Hàn Khải rất muốn cười to lên, sau đó cho cậu một đấm thật mạnh, mắng cậu nhóc lông còn chưa dài mà bày đặt yêu đương cái gì, nhưng khi nhìn vào ánh mắt chuyên chú của Âu Dương Duệ, anh làm không được.
“Âu Dương.” Anh châm chước rồi nói: “Cậu còn rất trẻ, căn bản là chưa xác định được mục tiêu của cuộc đời mình, cậu có sự kiêu ngạo bẩm sinh, cho nên mọi việc cậu làm đều vô cùng tùy hứng, tôi sở dĩ muốn rèn luyện cậu cũng là vì nguyên nhân này, tôi hy vọng cậu có thể vững bước trên con đường mình đi, như thế tôi mới yên tâm được.”
“Em không muốn nghe anh thuyết giảng về triết lý nhân sinh trong cuộc sống của em.” Âu Dương Duệ nóng vội cắt ngang lời anh nói: “Em chỉ cần biết, anh…”
Cậu không nói thêm gì nữa, nhưng ý trong lời nói thì ai cũng hiểu.
“Tôi có thích cậu không à?” Hàn Khải hiện tại đã dần bình tĩnh lại, vô cùng bình thản tiếp lời cậu, nhìn cổ của nhóc con ngồi bên dần đỏ ửng lên, anh có chút bất đắc dĩ rồi lại có chút buồn cười: “Đúng, tôi thừa nhận là tôi thích cậu.”
Ánh mắt Âu Dương Duệ sáng rực lên, nhưng câu nói tiếp theo của Hàn Khải lại làm cậu rơi xuống vực sâu: “Nhưng đó không phải là tình cảm mà cậu nghĩ, tôi tán thưởng con người cậu, thích cậu, là bạn bè, là anh em, nhưng đó không phải tình yêu.”
“Anh em…sao?” Thanh âm Âu Dương Duệ rất thấp, tràn ngập chua xót: “Giống như tình anh em của bọn Thổ Lang… Tình nguyện vì hắn mà đi cướp ngục?”
Hàn Khải đặt tay lên vai Âu Dương Duệ, dùng sức nắm chặt lấy: “Tôi sẽ không phạm tội vì cậu, nhưng tôi có thể cùng chết với cậu, đây mới là anh em.”
Âu Dương Duệ đột nhiên nở nụ cười, quay mặt sang nơi khác khiến anh không thể nhìn thấy cảm xúc của cậu, khàn giọng nói: “Sống chết cùng bạn bè, tình anh em nghĩa khí của người Trung Quốc là vậy sao? Tôi muốn không phải cái loại tình cảm này!”
“Tôi hiểu, cậu từ nước ngoài trở về, tư tưởng rất rộng mở, nhưng thật xin lỗi, tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu được.”
“Việc này anh có lỗi gì đâu, chả ai quy định nếu tôi thích anh thì anh cũng phải thích tôi cả.” Âu Dương Duệ phấn chấn lại, hít sâu vài lần, rốt cuộc cậu đã có thể bình tĩnh quay lại nhìn anh: “Chỉ là tỏ tình thất bại thôi, anh không phải từng bảo đường đời của em rất thuận lợi sao, cần phải có một lần thất bại mới làm em sáng suốt ra, việc này chắc được tính là 1 lần rồi nhỉ.”
Hàn Khải cười cười, vươn tay về phía cậu: “Vẫn là anh em tốt?”
“Vâng.” Âu Dương Duệ hơi do dự, đưa tay cầm lấy tay anh, ngón tay thon dài nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cậu, Hàn Khải siết chặt một ái rồi mới buông ra: “Được rồi, trở về uống rượu tiếp đi, mọi người đang lo lắng cho cậu lắm đấy.”
“Không muốn, tổ trưởng, cho dù là thương cảm em cũng được, ngồi cùng em một lát đi.”
Hàn Khải giả vờ thoải mái nắm bờ vai cậu kiên quyết kéo lên: “Gỉa vờ buồn rầu gì chứ, cảnh sát Âu Dương! Cậu mà cũng cần tôi phải đồng tình nữa sao? Sang năm lên chức đôn đốc cao cấp rồi, sau đó được điều về trụ sở chính, cậu còn trẻ như vậy, ưu tú như vậy, đi tới chỗ nào cũng có ngày trở thành ngôi sao sáng thôi, tiểu hỗn đản tiền đồ vô lượng này, còn cần tôi phải đồng tình với cậu sao? Cậu phải biết đồng cảm cho tôi mới phải chứ. Đi nào đi nào, khó được một ngày nghỉ, mọi người nên cùng nhau vui vẻ mới đúng.”
Âu Dương Duệ bị anh kéo đi hai bước, đột nhiên hỏi: “Sếp, anh thích Phương tổ trưởng phải không? Chính là loại… thích của tình cảm nam nữ ấy?”
Hàn Khải nhíu mày, có chút khó xử, tên tiểu hỗn đản này, nghĩ thế nào lại hỏi tới Gia Nghi?
Khi trong đầu xuất hiện hình ảnh của Phương Gia Nghi, anh cũng tự hỏi bản thân, cảm tình của anh đối với Phương Gia Nghi, là yêu sao? Là bạn bè cùng nhau lớn lên từ nhỏ, bởi vì một bên được nhận nuôi tạo ra chênh lệch về thân phận mà từ từ xa cách, sau ngần ấy năm lại tình cờ gặp nhau, quả thật là kịch bản tiêu chuẩn của mấy bộ phim lúc 8 giờ, cái này không gọi là duyên phận, thì là gì đây?
“Ừ.” Anh mơ hồ đáp.
“Tương lai anh sẽ kết hôn với cô ấy sao?” Âu Dương Duệ quyết không bỏ qua, hỏi.
Kết hôn… Ba mươi mốt tuổi, cũng nên suy nghĩ một chút về vấn đề này, dù sao mình vẫn luôn khát khao về cuộc sống gia đình, nếu là như vậy, Gia Nghi là một lựa chọn tốt.
“Ừ.” Anh không rảnh nghĩ nhiều, vội vàng gật đầu.
Âu Dương Duệ giống như thờ phào nhẹ nhõm, giãy khỏi tay anh, đối mặt, nghiêm túc nói: “Em chúc hai người hạnh phúc.”
Vươn tay hung hăng nhéo mũi cậu một cái, Hàn Khải cười nói: “Cậu nghĩ cứ chúc phúc xuông vậy là xong sao? Đến đám cưới nhớ kỹ bỏ tiền mừng nhiều một chút, đến khi tụi tôi có con sẽ để nó nhận cậu làm cha nuôi, tiền học phí và sinh hoạt hằng năm đều để cậu bao hết.”
Thực ra anh căn bản không nghĩ xa như vậy, trước hôm nay, trong đầu anh căn bản không có ý nghĩ “kết hôn cùng Phương Gia Nghi”,nhưng vướn vào cục diện xấu hổ này, anh nghĩ cứ nói vậy, sẽ làm cậu nhóc triệt để cắt đứt loại ý niệm hoang đường đó trong đầu.
Trên mặt Âu Dương Duệ xuất hiện ý cười, gật đầu: “Nhất định.”
“Được rồi, đi thôi, nếu còn không về thì chắc rượu thịt đều bị đám kia chén sạch mất, nửa đêm cậu có than đói cũng chả ai cứu nỗi đâu.” Hàn Khải vẫn như bình thường, một phen kéo Âu Dương Duệ hướng về phía biệt thự đi đến.
Sáng thứ hai, Hàn Khải nhận được yêu cầu xin hợp tác từ tổ phòng chống ma túy, cục trưởng đã phê chuẩn nên phải chuẩn bị họp bàn, anh suy nghĩ một chút, rồi gọi qua cho Phương Gia Nghi hẹn thời gian, sau đó rời khỏi phòng làm việc, sắp xếp: “Hiểu Điềm, chiều nay 2 giờ em theo anh qua họp bên tổ phòng chống ma túy.”
“Tuân lệnh, tổ trưởng.” Đồng Hiểu Điềm đáp lời anh trước rồi mới tò mò hỏi: “Tổ trưởng, gần đây em thấy anh có phải hơi quá tập trung bồi dưỡng em rồi không, trước kia mấy việc thế này anh rất thích để Âu Dương ra mặt mà?”
“Bởi vậy nên cả đám các cậu mới ngay cả báo cáo cũng chẳng thèm viết, tôi là đang cảnh cáo đấy.”
Hàn Khải liếc nhìn xung quanh: “Buổi diễn tập bắt cóc tuần trước phải giao báo cáo cho tôi trước tối nay. Đừng tưởng rằng thắng một lần là có thể không viết.”
Giwax một đám người đang tỏ vẻ bi thương tột độ anh chợt nhìn thấy bàn làm việc của Âu Dương trống không, anh đi tới gõ một cái: “Âu Dương đâu rồi?”
“Cậu ta vẫn chưa đến.” Thạch Lỗi trả lời.
Vừa nói xong, cửa ở hành lang phá mở ra một cách bạo lực, Âu Dương Duệ hồng hộc vọt vào, trong miệng lẩm bẩm “xong, xong”, thiếu chút nữa thì nhào vào ngực Hàn Khải, cậu vội vàng lui về sau từng bước, thở phì phò, nói không ra hơi.
“Cậu làm trò gì thế, muộn cũng đã muộn rồi, chạy nhanh thế làm gì.” Hàn Khải cau mày nhìn cậu, cậu nhóc này thích ngủ nướng, cả bữa sáng cũng không ăn chỉ vì có thể ngủ thêm 15 phút, việc này anh sớm biết, nhưng cứ tiếp tục thế thì không ổn, nhìn mồ hôi nhễ nhại trên trán Âu Dương Duệ, anh lại có chút không vui: “Sợ muộn thì rời giường sớm một chút, lần sau phải chú ý!”
“Vâng, thưa sếp.” Âu Dương Duệ trả lời rồi quay về vị trí của mình, uống ừng ực cả ly nước cậu mới bình ổn được nhịp tở của mình.
Hàn Khải đi vào phòng làm việc, chốc lát lại đến thăm dò: “Âu Dương, đến đây.”
Âu Dương Duệ chần chờ một chút, rồi chậm rãi đi vào, lần đầu tiên cậu không trực tiếp ngồi lên ghế, đứng thẳng, gương mặt tuấn tú có vẻ không được thoải mái lắm nhìn Hàn Khải.
“Ngồi đi, còn đợi tôi mời cậu sao?” Hàn Khải chỉ chỉ cái ghế trước mặt.
Âu Dương Duệ ngồi xuống, còn chưa kịp nói, Hàn Khải nhìn chằm chằm cậu hết nửa ngày, bỗng nhiên phụt một tiếng bật cười, đem hộp đồ anh mua tới cùng với 1 ly sữa nóng đưa cho cậu: “Từ khi biết cậu tới nay, lần đầu tiên tôi thấy cậu ngoan như vậy đó, thật đúng là làm tôi không quen mà, đây, bữa sáng.”
Âu Dương Duệ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, Hàn Khải tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Tôi không nỡ để cấp dưới đắc lực của mình đói bụng đến nỗi đau dạ dày phải lăn lộn tại văn phòng đâu, thế nào, hơn nửa năm ăn sáng miễn phí, hiện tại lương tâm bất an, muốn trả tiền cho tôi?”
Hóa ra… Cho tới bây giờ em chỉ là một cấp dưới đắc lực mà anh tán thưởng thôi sao…
Âu Dương Duệ miễn cưỡng cười một cái, mở hộp đồ ăn ra, bên trong là sandwich cá tuyết cậu thích nhất, sữa cũng nóng vừa phải, hết thảy đều giống như những bữa sáng khác, trong thoáng chốc, cậu còn tưởng rằng chuyện cuối tuần ngày đó chưa bao giờ xảy ra.
“Lúc nãy ở trên đường thấy việc nghĩa nên hăng hái làm anh hùng sao?”
“Ah.” Tỉ mỉ nhai nuốt, rau xà lách tươi lẫn vào cá tuyết ăn rất ngon, hương vị chậm rãi lan tràn trong khoang miệng.
“Người ta còn gọi cho tôi khen ngợi cậu nữa đó, một mình chạy qua bốn con phố, tên trộm đều bị cậu dí đến mệt, lực chân không tồi.”
“Việc nhỏ á mà.”
“Vậy nên cậu cũng ngậm miệng không thèm nói với tôi? Để tôi chấm công cậu đi muộn, cậu nghĩ xem, oan uổng cậu như thế tôi cảm thấy có lỗi vô cùng, nên phải mua đồ ăn vặt cho cậu để giải thích, cậu có phải cố tình đặt bẫy cho tôi nhảy vào không thế hả?”
Âu Dương Duệ nhấp một hớp sữa, ngẩng đầu cười thật tươi: “Sếp thật tài ghê,có thể nhìn thấu mọi việc.”
“Tiểu hỗn đản.” Hàn Khải cười mắng một câu: “Nhanh ăn đi, ăn xong rồi đi ra chuẩn bị, chúng ta lại có hành động.”
“Vâng.” Âu Dương Duệ hai ba cái nhét sandwich vào trong miệng, cầm ly sữa đổ hết vào: “Lúc nào cũng sẵn sàng!”
Hàn Khải nở nụ cười, tình huống anh lo lắng nhất cuối cùng không xảy ra, Âu Dương Duệ vẫn là Âu Dương Duệ, không bị việc kia ảnh hưởng, cũng phải thôi, cậu nhóc mới hai mươi ba tuổi, hiểu được cái gì gọi là yêu chứ, rất ngây thơ lại rất tùy hứng, bắt được ai đó là liều mạng làm nũng, chắc vì thế mới có thể nói ra những điều kỳ lạ như vậy, cái gì mà thích anh… Chỉ sự ngưỡng mộ giống như đối với anh trai mà thôi, giống như anh này, cũng xem cậu như em trai mà thương yêu.
Bọn họ cứ như vậy bên nhau, không phải rất tốt sao?
Tổ phòng chống ma túy lần này định tiến hành thu một mẻ cá lớn, lần trước sau khi bắt được một số lượng lớn ma túy, nguồn cung đại phương bắt đầu khẩn trương, lại có thên càng nhiều người mua sau màn trồi lên mặt nước, vận dụng một lộ tuyến buôn lậu khác, địa điểm giao hàng cư nhiên lại chọn một khu vực khá tấp nập, khiến cho hành động của tổ phòng chống ma túy bị cản trở rất lớn, để giảm thiểu việc có thể thương tổn đến người dân, Phương Gia Nghi phải lần thứ hai xin sự giúp đỡ của tổ hành động đặc biệt.
Hàn Khải đối với lần hành động lần này đặc biệt coi trọng, cùng Phương Gia Nghi thương lượng chi tiết chừng mấy ngày, chuẩn bị ba phương án khác nhau, chỉ chờ tay trong vừa báo cáo liền lập tức hành động, tổ viên của tổ hành động đặc biệt mấy ngày nay đều ngủ ở cục cảnh sát, tùy thời chuẩn bị xuất kích.
Rất không may chính là, hôm nay Hàn Khải nhận được thông báo của cục trưởng, cảnh sát quốc tế có một chút tư liệu mật muốn gặp cảnh sát bản địa để chuyển giao, trong đó bộ phận chống khủng bố muốn hợp tác với tổ hành động đặc biệt, nhất định Hàn Khải tự mình dự họp.
Ngày hôm nay sẽ có hành động sao? Ai cũng không biết, nhưng trong lòng Hàn Khải luôn mơ hồ thấy bất an.
Anh ổn định một chút tâm tình của mình, ra ngoài phân phó Thạch Lỗi tạm đại diện vị trí chỉ huy của mình, căn dặn cậu vạn nhất có hành động gì thì cứ dựa theo kế hoạch định trước mà làm, cùng tổ phòng chống ma túy chung sức hợp tác vân vân, khiến cho mọi người nháy mắt với nhau, Đồng Hiểu Điềm thấp giọng nói: “Trước đây tổ trưởng có bao giờ lải nhải nhiều thế đâu, sao hôm nay lại?” “Em không hiểu đâu, cái này gọi là quan tâm sẽ bị loạn.”
“Đúng vậy, Ngụy Bằng Vũ, tôi quan tâm cậu lắm đó, tôi sợ đến lúc đó cậu lại ngủ quên mà chậm trễ hành động.” Hàn Khải gõ cậu một chút, rồi đi ra ngoài, ngẫm lại anh vẫn là không yên lòng, sau đó anh đến cạnh Âu Dương Duệ, trầm ngâm, không biết nên nói cái gì cho phải.
“Sếp, anh đừng bảo là anh lo cho em đó?” Âu Dương Duệ ngậm khoai tây chiên nhìn tư liệu, ngẩng đầu vô tội nhìn anh: “Bằng không anh phát cho tụi em mỗi người một cái đồng hồ báo thức đi?”
“Đúng vậy, tôi chắc nên đặt cho cả đám các cậu một phòng trong khách sạn rồi kêu phục vụ gọi dậy mới đúng.” Hàn Khải nhu loạn tóc của cậu, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói: “Âu Dương, tôi không hy vọng cậu lẫn lộn giữa công tư, hiểu không?”
Mặt của Âu Dương Duệ cứng lại một chút, sau đó xán lạn nở nụ cười: “Sếp, anh nghĩ em là con nít ba tuổi hả?” Mắt cậu híp lại, bàn tay đặt ngang trên trán: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, không thương vong, sir!”