Ba Âu Dương chỉ ở lại nhiều hơn 1 ngày rưỡi so với vợ mình, đêm khuya ông đã phải lên máy bay trở về, Hàn Khải khá là kinh ngạc về điều đó, anh là cô nhi, từ nhỏ đã không được hưởng thụ qua hương vị của gia đình, nhưng ba mẹ trong tưởng tượng của anh chẳng kì lạ như thế, con trai ruột bị thương nặng, thời gian cả hai người chăm sóc con trai cộng lại cũng chưa tới 100 tiếng đồng hồ, thế thì hình như hơi lạnh lùng quá rồi.
“Ah, chúng tôi đã quen rồi.” Âu Dương Thông dường như nhìn ra sự nghi ngờ của anh, cười giải thích: “Gia đình của chúng tôi rất khác so với những gia đình bình thường, ba mẹ rất ít có thời gian ở chung với nhau, họ đều làm những công việc vô cùng bận rộn, chúng tôi bị nuôi thả hết. Ha ha, anh cả của tôi lúc đi học ở Anh thì mang theo tôi, khi tôi học tại Munich thì mang theo Tiểu Duệ, sau đó tôi đi làm ở một phòng thí nghiệm tư nhân, may mắn khi đó Tiểu Duệ đã lên đại học, so với việc theo tôi đến chốn thâm sơn cùng cốc đó thì tốt hơn nhiều.”
Anh ta khỏ xử nhìn hộp bánh ngọt hảo hạng chưa ai đụng qua được đặt trên tủ đầu giường: “Anh Hàn, anh xem lần này… Tôi nghĩ lần sau anh đừng nên mua đồ đến nữa, Tiểu Duệ không ăn được nhiều thế.”
“Mấy món này khi trước em ấy rất thích ăn.” Hàn Khải nói, ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn hình bóng của người đang ngồi chơi game, giả vờ không nghe những gì anh nói bên kia – Âu Dương Duệ.
“Hey, anh quá khách sáo rồi.” Âu Dương Thông hơi hoang mang nói, ánh mắt chuyển tới chuyển lui qua lại giữa hai người.
Bị ánh mắt dịu dàng của Hàn Khải nhìn đến không biết phải làm sao, Âu Dương Duệ nhấn nút tạm dừng, nở một nụ cười thật sáng lạn: “Đúng vậy đó, tổ trưởng của em đối xử với cấp dưới tốt lắm, ảnh coi chúng em như người nhà vậy á. Anh hai luôn ở nước ngoài, có thể không hiểu được các mối quan hệ kiểu vậy ở trong nước đâu.”
“Ah… Mỗi lần anh nhận thư của em gửi đến đều nghe em khen cấp trên của mình rất tốt, nên có thể hiểu được.” Âu Dương Thông vô tình nói một câu làm lòng Hàn Khải nhói đau, anh trầm mặc nhìn về phía Âu Dương Duệ, phát hiện tai của cậu nhóc đỏ ửng lên, rồi lại trắng bệch ra, cố giữ bình tĩnh nói: “Hình như em rất có duyên với tổ trưởng, mọi việc anh ấy đều tốt với em lắm, giống như thái độ của giáo sư đối với anh hai khi anh còn ở trường đại học ấy.”
“Thầy giáo của em cũng rất thích em mà…”
“Anh hai!” Âu Dương Duệ bối rồi đánh gảy lời anh ta: “Hôm nay thời tiết thật tốt, em muốn đi ra ngoài hít thở không khí trong lành.”
“Vậy anh đi gặp y tá mượn xe lăn.”
“Để tôi đi cho.” Hàn Khải giành trước bước ra ngoài, Âu Dương Thông thoáng nhìn anh một cái, sau đó đặt tay lên cằm, tỏ vẻ thâm trầm hỏi: “Tiểu Duệ, em thành thật nói cho anh biết, mối quan hệ của em với vị cấp trên này rốt cuộc là như thế nào?”
“Quan hệ cấp trên cấp dưới.” Âu Dương Duệ tiếp tục cầm máy lên chơi game, không thèm ngẩng đầu trả lời.
“Thật vậy sao? Quan hệ cấp trên cấp dưới mà mỗi buổi tối anh ta đều kiên quyết ở lại đây chăm sóc cho em, mỗi ngày đều mang đến những món ăn ’em thích’, ánh mắt nhìn em cứ như là nhìn một viên kim cương… Anh ở nước ngoài đã lâu, không biết quan hệ cấp trên cấp dưới ở trong nước có thể thể hiện bằng cách cấp trên nắm tay cấp dưới cả đêm, còn nắm đến vô cùng thâm tình nữa.”
“Anh hai!” Phanh một tiếng, chiếc máy PSP nở hoa trên bức tường phía sau lưng Âu Dương Thông, vẻ mặt Âu Dương Duệ đỏ bừng hét to: “Anh nói hưu nói vượn cái gì thế?! Tổ trưởng của em đã có bạn gái rồi! Họ rất nhanh sẽ kết hôn với nhau!”
Trợn mắt há mồm nhìn đứa em trai bỗng dưng hóa thân thành khủng long bạo chúa của mình, Âu Dương Thông nuốt nuốt nước miếng, ngồi xổm xuống nhìn đống linh kiện tả tơi trên đất của máy PSP: “Anh chỉ là nói đùa với em một chút thôi, em tức giận thế làm gì…”
“Loại chuyện này anh sao có thể lấy ra đùa giỡn chứ?! Nếu lỡ tổ trưởng Phương nghe thấy thì sẽ hiểu lầm ra sao đây?” Gương mặt Âu Dương Duệ trắng bệch cố gắng biện minh: “Chúng em là bạn bè, là anh em cùng vào sinh ra tử, nhưng không phải loại quan hệ mà anh nghĩ! Về sau một chữ anh cũng không được nhắc đến!”
“Được được được, anh biết rồi.” Âu Dương Thông tốt tính an ủi em trai: “Là do tư tưởng anh rất thoáng… Không, là rất hạn hẹp, nên lỡ đem tình cảm đồng nghiệp thuần khiết, tốt đẹp của em suy nghĩ lệch lạc, anh cam đoan sau này sẽ không bao giờ nói vậy nữa.”
Âu Dương Thông hai ba cái đem máy PSP ghép lại đưa cho Âu Dương Duệ: “Em chưa lưu đâu ha, định đánh lại từ đầu hả?”
Âu Dương Duệ cúi đầu, ngập ngừng nói: “Anh hai, em xin lỗi.”
“Được rồi, là người một nhà nói xin lỗi gì chứ.” Âu Dương Thông cười xoa đầu đứa em nhà mình.
“Nhưng mà, anh tuyệt đối đừng bao giờ nói đùa như vậy nữa!” Âu Dương Duệ ngẩng đầu nhìn anh, anh mắt vô cùng kiên định: “Em không muốn vì việc mình bị thương lần này mà mọi người phải chịu ảnh hưởng xấu, dù sao đây cũng là việc ngoài ý muốn, không phải là trách nhiệm của bất cứ ai, tổ trưởng đặc biệt quan tâm đến em, em đã chẳng chịu nổi, nếu lại tiếp tục tạo nên phong ba nào khác, em thật sự sẽ…”
Cậu đột nhiên im lặng, Âu Dương Thông xoay người lại nhìn, Hàn Khải đi lấy xe lăn đã đứng ở cửa từ bao giờ, anh ta vội vàng đi đến đẩy xe đến bên giường, Âu Dương Duệ bây giờ đã có thể tự mình ngồi dậy, cậu giữa chặt thanh giường ở hai bên, hai tay dùng sức, nhích phần thân dưới xuống giường, Hàn Khải đi tới đỡ lấy, vững vàng ôm cậu đặt lên xe lăn, sau đó anh cúi người đặt hai chân của cậu vào chỗ để chân, nói: “Em gấp như thế làm gì, cứ để tôi giúp em đi.”
“Bác sĩ cũng đề nghị tôi nên nhanh thích ứng một chút.” Âu Dương Duệ nhẹ giọng cười: “Tổ trưởng, anh lại chẳng thể ôm tôi cả đời.”
Hàn Khải ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn cậu, anh rất muốn hỏi: [ Nếu tôi có thể ôm em cả đời vậy em có đồng ý không?], Âu Dương Duệ lảng tránh ánh mắt anh, làm nũng nói với Âu Dương Thông: “Anh hai, người ta muốn ra sân phơi nắng.”
“Không được!” Hàn Khải tim như muốn ngừng đập, lớn tiếng kêu lên, thấy hai anh em đều kinh ngạc nhìn mình, thanh âm của anh mới nhẹ xuống, giải thích: “Hôm nay trời gió lớn… Ở vườn hoa đi dạo một chút thôi.”
“Ah, vậy cũng được.” Âu Dương Thông gật đầu, Âu Dương Duệ cúi đầu, bên môi nở nụ cười, từ từ, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ thẳng đến khi cậu cười to ra tiếng: “Ha ha ha, tổ trưởng nghĩ tôi muốn chạy đi đâu được chứ? Chẳng lẽ anh cho rằng tôi sẽ luẩn quẩn trong lòng chạy đi nhảy lầu tự tử?”
Một tay cậu lau nước mắt vì buồn cười, một tay nắm lấy tay vịn: “Thật buồn cười quá đi… Vì sao lại buồn cười vậy chứ… ha ha ha.”
Âu Dương Thông cười gượng hai tiếng, hiển nhiên anh chả hiểu nỗi có gì hài hước trong này. Hàn Khải chờ Âu Dương Duệ cười xong, đi tới nắm lấy tay đẩy của xe lăn, nhẹ giọng nói: “Tôi không phải là nghi ngờ sự kiên cường của em, nhưng mừ, hôm nay gió rất lớn.”
“Kiên cường nha…” Âu Dương Duệ gật đầu: “Đúng thế, tôi là một cảnh sát giữ gìn trật tự an ninh, sao có thể không kiên cường được đây.”
Em phải rời khỏi anh… Phải buông anh ra…
Âu Dương Duệ có sự kiên trì của chính mình, cậu nhóc muốn cố gắng giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng, trước kia anh đã biết, cậu sẽ không đơn giản chấp nhận sự quan tâm của anh, điểm này anh hiểu được, cho nên anh sẽ không miễn cưỡng Âu Dương Duệ, chỉ là anh hy vọng mình có nhiều thời gian để ở bên cậu hơn.
“Anh Âu Dương không lo cho công việc của mình sao?” Anh giả vờ như không chút để ý hỏi Âu Dương Thông, anh ta chân thành cười, liên tục gật đầu: “Tôi làm ở một phòng thí nghiệm tư nhân, quan hệ của tôi với ông chủ nơi đó khá tốt, thời gian nghỉ phép dài một chút cũng không vấn đề, dù sao có một số việc tôi có thể điều hành từ xa để trợ lí làm hộ.”
Anh ta nghĩ ngợi gì đó rồi nói tiếp: “Kiểu gì tôi cũng phải dàn xếp thật tốt cho Tiểu Duệ rồi mới đi được, nếu có thể, thật ra tôi muốn đưa em ấy qua sống cùng mẹ, nhưng em ấy không chịu.”
“Tôi sẽ không để em ấy cô đơn đâu.” Hàn Khải trịnh trọng nói, giống như là anh đang lập một lời thề.
“Ah, anh Hàn, gia đình chúng tôi rất biết ơn sự quan tâm của anh đối với Tiểu Duệ, nhưng thật sự không thể làm phiền anh thêm được nữa, Tiểu Duệ từ nhỏ đã sống rất độc lập, em ấy sẽ không chấp nhận lòng tốt không cần báo đáp của người khác đâu.” Âu Dương Thông chần thành nói thêm: “Mấy ngày nay bác sĩ tâm lý vẫn luôn giảng giải cho em ấy, nhưng mà, anh biết đó. quá nhiều tâm sự cũng không tốt cho quá trình điều trị, hiện tại em ấy cần học cách buông tay, đi trên con đường riêng của mình, ai trong số chúng ta cũng không thể ở bên am ấy cả đời.”
Còn tôi thì sao… nếu tôi có thể, nếu vào cái đêm ấy, tôi trả lời khác đi, phải chăng bây giờ tình trạng sẽ không bế tắc thế này.
Hàn Khải trầm mặc nghĩ.
Nhưng thời gian chẳng thể nào quay ngược, lời đã nói ra miệng nào có thể vãn hồi.
Trong khoảng thời gian Âu Dương Duệ nằm viện, tổ chuyên án đặc biệt và tổ phòng chống ma túy không hề rảnh rỗi, anh phải gặp Phương Gia Nghi vài lần vì công việc, mỗi lần đều vội vàng nói vội vàng rời đi, buổi tối anh còn muốn tranh thủ thời gian chạy đến bệnh viện, hai người cơ bản là chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau.
Có lần hai người từ văn phòng đi xuống, cùng vào thang máy, Phương Gia Nghi đột nhiên hỏi anh: “Hàn Khải, cuối tuần này anh có rãnh không?”
“Ah? Tôi phải sắp xếp cho tổ của mình tập huấn phản bắt cóc.” Hàn Khải chăm chú lật xem báo cáo mới nhận được trong tay, đầu cũng không thèm ngẩng trả lời.
Phương Gia Nghị nhẹ thở dài: “Thật sao, mọi người gần đây đều bận rộn thật. Mẹ của em vẫn còn nhớ anh, hỏi anh chừng nào rảnh thì qua nhà ngồi một lát.”
Hàn Khải ngẩng đầu, nhìn cô, trầm ngâm vài giây đồng hồ rồi mới nói: “Gia Nghi, lần trước tôi thật xin lỗi vì thất hẹn.”
Âu Dương Duệ lần đó cố ý khiến anh thất hẹn với Phương Gia Nghi, Hàn Khải đã sớm nhìn ra điều đó, nhưng hình như kia cũng là ý trời đi? Khiến anh hiểu rõ tình cảm của bản thân.
Mối tình đầu thời thiếu niên mơ màng, đứng trước cửa nhà họ Phương thật lâu chỉ để chờ đợi Phương Gia Nghi ra ngoài, thật cẩn thận theo đuôi cô, rung động trước nụ cười tươi như hoa, ngọt ngào của cô, tất cả chỉ là quá khứ.
Mười mấy năm trôi qua, mọi thứ đều nhạt nhòa.
Cô bé ngày nào bây giờ đã là tổ trưởng tổ phòng chống ma túy tài năng, khôn khéo, là thanh tra cao cấp, vừa nhậm chức chưa đến ba tháng đã phá được vụ án lớn, nếu nhận xét khách quan, cô không có chỗ nào để chê.
Cô là một người cảnh sát ưu tú, một người bạn có thể tin cậy. Quyết đoán, bình tĩnh, làm việc không rầy rà, lôi thôi, ở một mức độ nào đó mà nói, cô rất giống Hàn Khải, tựa như là ảnh ngược của anh trong gương vậy.
Hàn Khải bỗng nhiên muốn bật cười, anh từng khẳng định một cách chắc chắn là tình cảm của anh đối với Âu Dương Duệ là sự tán thưởng, là tình anh em, nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như tình cảm của anh đối với Phương Gia Nghi mới là tình ‘anh em’.
Mà người anh thật sự thích… chính là Âu Dương Duệ.
Cấu nhóc thích ăn đồ ăn vặt kia không biết từ bao giờ đã lén lút chui vào trái tim anh, trái chăm sóc phải quan tâm, rồi lẳng lặng tìm mội nơi nào đó ẩn mình, an tâm ngồi chờ, cậu núp cũng thật kín, làm anh chẳng hề phát giác ra, đợi đến lúc anh biết tới, thì cậu nhóc đã mang theo mọi tài sản, vốn liếng của mình xây nhà trong tim anh, kiên quyết ở đó cả đời.
Điều duy nhất bây giờ anh muốn làm, chính là đem Âu Dương Duệ ở đời thật giữ chặt bên mình, làm cho cậu cả đời không thể rời đi.
Hàn Khải im lặng đã là câu trả lời tốt nhất cho Phương Gia Nghi, cô cười sảng khoái, vòng vo chuyển đề tài: “Gần đây đầu mối cung cấp cho chợ buôn ma túy bị gián đoạn, cá lớn đều nhanh chóng trồi lên mặt nước, cảnh sát chìm bên tổ phòng chống ma túy khẳng định là sẽ liều một phen, bên ta lại có người cung cấp thông tin, nếu có tình huống đặc biệt, em sẽ liên lạc.”
“Được.” Hàn Khải nhấn nút thang máy cho cô, mỉm cười trả lời.