Càng về sau, hai người càng xa cách, thậm chí còn chẳng thèm nói với nhau một câu nào. Trước khi Hướng Hàm gặp tai nạn ô tô, đã 5 năm trời, đôi bên không gặp nhau lấy một lần.***
Hướng Hạo vừa từ khu xã trở về thì thấy một đám trẻ con tầm bảy, tám tuổi đang vây quanh ngã rẽ nô đùa, miệng thét to “Đồ ngốc, đồ ngốc”. Hắn nghe thấy vậy, lông mày liền nhăn tít lại, vội sải bước về phía chúng.
Quả nhiên, Hướng Hàm đang ngồi trên nền đất, vừa cúi đầu lại vừa co rụt người lại thành một cục, nhìn đáng thương ơi là đáng thương.
“Cút! Cmn đều cút hết cho bố!”, Hướng Hạo quát lớn.
Đám trẻ con bình thường cậy thế bắt nạt kẻ yếu, vừa nhìn thấy Hướng Hạo cao to với vẻ mặt dữ tợn, hung ác, vội vàng giải tán. Cũng có đứa gan to hơn trời, vừa chạy vài bước lại vừa quay đầu hét lên “Tao gọi bố tao đến đánh mày!”
“Đến đây!”, Hướng Hạo giả bộ đuổi theo vài bước, “Còn dám nói em tao ngu si, cả bố mày tao cũng đánh!”
“Đồ ngốc! Nó là đồ ngốc!”, lũ trẻ con đã chạy ra xa hét vọng lại.
Hướng Hạo kéo Hướng Hàm từ dưới đất đứng dậy. Quần áo của cậu dính ướt bụi đất, chỗ đầu gối cũng bị mài rách, trên khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Cậu vừa nhìn Hướng Hạo với vẻ đáng thương vừa nói “Em không phải đồ ngốc.”
Hướng Hạo vốn đang vô cùng tức giận trong người, tính mắng cậu vài câu cho hả dạ, ai dè nhìn cậu như vậy cũng không nhẫn tâm, đành nói cho có “Ừ, không phải”. Hắn ngồi xổm xuống giúp cậu phủi quần áo, nhìn chỗ đầu gối không bị chảy máu mới đứng lên. Hướng Hàm vẫn đang khóc, mở to đôi mắt nhìn hắn. Hắn thở dài bất lực “Tao đã nói là không được ra khỏi nhà rồi còn gì?”
Hướng Hàm cắn môi, thút tha thút thít nói “Em muốn, muốn đi vệ sinh…”
Căn phòng mà Hướng Hạo đang thuê chỉ có một gian, diện tích còn chưa tới 15 mét vuông. Trong phòng có một cái giường, một cái bàn nhỏ mà đã chiếm hơn nửa diện tích. Trên ghế có một cái bếp điện, được coi là chỗ nấu nướng. Vì trong phòng không có bồn cầu, nên nếu muốn đi vệ sinh thì phải ra ngoài, đi bộ tầm 2 phút để tới nhà vệ sinh công cộng.
Hướng Hạo im lặng không nói gì, kéo cậu đi về phía trước, đi được một lúc mới hỏi “Thế đã đi vệ sinh chưa?”. Dường như nghe thấy Hướng Hạo nói vậy, Hướng Hàm mới chợt nhớ ra mình chưa đi vệ sinh, lúng túng dừng bước kẹp chặt chân lại.
Hướng Hạo trừng mắt “Cố mà nhịn cho tao!”
Hướng Hàm rất ngoan ngoãn nghe lời, dưới sự uy hiếp của Hướng Hạo, vừa cố nhịn vừa theo hắn tới nhà vệ sinh công cộng. Từ bên trong đi ra, cậu đã quên luôn chuyện vừa rồi. Trên khuôn mặt vẫn còn đọng nước mắt ánh lên niềm vui. Cậu đưa bàn tay sũng nước về phía Hướng Hạo, reo lên “Em rửa tay rồi nhé!”, như chờ được khen thưởng.
Hướng Hạo chỉ “Ừ” một tiếng, dẫn cậu về nhà.
Ăn hết phần cơm buổi sáng để lại, một cái đũa rơi xuống nền đất, Hướng Hàm cũng không biết đường mà nhặt lên. Hướng Hạo vừa khom lưng nhặt, cậu đã quăng giày sang một bên nhảy lên giường. Hướng Hạo tóm lấy áo Hướng Hàm kéo về phía mình, làm cho cậu ngồi cũng không yên.
“Anh làm gì vậy?” Hướng Hàm bất mãn đung đưa chân, “Em muốn ngủ trưa!”
Thói quen này được hình thành từ hồi Hướng Hàm ở viện. Dạo đó, mỗi ngày đến giờ cậu đều ngủ trưa, giống như những đứa trẻ ở nhà trẻ. Chỉ là, hiện tại chỉ số thông minh của cậu có lẽ cũng chỉ như đứa trẻ 6 tuổi, vậy nên so với mấy đứa nhỏ thì chẳng có gì khác biệt.
Hướng Hạo chẳng thèm giải thích, lấy một ít nước nóng đổ ra chậu rửa mặt, giặt qua chiếc khăn mặt, vắt nó rồi ngồi xổm xuống cạnh chân cậu. Hướng Hàm vẫn chưa hiểu hắn muốn làm gì, cười hì hì sờ tóc hắn. Hướng Hạo ngẩng đầu lên trừng mắt, cậu lại chẳng sợ chút nào, đưa tay qua quệt lên chóp mũi hắn.
Hướng Hạo dùng khăn mặt lau cho cậu chỗ quần bị rách ở đầu gối, ngay lập tức Hướng Hàm khóc nức lên, vội gọi “Anh, anh…”
Hướng Hạo dừng tay lại một chút. Nhân lúc đó, cậu định trốn, lại bị hắn nắm lấy mắt cá chân. Cậu vừa gọi hắn từng tiếng, vừa thút thít xin tha như muốn làm nũng.
Hướng Hạo không chịu được tiếng khóc của cậu, nhanh chóng lau khô miệng vết thương, lại giặt sạch khăn lần nữa lau qua mặt cho cậu. Xong việc, hắn đứng lên chỉ vào mặt cậu “Không được khóc!”
Hướng Hàm sụt sịt gật gật đầu, quay người nằm thẳng xuống một góc giường, đắp một cái chăn lông mỏng lên bụng. Từ ngày còn nhỏ, mẹ Hướng Hạo đã luôn bảo hắn đi xem lúc em ngủ say, có gì đắp bụng hay chưa, nên hắn dần có thói quen đó. Tuy thời tiết có nóng, hắn vẫn đắp chăn lên bụng Hướng Hàm. Ở với hắn một thời gian, Hướng Hàm cũng dần học được thói quen này. Đắp chăn được một lúc, Hướng Hàm thiu thiu mà ngủ dần.
Hướng Hạo bê chậu rửa mặt đi ra ngoài, đổ chậu nước ấm đi thay bằng nước lạnh. Hắn treo khăn mặt Hướng Hàm lên trên, rồi lấy khăn mặt mình cho vào chậu. Tuy vẫn đang là mùa xuân, nhưng hắn còn trẻ, máu nóng, đi đi lại lại một hồi nên giờ cả người toàn là mồ hôi. Hắn cởi quần áo, lấy nước mát trong chậu lau người.
Buổi chiều không phải đi làm, Hướng Hạo ở trần nằm xuống cạnh Hướng Hàm. Cậu lẩm bẩm một tiếng, nhắm hai mắt khẽ dịch về phía Hướng Hạo. Hơi ấm tỏa ra từ cánh tay cậu tiếp xúc với cơ thể lạnh lẽo của hắn, khiến Hướng Hạo đột ngột ngồi dậy, mặc áo vào rồi mới tiếp tục nằm xuống.
Từ nhỏ, Hướng Hàm cứ ngủ say liền giở chứng. Đôi khi hai người cùng ngủ với nhau, cậu vừa nói mớ lại còn vừa đánh người. Có lần, cậu đạp Hướng Hạo một cái, làm chính mình giật mình tỉnh dậy, lại còn trách Hướng Hạo nằm chen giường với mình.
Đó đều là chuyện từ mười mấy năm trước. Từ khi lên cấp III, cả hai không còn nằm chung một giường. Càng về sau, hai người càng xa cách, thậm chí còn chẳng thèm nói với nhau một câu nào. Trước khi Hướng Hàm gặp tai nạn ô tô, đã 5 năm trời, đôi bên không gặp nhau lấy một lần.
Hiện tại thói quen ngủ của Hướng Hàm đã tiến bộ nhiều, không còn xấu như xưa. Chỉ là, như thể cậu luôn cảm thấy bất an, khi ngủ luôn phải ôm một cái gì đó mới có thể ngủ được. Nếu Hướng Hạo ngủ cùng, cậu sẽ ôm hắn, còn không cậu sẽ ôm lấy gối của Hướng Hạo.
Hướng Hàm ngủ trưa mất 2 tiếng đồng hồ. Hướng Hạo dậy sớm hơn cậu, lúc dậy tranh thủ quét qua cái nhà. Nói là “nhà”, thực ra cũng chẳng phải. Gọi là “ổ” thì có lẽ đúng hơn, giống như tổ chim, vỏ ốc, chỉ là nơi nhỏ hẹp cho họ sống tạm qua ngày.
Cũng bởi vì chỗ ở rất nhỏ nên rất tiện cho việc quét dọn, Hướng Hạo cũng không phải là người cẩn thận, vài ba nhát chổi đã quét xong. Sau đó, hắn đi xem sửa bếp điện. Bếp điện này là hàng đã dùng rồi, sáng nay muốn đun nước nhưng làm cách nào cũng chẳng bật lên được. Hắn ngồi chồm hỗm trên mặt đất, vừa sửa lung tung vừa quay lại nhìn Hướng Hàm đang nằm trên giường ngủ say.
Hướng Hàm ôm gối, để lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn. Khuôn mặt cậu rất đẹp, khi không biểu cảm nhìn lạnh lùng hờ hững, y hệt như thanh niên bình thường, thậm chí trông còn thông minh, kiêu ngạo hơn. Đáng ra, người như thế phải được người người ngưỡng mộ, vậy mà hiện giờ lại chỉ có thể dựa dẫm, phụ thuộc vào người mà trước kia mình khinh bỉ, ghét bỏ, lãng phí thời gian tại căn phòng chật chội này.
Nhưng biết làm sao được bây giờ, chẳng có cách nào khác, ai bảo số cậu xui đến thế cơ chứ. Nếu như được chọn lựa, Hướng Hạo cũng chẳng muốn rước rắc rối, phiền toái vào mình như này.
Bếp điện kêu hai tiếng “tinh, tinh”, Hướng Hạo bỏ nó xuống, quay lại nhìn Hướng Hàm thì thấy cậu ôm lấy gối của mình hừ nhẹ một tiếng rồi từ từ mở mắt. Cậu gạt mấy sợi tóc lòa xòa đang che trán ra sau, đầu tóc rối bù như vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.
Hướng Hạo đi ra ngoài rửa tay, lúc quay vào cậu đã đang ngồi cúi đầu ngẩn ra. Hắn đi tới bên cạnh, hỏi “Tỉnh rồi?”
Hướng Hàm dụi nhẹ mắt, hỏi hắn “Anh, chúng ta đi chỗ nào chơi ạ?”
“Chẳng đi đâu hết, để tao lấy kéo cắt tóc cho mày”, Hướng Hạo nói.
Đã 2 tháng nay Hướng Hàm chưa cắt tóc, giờ tóc trên trán đã che hết mắt của cậu, khiến cậu thường vô tình đưa tay qua gạt gạt những lọn tóc dài trước mặt. Trong nhà gội đầu không tiện, Hướng Hạo nghĩ thà cắt luôn tóc cậu đi còn hơn.
Hướng Hàm rất phấn khích, dù không hiểu cắt tóc là như thế nào. Hướng Hạo đang tìm kéo, cậu ở phía sau không ngừng hỏi “Khi nào thì cắt tóc ạ?”. Hướng Hạo bị hỏi nhiều quá phát phiền, cầm kéo lên dọa cậu “Còn hỏi nữa, tao cắt rụng lưỡi bây giờ.”
Hướng Hàm vội chạy về bên giường, che miệng hoảng sợ nhìn hắn. Nhìn khuôn mặt ngốc nghếch của cậu, hắn không nhịn được cười, vẫy vẫy tay gọi cậu qua. Cậu tỏ vẻ không vui, làm như không nghe thấy, khiến Hướng Hạo phải kéo cậu tới, ấn xuống ghế ngồi. Lúc này, cậu mới quay lại nhìn Hướng Hạo ra vẻ tội nghiệp “Anh ơi, anh cắt một chút thôi nha?”
Cậu vừa hỏi vừa nhìn chiếc kéo trong tay Hướng Hạo, làm cho hắn phải bật cười, mắng một tiếng “Đồ ngốc.”
“Không ngốc”, Hướng Hàm ngửa đầu ra sau, nhẹ nhàng nói “Không ngốc mà.”
“Được rồi”, Hướng Hạo quay đầu của cậu lại về phía trước, “Mày nghe lời không nghịch ngợm, không động đậy lung tung, tao sẽ cắt nhẹ nhàng.”
“Dạ”, Hướng Hàm ngoan ngoãn vâng lời, đáp xong lại chợt hối hận, thầm thà thầm thì “Không được nghĩ tới việc cắt tóc nữa…”
Mới vừa trải qua tai nạn chết người, dạo qua Quỷ Môn Quan một vòng, Hướng Hàm rất gầy. Cậu vốn dĩ có khung xương nhỏ, lại còn gầy nữa nên nhìn càng thêm gầy, giờ ngồi co người trên ghế, cảm tưởng như chỉ cần một trận gió cũng có thể thổi bay cậu.
Hướng Hạo lấy chiếc áo sơ mi cũ màu trắng của mình khoác lên vai cậu. Vừa mới cắt một nhát, Hướng Hàm đã vội hỏi:
“Cắt xong chưa ạ?”
“Chưa.”
Lại cắt thêm một nhát, Hướng Hàm lại lặp lại câu hỏi, Hướng Hạo lại đáp “Chưa”. Cậu hỏi đi hỏi lại mấy lần, Hướng Hạo cố tình dùng mặt trái lạnh băng của kéo chạm vào da đầu, khiến cậu vội rụt lại cổ. Không gian đột nhiên trở nên im ắng, cậu ngồi thẳng lại hít hít mũi, như sắp khóc tới nơi.
Hướng Hạo chưa từng cắt tóc cho ai, lại còn dùng chiếc kéo bình thường. Hắn cắt loạn xạ mỗi hướng một nhát, đến lúc thấy không còn dài nữa thì dừng tay coi như xong. Trong lúc Hướng Hạo vào nhà cất kéo, Hướng Hàm đã bình tĩnh lại, nói to với hắn “Gương ạ!”
Hướng Hạo đành phải để chổi xuống, chẳng biết từ đâu lấy ra một cái gương tròn bám đầy bụi, lau lau qua loa đưa lên trước mặt Hướng Hàm. Hướng Hàm chỉ nhìn thoáng qua, không nói gì đứng lên, đi về phía giường nằm sấp xuống.
Hướng Hạo cũng chẳng quan tâm, hắn quét tóc xong thì thấy Hướng Hàm vẫn đang nằm sấp trên giường, đi qua kéo cậu lại xem xem, thì ngạc nhiên thấy cậu đang khóc.
“Sao lại khóc nữa rồi?” Hướng Hạo bất đắc dĩ không biết phải làm sao.
Hướng Hàm không trả lời, khóc đến nỗi mắt đỏ hết cả lên.
“Nhìn tóc mày trông rất đẹp”, Hướng Hạo xoa xoa đầu cậu, “Khóc cái gì?”
Hướng Hàm đẩy tay hắn ra, đẩy không được định quay lại giường nằm tiếp, nhưng bị Hướng Hạo kéo không cho nằm, nhất quyết muốn biết lý do làm sao mà cậu khóc.
“Xấu…”
Không ngờ đứa ngốc như cậu cũng quan tâm đẹp với xấu, Hướng Hạo véo mũi cậu, nhẹ giọng dỗ dành “Không xấu một chút nào, rất đẹp là đằng khác.”
Hướng Hàm không tin hắn, cậu tin vào con mắt thẩm mỹ của mình, trông cái mái bị cắt như chó gặm này khiến cậu chảy cả nước mắt.
Hướng Hạo nhìn cậu như vậy, không nhịn nổi nữa ngã xuống giường cười to.
“Anh cười cái gì!”, Hướng Hàm yếu ớt gắt lên, mặt đỏ rực hết cả, nhào qua bịt mồm hắn lại “Không cho anh cười!”.
Hướng Hạo nắm lấy tay cậu, kéo đứa em trai xinh xắn từ hồi bé đến khi lớn xấu xí trước mặt ôm vào trong lồng ngực. Hắn từ trước tới nay luôn mạnh mẽ, dữ dội, có cố gắng dịu dàng cũng không nổi, nên làm cho Hướng Hàm bị ôm tới mức không thở nổi, cứ giãy giụa không ngừng trong lòng hắn, muốn hắn lấy tóc trả lại cho mình.
“Làm sao trả lại tóc cho mày được bây giờ?”, Hướng Hạo khàn giọng hỏi cậu “Hay mày lấy tóc tao bù lại nhé?”
Hướng Hàm nhíu mày, như thể đang suy nghĩ rất nghiêm túc về tính khả thi của vấn đề này. Một lúc lâu sau, cậu vươn ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn chạm vào thái dương hắn, “Em không cần.”
“Sao mà không cần, không phải chê tóc mày xấu sao?” Hướng Hạo trêu cậu.
“Anh như này trông đẹp trai lắm”, Hướng Hàm thành thật giải thích.
Hướng Hạo không đáp lại chỉ im lặng. Hướng Hàm tựa như một cục bông mềm, rõ ràng dịu dàng yếu ớt, chẳng mang tính sát thương nào lại có thể khiến hắn đau lòng như thế.