chạy một mạch cả quãng đường dài, sau cùng hắn dừng lại trước một bụi cỏ, đi vào, dắt ra một con ngựa.

Nhiếp Dao nhìn về xa xăm, trước mặt núi đá chập trùng, sương khói mập mờ ẩn hiện, tựa hồ hơi nước lưu động giữa tầng không. Đó chính là suối nước nóng mà lần trước Thiên Lang dẫn y đến tắm rửa. Nghe được bước chân ngày một tới gần của Hải Anh, Nhiếp Dao thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: “Ngươi hình như rất quen thuộc đường đi lối lại nơi này.”

“Đúng vậy, ta thường đến vùng phụ cận nơi đây săn bắn.” Hải Anh đưa cương ngựa cho Nhiếp Dao, tiếp lời: “Đi nhanh đi, bằng không sẽ không kịp nữa.”

Nhiếp Dao nhìn lướt qua cương ngựa, không đáp lời mà hỏi ngược lại: “Ta thực muốn biết, ngươi hy vọng ta bỏ đi như vậy, là thật tâm muốn giúp ta, hay là xuất phát từ mục đích nào khác?”

“Ngươi nói cái gì?”

“Kỳ thực, ngươi mới là gian tế đúng không?”

Hải Anh biến sắc, tựa hồ đang lo lắng tìm lý do ứng đối. Nhiếp Dao thấy thế thì hừ một tiếng, “Ngột Khắc Đồ mai phục trên đường, vốn là muốn giết Thiên Lang, đáng tiếc lại chỉ bắt được vài tên tiểu tốt. Nếu như hắn chỉ thả một mình ngươi, khả năng ngươi sẽ bị hoài nghi, cho nên biện pháp tốt nhất chính là thả luôn cả Khuê thúc, sau đó lợi dụng Khuê thúc khai ra ta. Một khi Thiên Lang giết ta, Vĩnh Thặng nhất định sẽ tấn công Phong Diệu, đến lúc đó các ngươi mất một binh một tốt cũng có thể giải quyết địch nhân. Ngươi thấy ta nói có đúng không?”

Hải Anh đích thật là gian tế Vị Lương. Lúc này nghe Nhiếp Dao nói đến là lưu loát, tựa hồ tận mắt chứng kiến tất cả mọi việc diễn ra, hắn bất giác toát ra một thân đầy mồ hôi lạnh, run giọng hỏi: “Làm sao ngươi biết được?”

Nhiếp Dao ngạo nghễ cười: “Khi ta ba tuổi thì đã có thể nói dối hoàn hảo gấp trăm lần ngươi rồi, muốn gạt ta, ngươi còn quá non kém. Thiên Lang từng đã nói với ta, nơi này nặng mùi lưu huỳnh, dã thú sẽ không dám lởn vởn, ngươi thân là một tộc nhân tại sao có thể đến chỗ này để mà săn bắn? Còn nói cái gì mà Thiên Lang muốn giết ta, hắn không phải là tên ngốc, hậu quả giết ta chắc chắn hắn hiểu được. Vì thế cho nên bất kể ta có phải là gian tế hay không, hắn cũng tuyệt không động thủ. Ngươi hẳn là không thấy hắn có sát ý với ta, cho nên mới đưa ta rời đi, nói không chừng ta vừa quay lưng ngươi sẽ bắn lén ta một tiễn, sau đó vu oan cho Phong Diệu tộc. Ngươi hình như rất thích dùng chiêu này, trước đó không lâu còn bắn lén lúc ta đang ở dưới suối nữa nóng nữa.”

Lại bị nói trúng rồi, gương mặt vẫn luôn mỉm cười của Hải Anh nhất thời chuyển thành nhe răng trợn mắt, hắn rút dao găm dắt ở bên hông, hung ác nói: “Ta vốn còn định để ngươi sống lâu thêm một lúc, nhưng nếu ngươi đã nhìn ra chân tướng rồi, vậy thì ta chỉ có thể lập tức giải quyết!”

Thấy lưỡi dao quét tới, Nhiếp Dao lắc mình bỏ chạy. Mà Hải Anh vừa mới bị bóc trần âm mưu, còn đang cảm thấy luống cuống không thôi, đao pháp cũng không tuân theo bất luận quy tắc gì, chỉ vội vã đuổi theo chém chém giết giết. Đúng lúc ấy một thanh âm chói tai bất chợt vang lên: “Dừng tay!”

Hàn quang xé toạc không gian bay tới, Hải Anh theo bản năng giơ tay chống đỡ, dao găm trong nháy mắt bị chém làm đôi. Thiên Lang lập tức tung chưởng đánh bay hắn ra xa. Chưởng kia vô cùng tàn nhẫn, Hải Anh trúng chiêu nhất thời phun ra một búng máu tươi, hôn mê bất tỉnh.

Nhiếp Dao tùy tiện ném cái mũ trên đầu xuống, cười khanh khách mà đi đến bên người Thiên Lang, nói: “Ta biết ngươi sẽ đến cứu ta, vừa rồi ngươi vẫn luôn lén lút đi theo chúng ta đúng không?”

Thiên Lang vừa rồi định mang Nhiếp Dao rời đi, nhưng lại phát hiện có người nhanh chân đến trước. Chưa hiểu được mục đích Hải Anh, hắn liền không lên tiếng mà lẳng lặng theo sau. Công phu của Hải Anh còn kém hắn rất nhiều, đương nhiên sẽ không phát giác được, tiếp đó hắn thấy Hải Anh định gây bất lợi đối với Nhiếp Dao, cho nên vội vàng ra tay ứng cứu.

Thiên Lang quan sát Nhiếp Dao một hồi. Người nọ đã không còn bày ra bộ dáng thống khổ đau thương lúc trước, trái lại ánh mắt tràn ngập ý cười, cực kỳ đáng yêu hệt như khi bọn họ sơ ngộ ngày xưa. Điều này khiến cho tâm tình Thiên Lang lâm vào hoảng hốt, hắn thực muốn biết đâu mới là chân diện mục của đôi phương, hay là, tất cả đều không phải.

“Nói cho ta biết đi, ngươi rốt cuộc là một người như thế nào?” Hắn khàn khàn lên tiếng.

Nhiếp Dao biến sắc, ngay sau đó lại lập tức mỉm cười: “Ngươi dường như vẫn còn hoài nghi ta? Nếu không tin, bắt nhốt ta lại là được rồi.”

Khẩu khí không hề mang theo một tia sợ hãi, là vì y biết mình sẽ không bắt trói y, lại càng không nỡ tổn thương y.

“Ngươi vẫn luôn lợi dụng ta đúng không?”

“Ngươi nói cái gì?”

“Bí mật có liên quan đến khu vực phía sau núi, ngoại trừ mấy vị trưởng lão trong tộc và Hải Nhạc ra, ta chỉ nói với một mình ngươi. Ta biết bọn họ sẽ bao giờ tiết lộ, bằng không cũng đâu cần chờ tới tận hôm nay.”

Nhiếp Dao khẽ cắn môi, không nói gì.

Thiên Lang mỉm cười, giữa ấn đường lạnh lẽo bất chợt xẹt qua một chút ưu thương, nhẹ giọng nói: “Vào đêm do thám Vị Lương, ta trúng tên, sau khi ngươi giúp ta đắp thuốc, ta đã liên tục phát sốt. Ta giao chiến với Vị Lương đã nhiều lần, rất quen thuộc độc dược mà bọn chúng sử dụng, những thứ đó vốn không thể gây thương tổn cho ta được, vì thế ta cảm thấy kỳ quái vô cùng. Trở về ta đã cẩn thận kiểm tra đầu mũi tên nọ, phát hiện độc tố không khác biệt so với trước đây, do đó ta nghĩ thứ khiến cho ta phát sốt, không phải là mũi tên độc kia, mà là độc trong dược của ngươi.”

Hắn nhìn Nhiếp Dao, hy vọng người nọ có thể lên tiếng phủ định, nhưng hoàn toàn không có. Im lặng một hồi lâu, Nhiếp Dao mỉm cười, gật đầu nói: “Cũng không phải là độc, chỉ là một loại dược làm tăng thân nhiệt thôi, nhưng cũng đủ làm cho người ta nằm bẹp mấy ngày. Ta từng nghe nói rất nhiều tin đồn liên quan đến ngươi, muốn tự mình chứng thực một chút xem ngươi có thật sự dũng mãnh như trong truyền thuyết hay không. Sự thật chứng minh đích xác là như thế. Dược vật này cũng chỉ có thể làm cho ngươi khó chịu một chút xíu.” Nếu đã bị vạch trần thì nói dối là điều không cần thiết nữa. Chính là y không nghĩ Thiên Lang lại là người suy nghĩ sâu xa như thế, ngay từ đầu liền hắn đã nghi ngờ mình, vậy những quan tâm lo lắng sau này chẳng lẽ đều là lớp ngụy trang của hắn thôi sao?

Trong lòng tự nhiên có phần khó chịu, Nhiếp Dao híp đôi mắt phượng, lại nghe Thiên Lang nói: “Hỏa Nhĩ tính tình ác liệt, ngoại trừ ta, nó sẽ không nghe lệnh bất cứ ai, thế nhưng lại thần phục ngươi, điều này chứng minh ngươi thuật ngự mã. Nếu đã như vậy ngươi sao có thế bị chiến mã kinh hãi mà đá văng? Đây chẳng qua là thủ đoạn ngươi dùng để tiếp cận ta đi?” Thiên Lang vẫn luôn cho rằng hai người gặp nhau là nhân duyên trời cao ban tặng, chẳng ngờ tất thảy đều là một ván cờ đã sớm được bài binh bố trận từ lâu, dụ hắn từng chút từng chút hãm sâu, sau đó không lưu tình mà dứt bỏ.

Khó trách lần này trở về bộ lạc Thiên Lang lại dị thường lãnh đạm với mình, nguyên lai hắn đã xác định mọi chuyện đều do mình sắp đặt. Nghĩ thế Nhiếp Dao lại hỏi: “Ngươi đã sớm hoài nghi, vậy tại sao trong mộ cung của Quỷ Ngao còn ăn dược ta đưa?”

“Ngươi liều mạng cứu ta, ta sao có thể hoài nghi ngươi? Ta chỉ là cảm thấy kỳ quái mà thôi, hơn nữa, dược ngươi đưa, cho dù là độc dược, ta cũng sẽ ăn.”

Thanh âm của Thiên Lang trong gió đêm lạnh lẽo nghe càng có vẻ thê lương cô độc vạn phần. Chính là Nhiếp Dao lại thờ ơ, thản nhiên nói: “Ngươi yên tâm, đó đều là những loại dược tốt nhất, khi đó ta còn cần đến ngươi, đương nhiên sẽ không dùng độc hại ngươi, cứu ngươi thoát khỏi bầy sói cũng là do mục đích này.”

“Vậy thì… Mật báo cho Ngột Khắc Đồ về hành trình của chúng ta cũng là… ngươi?” Vấn đề này Thiên Lang cực kỳ không muốn đi đối mặt, thậm chí hắn còn bức ép chính mình rằng đó là hành động của Hải Anh. Nhưng mà hắn lại không thể. Ở trước mặt tộc nhân Khương Nguyệt, Nhiếp Dao không thừa nhận quan hệ với hắn, nhưng đêm hôm khuya khoắt lại trộm thả hắn đi, ý đồ cũng quá rõ ràng rồi. Mấy lời như sợ người của Khương Nguyệt tộc đuổi theo đều là dối gạt, người nọ đã sớm biết con đường phía trước mai phục trùng điệp, nếu như lúc ấy chính mình không bất chợt quyết định trở về, có lẽ đã bỏ mạng tại cánh đồng hoang vu ấy.

“Sự thật là thế phải không? Dao Dao, ngươi vì cái gì lại phải làm như vậy? Nếu ngươi muốn giết ta hẳn là cơ hội đã có rất nhiều, cần gì phiền toái như vậy…”

Nhiếp Dao giơ tay lên, ngăn cản Thiên Lang nói tiếp. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, ngón tay đặc biệt trắng nõn thon dài, là bàn tay điển hình của một phú gia công tử chuyên cầm quạt gảy đàn. Y nhìn vào tay mình, mỉm cười nói: “Ngươi đã quên, ta là hoàng tử, là lục hiền vương của Vĩnh Thặng, mấy chuyện giết người này sao có thể gắn liền với ta?”

Thanh âm nhẹ như làn gió, lại tựa một mũi thương hung hăng đâm thẳng vào lòng Thiên Lang. Hắn khô khốc nói: “Bởi vì ngươi là phò mã của tộc Khương Nguyệt, sợ gây phiền hà cho bọn chúng, nên mới lừa ta đi rời đi, kế tiếp liền mượn tay Ngột Khắc Đồ để diệt trừ ta? Phong Diệu và Vị Lương đánh nhau, Khương Nguyệt liền thành ngư ông đắc lợi, tính toán của ngươi là như thế này sao?”

Nhiếp Dao thực sảng khoái mà gật đầu: “Tất cả mọi người đều nói ngươi và huynh đệ Ngột Khắc là dũng sĩ thảo nguyên, nhưng kỳ ra so với bọn họ, ngươi mới là địch thủ chân chính nhất. Vì thế cho nên ta lập kế tiếp cận ngươi, lợi dụng mâu thuẫn giữa các ngươi để khơi mào chinh chiến. Hải Nhạc không nói sai, bản đồ quân sự và binh pháp ứng chiến của bộ tộc các ngươi là ta đưa cho Ngột Khắc Đồ.”

“Vì sao?” Thiên Lang vô cùng mờ mịt mà hỏi một câu như thế. Không biết hắn đang hỏi người kia tại sao phải làm như vậy, hay là muốn hỏi y vì cái gì lại tuyệt tình như thế.

Nhiếp Dao nhíu mày, “Thiên Lang, ngươi là một hán tử hào sảng phóng khoáng, nếu đứng trên một lập trường khác, có lẽ chúng ta có thể trở thành bằng hữu. Đáng tiếc ngươi là thủ lĩnh của Phong Diệu, đã thế còn mưu toan nhất thống Trung Châu, thử hỏi thân làm hoàng tử Thiên triều, ta sao có thể buông tha cho ngươi được?”

“Ta đoạt Mặc kiếm chỉ là muốn thống nhất mảnh thảo nguyên này, để mọi người có sinh hoạt sung túc và yên ổn, không bị chiến loạn giày vò. Cho tới bây giờ, ta chưa từng nghĩ sẽ nhất thống Trung Châu, càng không định xâm lược quê hương đất nước của ngươi…”

“Sau khi ngươi thống nhất thảo nguyên, tự nhiên sẽ muốn nhiều hơn nữa. Dục vọng của con người vĩnh viễn là vô hạn, không phải sao?” Nhiếp Dao cười cười, hỏi Thiên Lang.

Ánh trăng thản nhiên phủ một lớp mặt nạ màu trắng bạc lên gương mặt của Nhiếp Dao. Hiện tại y đã không còn mang bộ dáng cà lơ phất phơ của một quý công tử như lúc bình thường, trái lại vô cùng ngạo nghễ và hiên ngang. Đôi con ngươi đen láy lập lòe ánh sáng, lộ ra thần thái vương giả bức người, lãnh liệt như trăng ở trên trời, khiến người ta khó mà không ngưỡng mộ.

Nguyên lai đây mới là gương mặt thật của y. Thì ra đây là một hồi chinh chiến còn chưa bắt đầu đã định trước sẽ thất bại thảm thương dành cho Thiên Lang hắn. Ba năm trước, khi hắn để lại trái tim mình ở chốn kinh thành thì bại cục ngày hôm nay đã được định đoạt.

Trong lòng có cảm giác bị người vô tình mà xé rách đến phát đau, so ra, những thương thế do nanh lang vuốt sói của ngày hôm ấy lại chẳng đáng kể chút nào. Bàn tay cầm kiếm của Thiên Lang bất chợt phát run nhẹ nhẹ, sau đó hắn nghiêm nghị nói: “Dao Dao, vì sao ngươi có thể đối với ta như vậy? Trên đời này, ngươi sẽ không thể tìm thấy một người yêu ngươi như ta! Yêu đến mức không hề toan tính hay là suy nghĩ, chỉ cần một câu nói của ngươi, cái mạng này ta cũng có thể không chút ngần ngại dâng lên!”

Nhiếp Dao khẽ nâng mi mắt, liếc nhìn Thiên Lang, lần đầu tiên trên mặt y nổi lên một vẻ tái nhợt vô cùng không tương thích. Những lời nói phi thường khí phách này, nếu đổi lại là người khác nói ra, y nửa chữ cũng sẽ không tin. Chính là lời này lại thốt ra từ miệng Thiên Lang, y lại không cách nào không tin được!

Trong lòng đột nhiên có phần bối rối, Nhiếp Dao vội trấn định tinh thần, lớn tiếng đáp lời: “Ai quy định rằng nếu ngươi yêu ta, ta nhất định phải yêu lại ngươi? Đám thị thiếp của ta người nào cũng nói yêu ta, nếu ta đều nhất nhất đáp lại, chẳng phải sẽ mệt chết hay sao? Huống chi, người ngươi yêu căn bản không phải ta, mà chỉ là một hình ảnh đầy giả dối của ba năm về trước mà thôi.”

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Thiên Lang, y lại nói: “Kỳ thật ta căn bản không phải tên hoàng tử thuần lương ôn nhuận mà ngươi ấp ủ trong lòng. Ta giúp chữa trị cho người bị thương, chẳng qua là để giữ gìn danh tiếng hiền vương, trên thực tế sống chết của những kẻ ta không hề để ở trong lòng. Ta chỉ coi trọng có người ích cho mình, nếu ngươi không phải Thiên Lang tộc trưởng của Phong Diệu tộc thì ta thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn ngươi một cái, chứ nói gì đến yêu với thích?”

“Ta biết! Ta biết cho tới bây giờ ngươi chưa từng thích ta. Nhưng ta không coi đó là vấn đề, ta đã từng nghĩ về sau chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian, từ từ rồi sẽ thấu hiểu lẫn nhau…” Hiện tại hắn mới biết ngay từ đầu Nhiếp Dao đã không định cho mình thời gian, tất cả thân mật và gần gũi đều là ngòi nổ chực chờ nhóm lửa.

Đau xót đến cùng cực, bỗng chốc biến thành lửa giận ngập lòng. Thiên Lang nhớ đến những ngày mới gặp Nhiếp Dao, người nọ ngồi dưới bóng cây, đòi mình giúp y hái lá. Bộ dáng biếng nhác ngây thơ khi ấy đã khơi gợi tất cả thương yêu và luyến tiếc trong lòng mình, khiến cho mình một lòng chỉ muốn bảo hộ y. Rốt cuộc người này căn bản không cần mình bảo hộ, tất cả ôn nhu yếu đuối kia đều là giả, là giả!

Hắn gầm nhẹ, “Trong lòng ngươi mạng người lại rẻ mạt như thế sao? Tất cả đám người trong hoàng thất người đều vô tình như vậy? Vì để đạt được mục đích, không tiếc hủy hoại toàn bộ tộc nhân bộ lạc khác? Bọn họ cũng là con người, không phải quân cờ cho ngươi đùa bỡn!” Hắn không bận tâm chuyện Dao Dao không yêu hắn, không để lòng việc y đối với hắn có sát tâm. Thế nhưng hắn không thể tha thứ khi y coi thường sinh mệnh người khác như vậy. khuôn mặt tươi cười ôn hòa nhã nhẵn còn hằn sâu trong trí nhớ của ba năm về trước, đó mới là Dao Dao, Dao Dao của hắn không thế là một kẻ lạnh lùng độc ác như thế này!

Sát khí bức người, Thiên Lang như một con sói ngoan độc hung tàn giữa thảo nguyên hoang vu rộng lớn, cho dù đã chìm trong giấc ngủ đông, nhưng khí phách vương giả cùng dã tính nguyên thủy kia vẫn không cách nào che giấu được. Trong đôi mắt hắn bỗng chốc tràn đầy lạnh lẽo khôn cùng, toàn thân bất động nhưng tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên cho đối phương một kích trí mạng.

Đây mới là Thiên Lang, là con một Hải Đông Thanh (*) cao ngạo tràn đầy bá khí không ngừng chao liệng trên thảo nguyên bát ngát. Cho dù lớn lên ở chốn cung đình, chứng kiến đủ loại tinh phong huyết vũ, thế nhưng Nhiếp Dao vẫn không khỏi phát run. Y có cảm giác thứ mà mình phải đối mặt vào giờ phút này không phải con người, mà là một con sói hoang, tàn ác hung hiểm mà con người không có khả năng chống chọi. Y biết, nếu có thể, bất cứ lúc nào nam nhân này cũng muốn xé mình thành muôn vàn mảnh nhỏ, không hề có chút do dự nào.

(*) Hải Đông Thanh: tên khoa học: Falco rusticolus: một loại ác điểu khổng lồ

“Hoàng thất không có tình phụ – tử.” Ổn định tinh thần, Nhiếp Dao lên tiếng: “Chỉ cần có lợi, ngay cả phụ tử cũng đều có thể không cần, huống chi là người khác?”

Thiên Lang bước tới, toàn thân mang theo sát khí âm lãnh vô cùng. Nhìn xuống thanh Mặc kiếm mà hắn nắm chặt trong tay, Nhiếp Dao bất giác định lùi về phía sau một chút, nhưng rốt cục vẫn không làm, chỉ lạnh mặt quan sát người nọ chậm rãi đến gần. Hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, y có thể thấy được hận ý cùng sát khí như muốn bắn vọt ra khỏi đôi đồng tử của đối phương.

Hắn sẽ động thủ sao? Dùng chính thanh kiếm Trung Châu này, không chút do dự mà đâm tới phía mình…

Nhãn thần chuyên chú nhìn người đối diện, cư nhiên y thật cao hứng khi thấy được bộ dáng tràn đầy khí phách này. Nhiếp Dao siết nhẹ nắm tay thành quyền, khẽ khàng run rẩy. Đó là sự hưng phấn trước khi bắt đầu quyết đấu trước. Y lặng lẽ chờ hắn ra tay, lặng lẽ chờ hắn đâm tới một kích.

Song rốt cuộc Thiên Lang cũng không hạ thủ. Sau khi trầm mặc hồi lâu, sát khí ngập đầy đáy mắt dần dần lắng xuống, hắn đưa tay khẽ nâng cằm Nhiếp Dao, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn xuống môi của đối phương.

Sự tình phát sinh quá đột ngột, trong lúc nhất thời Nhiếp Dao không biết nên phản ứng như thế nào. Y chỉ cảm thấy bên hông căng cứng, thân thể bị đối phương gắt gao ôm chặt. Đầu lưỡi mềm mại của người kia nương theo đường nét khóe môi y mà mơn trớn trêu đùa, tựa hồ đang nhấm nháp một món điểm tâm thơm ngon mềm ngọt khiến hắn yêu thích không thôi. Thiên Lang thuận thế đẩy đầu lưỡi tiến vào khoang miệng đối phương, khác với sự tùy hứng và bạo tàn đòi hỏi cho bằng được ở trong dĩ vãng, lần này hắn dịu dàng quấn lấy môi lưỡi người kia, nhẹ nhàng khuấy đảo, từng chút từng chút kích thích cảm giác của y.

Ngọt ngào và âu yếm, khiến cho Nhiếp Dao có loại xúc động như muốn rơi vào vực thẳm. Trái tim đập đến là dồn dập, thần trí bởi vì hô hấp không thông mà bắt đầu hỗn loạn mơ hồ. Trong nháy mắt suy nghĩ muốn đẩy ra đối phương đã hoàn toàn tiêu tán, y theo bản năng đáp lại nhiệt tình của Thiên Lang. Những tiếng thở dốc không ngừng tràn ra từ khóe môi của hai người, bọn họ trầm luân trong khí tức của nhau. Cái cảm giác giống như dùng rượu độc để giải khát này, làm cho không một ai có thể tự đè nén cơn tuyệt vọng từ tận đáy lòng.

“Có phải ngươi biết ta sẽ không còn sống được bao lâu, nên mới không thèm ngụy trang tiếp nữa, mà trắng trợn phơi bày con người thật ở trước mặt ta?” Đang hôn, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai của Nhiếp Dao. Toàn thân y nhất thời cứng ngắc, thần trí cũng theo đó mà gấp rút trở về. Y cuống quít đẩy Thiên Lang ra.

Một mảnh nhu tình kiều diễm tan vào trong gió, ánh mắt Thiên Lang bỗng nhiên trở nên tàn nhẫn lạ thường. Hắn nhìn thẳng vào y, vung mạnh Mặc kiếm đang nắm trong tay. Sau một tia sáng rét lạnh lóe lên, vạt áo đã bị chém thành hai đoạn, hắn điềm nhiên nói: “Nhiếp Dao, hôm nay chúng ta cắt áo đoạn tình, ân đoạn nghĩa tuyệt, ngày sau nếu có gặp gỡ ở chốn sa trường, ta nhất định sẽ hạ thủ không lưu tình!” Nói xong hắn xoay người bỏ đi. Dưới ánh trăng mờ nhạt, kiếm phong xuất ra những tia sáng lãnh liệt vô cùng, tựa hồ minh chứng cho lời thề này của hắn.

Gió lạnh thổi quá, cuốn bay vạt áo đã đứt lìa kia cuộn vài vòng trở trên mặt đất, rồi lẩn khuẩn vào trong cát đá giữa thảo nguyên. Nhiếp Dao lạnh mặt thờ ơ, sau khi im lặng một hồi lâu, mới vươn tay kéo con ngựa đang đứng một bên tới, phi người nhảy lên.

Cảm giác ấm áp từ cái ôm của Thiên Lang lúc vừa rồi nhanh chóng bị gió thổi bay, thay vào đó là vài phần hàn ý. Bất chợt, Nhiếp Dao có xúc động muốn quay đầu nhìn lại, thế nhưng rốt cục vẫn là nhịn xuống. Y biết trường hợp gặp lại Thiên Lang ở chốn sa trường sẽ không thể phát sinh, bởi vì người nọ không có khả năng sống hết đêm nay. Một khi đã như vậy, quay đầu lại hay là không thì có cái gì khác nhau đâu?

Nhiếp Dao giật giật dây cương, điều khiển ngựa chạy về phía trước. Y giỏi bày binh bố trận, hiển nhiên sẽ dự đoán được phương hướng vây đánh của Vị Lương, cho nên dễ dàng tránh thoát mà rời khỏi địa phận của Phong Diệu tộc. Mải miết chạy hồi lâu, Nhiếp Dao nghe thấy một hồi thanh âm réo rắt thê lương từ phía trước truyền đến, Một chú Ưng nhỏ xẹt ngang giữa bầu trời trời cao, vững vàng đậu xuống vai y. Đó là huyết ưng mà y và A Sửu dùng để trao đổi tin tức.

Khứu giác của huyết ưng cực kỳ linh mẫn, ngay khi còn cách vài dặm đã ngửi được khí tức của Nhiếp Dao, lập tức sải cánh mà bay nhanh đến, chỉ trong giây lát đã xuất hiện bên cạnh y rồi. A Sửu kìm cương điều khiển ngựa quay đầu, cùng chạy song song với Nhiếp Dao, cười cười, nói: “Hình như sự tình phát triển không quá giống như mong đợi của ngươi.”

Nhiếp Dao liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên đáp: “Chỉ cần đạt được mục đích thì quá trình có gì quan trọng đâu.”

“Chính là người nào đó dường như cũng không muốn tên Thiên Lang kia gạp rủi ro đâu.”

“Ngươi thật lắm lời!” Nhiếp Dao nhíu mày, hỏi: “Bên phía Vị Lương thế nào?”

“Ngột Khắc Đồ đã biết Thiên Lang nắm được Mặc kiếm trong tay, đang tự mình dẫn binh chạy tới.” A Sửu nhún vai, cảm thán: “Thật sự là bùn nhão không thể xây tường. Nếu ngay từ đầu sau khi nhận được mật hàm của ta, hắn liền dẫn binh đến bao vây Phong Diệu, vậy thì đám người kia có lẽ đã bị tiêu diệt rồi. Nhưng như vậy cũng tốt, thừa dịp bọn họ còn còn chưa phong kín lối ra, chúng ta nhanh chóng rời đi, đến lúc hai bộ tộc của bọn chúng đánh nhau, liền không liên quan đến chúng ta nữa.”

Nhiếp Dao không đáp, tin tức quân sự của Phong Diệu sau khi y tới đây ba ngày đã nắm được trong tay. Những cơ quan cất giấu tư liệu có thể che mắt được Hải Anh, nhưng lại không thể làm khó y được. Sau này, y dùng huyết ưng để truyền tin cho A Sửu, bảo A Sửu mật báo với Ngột Khắc Đồ. Bọn họ có mật thám ẩn mình ở Vị Lương, cho nên A Sửu muốn giành được tín nhiệm của Ngột Khắc Đồ là một chuyện vô cùng đơn giản. Hơn nữa thanh kiếm Trung Châu lại xuất hiện rất đúng lúc, điều này khiến cho kế hoạch của y lại càng viên mãn hơn. Đáng tiếc Ngột Khắc Đồ lại chủ quan khinh địch, chỉ phái đi hơn ngàn tinh binh, vì thế mới cho tộc nhân của Phong Diệu có cơ hội chạy thoát.

“Còn một điểm ta không rõ, nếu tinh binh của Vị Lương đã ngăn chặn đường thoát của ngọn núi, vậy thì vì sao không đồng thời tiến quân từ cả hai phía, mà lại rút lui để chờ viện binh? Nếu tộc nhân Phong Diệu thừa cơ trốn được, bọn chúng chẳng phải thất bại ngay trong gang tấc hay sao?”

Bàn về võ công, A Sửu có thể coi là bậc nhất, song hắn lại không hiểu về đạo dùng binh. Nghe xong hắn nói xong, Nhiếp Dao liền ảm đạm cười: “Binh sĩ Vị Lương chỉ có một ngàn người, nếu tách ra chặn đánh từ hai phía, nhân số mỗi bên chỉ còn một nửa, không hơn được Phong Diệu là bao. Mặc khác người Phong Diệu lại cường tráng bưu hãn, nếu tử chiến đến cùng chắc chắn sĩ khí ngút trời, e rằng Vị Lương sẽ thua. Đây chính là đạo lý tức nước vỡ bờ, khi nước lũ tràn đê, ắt là không cách nào chống đỡ được. Cho nên bọn chúng trước tiên lui binh ra xa trăm dặm, thoạt nhìn có phần lơi lỏng, thế nhưng chỗ nào cũng thiết hạ bẫy rập phục binh, người của Phong Diệu thấy quân địch vãn đi, nhất định sẽ chạy tới các bộ lạc để cầu cứu viện, mà những người được cử đi này hiển nhiên phải là cao thủ trong bộ tộc.”

“Như vậy bọn chúng có thể dễ dàng bắt được cao thủ của đối phương, đợi sau khi đại quân tiến đến, liền dốc toàn lực tiến công. Khi đó, cao thủ trong tộc đã mất đi hơn phân nửa, muốn san bằng ngọn núi kia liền đơn giản hơn nhiều.” A Sửu tiếp lời.

Nhiếp Dao gật đầu, “Xem ra Ngột Khắc Đồ cũng có chút đầu óc.”

“Có đầu óc cũng vẫn kém xa ngươi, tiêu diệt tam tộc mà chỉ như một trò cười. Lại nói, ta vừa nhận được tin tức, bởi vì Thiên Lang cướp ngươi đi nên Hách Liên đã đích thân dẫn hơn trăm kỵ binh tinh nhuệ chạy tới Phong Diệu. Nếu bọn họ vừa vặn gặp được cuộc chiến giữa Vị Lương và Phong Diệu, ngươi nói hậu quả sẽ như thế nào?” A Sửu cười cười. Lục hoàng tử của bọn họ vẫn luôn dựa trên nguyên tắc không nắm chắc thì không đánh, cho nên mọi việc đều được tính toán kĩ lưỡng trước khi tiến hành. Trong tộc Khương Nguyệt đương nhiên cũng có mật thám của bọn họ, muốn để Hách Liên tin rằng Nhiếp Dao là bị Thiên Lang bắt cóc đi thật sự quá giản đơn.

Tiêu diệt tam tộc…

Nhiếp Dao khẽ hé môi lẩm nhẩm một điều gì đó. Vào đêm trước khi cùng với Hách Liên rời khỏi kinh thành, phụ vương đã gọi y tới ngự thư phòng. Lúc ấy, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, phụ vương trầm ngâm một hồi lâu, sau đó hạ bút viết ra bốn chữ ấy, chờ y đọc xong liền bỏ vào chậu than thiêu rụi. Đó chính là thánh chỉ của phụ vương, không cần phải diễn giải nhiều, y đã hiểu hết toàn bộ.

Thiên Lang rất thông minh, nhưng hắn vẫn không đoán được dụng tâm chân chính của y. Y đối phó với Phong Diệu và Vị Lương không phải là vì Khương Nguyệt. Trên thực tế, đồng thời tiêu diệt cả ba bộ tộc của bọn họ mới là mục đích thực sự của y.

Phong Diệu và Vị Lương là hai bộ tộc binh hùng tướng mạnh cường thịnh vô cùng, mà Khương Nguyệt thì tộc nhân đông đúc. Cuộc chiến tranh dành lãnh thổ giữa các bộ tộc này cũng uy hiếp ít nhiều đến sự bình yên của Vĩnh Thặng. Mãi cho tới năm gần đây, Nhị hoàng tử của Vĩnh Thặng là Nhiếp Anh đóng quân nơi biên ải thì phong tinh huyết vũ mới giảm bớt vài phần. Song ngay cả như vậy, sự tồn tại của ba bộ tộc này vẫn là một mầm họa, cho nên, biện pháp tốt nhất chính là triệt để tiêu trừ.

Trong ba bộ tộc thì Khương Nguyệt là yếu nhất, tạm thời không có bất kỳ uy hiếp nào. Nhiếp Dao có rất nhiều thị thiếp, thêm hay bớt một Hách Liên cũng chẳng hể gì. Thêm nữa nữ nhân này tính tình đơn giản lại khẳng khái, thực dễ khống chế vô cùng, mặt khác Hách Hổ tuổi còn quá nhỏ, vì thế, nếu muốn cầm quyền Khương Nguyệt với y mà nói, thực sự dễ dàng như trở bàn tay. Đó cũng là lý do y đặt mục tiêu chủ chốt lên Vị Lương và Phong Diệu, thúc đẩy bọn họ tàn sát lẫn nhau. Về phần Khương Nguyệt tộc, mai này có muốn diệt trừ hay không cũng chỉ là một ý niệm đơn giản của y thôi. Nhưng không ngờ ông trời tương trợ, dẫn dắt bọn họ tự chui đầu vào mẻ lưới này.

Y vốn không vội diệt trừ Khương Nguyệt, chính là bọn họ tự mình tìm chết, thì có thể trách được ai. Y không quan tâm tới sinh mệnh của người khác, chỉ cần đạt được mục đích sau cùng, hy sinh vài bộ tộc thì có là gì đâu.

Hoàng thất vô tình, những lời này Thiên Lang nói đúng. Thân là người trong hoàng tộc, lạnh lùng chính là thứ bắt buộc phải có, và cũng thứ đã gắn liền với vận mệnh bọn họ kể từ lúc được sinh ra. Cũng giống như phụ vương có sủng ái y bao nhiêu đi chăng nữa, thế nhưng thời điểm Thái tử đăng cơ, vẫn nhất mực đuổi y ra ngoài quan ải. Nhiệm vụ diệt trừ tam tộc này cũng là hành vi gián tiếp tước đi binh quyền trong tay y. Bè phái của y và Nhiếp Anh có thế lực tương đương với vây cánh của Thái tử. Mà Nhiếp Anh đã tự động giao nộp binh quyền, đóng quân ở biên ải xa xôi, rời khỏi kinh thành, vậy thì người có thể uy hiếp ngôi vị hoàng đế của Thái tử chỉ còn lại mình y. Thời điểm này đẩy y ra ngoài quan ải, chờ một năm rưỡi nữa, đến khi y có thể trở về thì căn cơ của tân hoàng cũng đã được củng cố. Đến lúc ấy, cho dù y có hồi kinh cũng không cách nào tranh dành với Thái tử. Một mũi tên bắn rơi hai con chim nhạn, đây mới là dụng tâm thực sự của phụ hoàng.

Kỳ thật cho tới bây giờ y cũng không quá hứng thú cái ngôi vị hoàng đế kia. Mỗi ngày mệt mỏi vì chính sự, làm sao so được với sự tiêu diêu tự tại của một vương gia. Điểm này y rất hiểu, mà phụ vương cũng hiểu. Thế nhưng hiểu là một chuyện làm được lại là một chuyện khác xa. Bởi vì giữa từng cơn sóng gió phân tranh của bè nọ phái kia thì ngay cả người trong hoàng tộc như bọn họ cũng là tiến thoái lưỡng nan.

Cho nên y rời xa chốn thị phi kia, qua ngoài quan ải. Vốn dĩ y tưởng rằng muốn tiêu diệt tam tộc cần cần tốn chút thời gian, không ngờ mới hơn một tháng mọi chuyện đã sắp đạt thành. Y biết, nếu không có sự tín nhiệm của Thiên Lang, kế hoạch không có khả năng tiến hành thuận lợi đến như vậy. Người kia dùng tất cả những gì hắn có để bảo hộ mình, cho dù là phụ vương hay huynh đệ cùng chung huyết thống cũng không chắc đã làm được như thế. Người kia, dốc hết ruột gan, toàn tâm toàn ý đối đãi với y.

Chỉ là một lần gặp gỡ thoáng qua vào ba năm về trước, cái gì đã khiến người ấy dốc hết tất cả tâm tư vào phần tình cảm kia? Sự cố chấp đến cả tính mệnh cũng không cần của người kia khiến cho y sợ hãi, cũng làm cho y nghi hoặc. Y chưa bao giờ tiếp xúc với một thứ tình cảm như vậy, song y biết, phần tình ý kia, kiếp này y rốt mãi mãi không có cơ hội để đón nhận.

Trước mắt mơ hồ hiện lên hình Thiên Lang dắt y chạy khỏi bầy sói vào đêm trăng ấy, Nhiếp Dao bất giác ngửa đầu nhìn lên vệt sáng ở phía chân trời. Ánh trăng nhạt nhòa ảm đạm, không gian mơ màng thực thực hư hư… Y vội vàng khép mắt hòng che giấu một gợn nước lăn tăn dâng trào ở dưới bờ mi.

Thật sự là bởi vì không muốn tự ôm phiền phức, nên mình mới hết lần này đến lần khác buông bỏ cơ hội ám sát Thiên Lang sao? Hay là… Mình đã quyến luyến sự yêu thích của đối phương rồi?

Ngày đó khi một người mà y tưởng rằng đã chết lại bất ngờ xuất hiện ở ngay trước mặt, y chẳng những không hề cảm thấy chán nản và thất bại, ngược lại lại thấy may mắn nhiều hơn. Nhiếp Dao biết Thiên Lang nhất định phải chết, thế nhưng vẫn lấy loại lý do để trì hoãn kéo dài, kéo tới cuối cùng, không thể không buông tay được thì mới thôi.

Ngực trái bất chợt dấy lên đau đớn, tựa như trái tim bị khoét một lỗ sâu. May là cảm giác này chỉ sau một chốc thì tiêu thát, Nhiếp Dao đè chặt ***g ngực của mình, thở hổn hển vài hơi tận lực kìm nén cơn đau nhức.

Mấy ngày nay tim cứ luôn đau đớn thành cơn, lúc ban đầu y còn không để ý, nhưng cơn đau càng lúc càng thường xuyên và kịch liệt hơn. Y có từng tự xem mạch cho mình, song lại không tìm ra bệnh, chỉ nghĩa là khí huyết không thông, nhưng xem ra hiện tại hình như không ổn thỏa lắm.

“Có lẽ người kia không hẳn là không quan trọng giống như ngươi nghĩ đâu.” Thanh âm thản nhiên của A Sửu truyền đến, “Thật sự nhẫn tâm nhìn hắn chết sao?”

Nhiếp Dao ngẩn ra, “Cái gì?”

“Một người khi ở bên cạnh có thể mang tới niềm vui cho ngươi, sau khi rời đi lại nóng gan nóng ruột vì người, ngươi thực sự cam nguyện vứt bỏ hắn sao?”

Y không biết, tất cả đều đến quá nhanh, nhanh tới nỗi khiến cho y không phải làm sao. Y không phủ nhận rằng mình thích Thiên Lang, nhưng rốt cuộc thích tới mức độ nào? Liệu có thể thích đến mức vì hắn mà vứt bỏ toàn bộ kế hoạch của mình hay không…

Cơn đau nơi ngực trái đã ngừng lại, Nhiếp Dao rút về tay, chợt thấy trong tay có chút khác thường liền mở bàn tay ra. Trong lòng bàn tay có một phiến lá vàng đã sớm héo khô. Tâm tư bỗng chốc nao nao, chiếc lá này ngày đó Thiên Lang đã dùng để tấu khúc cho y nghe. Còn tưởng người nọ đã sớm ném đi, chẳng ngờ hắn vẫn luôn giữ lại. Thì ra vừa rồi trong lúc ôm hôn, hắn đã nhét chiếc lá này vào trong ngực của mình, xem như vô thanh vô tức tuyên cáo thu hồi tình cảm với mình.

Lúc ấy y hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn nồng nhiệt, không hề phát giác được động tác của Thiên Lang. Nếu thì mà người kia đặt vào không phải lá cây, mà là lợi kiếm…

Trong lòng bất chợt dâng lên một tia lãnh ý, nhưng ngay sau đó y cũng hiểu được tâm tư của mình. Cho tới bây giờ y vẫn luôn không hề cảnh giác Thiên Lang, cho dù cùng hắn ân đoạn nghĩa tuyệt, cho dù biết rõ bất cứ lúc nào hắn cũng có thể giết chết mình, thế nhưng lại không hề mảy may phòng bị. Nguyên lai từ sâu trong tiềm thức y đã hoàn toàn tin người kia, toàn tâm toàn ý tin tưởng rằng hắn tuyệt đối sẽ không thương tổn đến mình.

Trái tim đang dao động đột nhiên trấn định lại, Nhiếp Dao kìm cương dừng ngựa. A Sửu cũng dừng lại theo, mười mấy năm ở chung, hắn sớm đã hiểu thấy tâm tư của y rồi, vì thế mở lời: “Nghĩ cho kỹ, giờ phút này đại quân Vị Lương đã tới gần địa phận Phong Diệu tộc, ngươi quay lại sẽ nguy hiểm vô cùng.”

Nhiếp Dao mỉm cười, thảo mảnh ngọc tùy thân xuống, đưa cho hắn, nói: “Mang nó đi tìm nhị ca của ta, cứ nói có người khởi binh làm loạn ở trên đất Phong Diệu, bảo hắn cấp tốc dẫn quân đi trấn áp.”

A Sửu lại nói: “Chiêu này ngươi nghĩ dùng được sao? Đại quân trong quan ải, có quân lệnh còn chưa chắc đã nghe theo, huống chi ngươi chỉ là một hoàng tử bé nhỏ.”

Nhiếp Dao giục ngựa chạy về hướng ngược lại, quát vọng vào trong gió lớn: “Ngươi nên biết uy hiếp hắn một chút. Nói với hắn rằng, nếu không muốn lục đệ có chuyện thì hãy lập tức dẫn binh xuất quan!”

Lời còn chưa dứt hẳn, người đã chạy xa hơn mấy trượng. Không còn thời gian nữa, y phải nhanh chóng trở về trước khi Vị Lương dẫn đại quân tới. Y không biết mình yêu Thiên Lang bao nhiêu, nhưng là y biết Thiên Lang thương y đến nhường nào. Vậy là đủ rồi! Người nọ cả cuộc đời này cũng sẽ không làm chuyện tổn hại đến mình, vậy thì lần này cũng thế thôi. Một người quý trọng mình như thế, tuyệt đối không thể để hắn rời đi, cho dù là chết, hắn cũng chỉ có thể chết trên tay mình!
Bình Luận (0)
Comment