Yên Vũ Nguyệt Sắc

Chương 47

Xúc giác mềm nhẹ dừng ở trên mặt, giống như thanh phong (gió mát) lướt qua, ấm áp và làm lòng người an tâm. Tiêu Di cảm giác như đã ngủ thật lâu, dường như cũng đã tạo nên một giấc mộng dài. Mí mắt của y hơi rung động hai cái, chậm rãi mở ra.

Trước mắt bừng sáng, xúc cảm ẩm ướt trên mặt lại là có người đang cầm một chiếc khăn vì y mà lau nhẹ.

Thấy y bỗng nhiên mở mắt, Tần Nguyệt Miên trên mặt lộ ra vẻ mặt kinh hỉ vô cùng, tay cũng kịch liệt run rẩy, khăn vải rơi xuống đất, cả người hắn nhào tới trên người Tiêu Di: “Tiểu Di, ngươi đã tỉnh, ngươi cuối cùng đã tỉnh! Lần này, ngươi thật sự hù dọa ta.”

Tiêu Di nhìn người trước mắt, nhìn khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ đang chôn ở trước ngực mình, không thể thấy, nhưng lực ôm này cùng cảm giác da thịt chạm nhau đều là thập phần quen thuộc, tựa như chính mình đang ở trong mộng hồi tưởng lại trăm ngàn lần giống nhau. Thời gian hai người xa cách kỳ thực không hề dài, nhưng là giờ khắc này, nhìn thấy Tần Nguyệt Miên, lại khiến y có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.

Y muốn giơ tay lên chạm vào mái tóc đen dày đạm của ái nhân, lại phát hiện mình như trước cả người đều không có khí lực, không thể cử động. Y ho khan hai tiếng, thở dài: “Tần tông chủ, ngươi… Làm sao lại ở chỗ này?”

Tần Nguyệt Miên gắt gao ôm chặt y, không muốn ngẩng đầu lên, thanh âm rầu rĩ truyền từ trước ngực Tiêu Di: “Ta vốn muốn đợi sinh thần cha ngươi qua, sau lại tiếp tục đi tìm ngươi. Không nghĩ tới, có tin tức nói Tiêu gia có người muốn giết ngươi, ta vội vàng ngày đêm đi, gấp gáp chạy tới, đáng tiếc vẫn là chậm một bước. Ta từ xa thấy hắc y nhân kia muốn giết ngươi, nhưng vẫn là không kịp ngăn cản. May là… May là ngươi có phòng bị, bằng không, ngươi nếu có gì không hay xảy ra, ta… ta vĩnh viễn… không thể tha thứ chính mình.” Nói đến cuối, ngữ khí của hắn đã muốn mang theo ngẹn ngào.

Tiêu Di chỉ cảm thấy ngực một trận ẩm ướt lan rộng. Tần Nguyệt Miên thế nhưng ôm chặt y giống như hài tử mà khóc lên. Trong lòng của y nhất thời đã tràn ngập cảm giác ôn nhu. Người này lại như thế nào yêu mình nhiều đến ngốc ngếch như thế, người ích kỷ như mình thực sự không đáng…

Nghĩ đến đây, Tiêu Di trong giọng nói cũng không khỏi để lộ ra vài tia nhu tình: “Ngươi đừng khóc, ta hiện giờ không phải thực hảo sao? Ngươi không phải cũng đúng lúc đến cứu ta sao? Có cái gì mà phải thương tâm?” Thanh âm của y trong lúc trọng bị bệnh có vẻ có chút khàn khàn, nhưng càng lại có một loại ôn nhu cùng gợi cảm.

Tần Nguyệt Miên đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn có điểm hồng hồng, con ngươi bị nước mắt thấm đến sáng rõ, sợi tóc cũng có phần tán loạn, vẻ mặt càng bởi vì mấy ngày liền không ngủ không nghỉ chiếu cố Tiêu Di mà càng có chút tiều tụy. Nhưng là, ở trong mắt Tiêu Di, Tần Nguyệt Miên như vậy so với trước đây một Tần tông chủ phiêu dật vô song lại càng khiến y tâm sinh thương yêu, ánh mắt cũng không dời được.

“Ngươi cái gì mà gọi là ‘Hiện tại thực hảo’? Ngươi… Võ công của ngươi đã hoàn toàn bị mất, hơn nữa gia khỏa Tiêu gia này lòng dạ lang sói còn cắt đứt xương bả vai ngươi, từ nay về sau, ngươi cho dù vật nặng cũng khó mà dùng lực. Càng không nói, ngươi ở trong mưa ngâm hơn nửa đêm, bệnh thương hàn chuyển thành bệnh phổi. Ngươi… Ta chỉ cần tới trễ một chút, ngươi có thể liền mất mạng! Ngươi… Ngươi nói cho ta biết, là ai làm? Ta nhất định thay ngươi báo thù, dù đem cả Tiêu phủ lật lên, ta cũng muốn…”

Tiêu Di bỗng nhiên lộ ra một cái tươi cười thản nhiên, cắt ngang hắn: “Tần tông chủ, ta sẽ không chết. Ta còn chưa nhìn thấy ngươi trước, ta nhất định sẽ sống. Ta một mực tự nói với mình, không có gặp ngươi một lần cuối cùng, ta quyết không thể chết.”

Tần Nguyệt Miên ngây dại, cơ hồ không thể tin được lỗ tai mình. Tiêu Di lại có thể đối với hắn nói ra lời như vậy. Đây là ý tứ gì đây? Chẳng lẽ nói, y cũng như mình tưởng niệm y sao?

Tần Nguyệt Miên ngơ ngẩn nói: “Ta là đang nằm mơ sao? Tiểu Di, ngươi… ngươi sao lại muốn gặp ta?”

Tiêu Di thấy Tần Nguyệt Miên luôn luôn thông minh hơn người thế nhưng lại lộ ra biểu tình ngây ngốc như vậy, còn nói ra lời như thế, cười đến càng thêm ôn nhu: “Ta muốn gặp ngươi, là bởi ta có một câu không thể không nói cho ngươi biết.”
Bình Luận (0)
Comment