Yêu Anh - Chiết Hoa Chi

Chương 14

Chính tại thời khắc ấy, hắn như một thằng nhóc con với trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực, rúng động tận tâm can.

***

Không ai biết nguyên nhân Hướng Hạo ngồi tù, cảnh sát hỏi kiểu gì hắn cũng nhất quyết không nói. Ngoài hắn ra, người duy nhất hiểu rõ nhất sự tình cũng đã hoàn toàn mất đi năng lực giao tiếp. Song có người nói đã từng thấy tên chủ kia lượn lờ, lởn vởn gần khu vực các trường Đại học. Mà trường Y tế lại ngay gần đó, có vài người quen Hướng Hạo đoán già đoán non chắc có lẽ Hướng Hạo ngồi tù vì Phương Văn. Vốn chỉ là lời đồn thất thiệt nhảm nhí, ấy vậy mà sau khi truyền từ tai người này qua tai người khác đã nghiễm nhiên trở thành sự thật. Người nào người nấy đều nói Hướng Hạo vì ghen tuông mù quáng, tranh đoạt người yêu nên mới phải vào tù. Nhưng rồi, lời đồn nào qua một thời gian ắt cũng sẽ bị lời đồn mới thay thế chôn vùi vào quá khứ, dần dần cũng chẳng ai nhắc lại chuyện này.

Hướng Hạo đã từng ăn quả đắng chịu khốn khổ vì nhất thời xúc động, nhưng khi đối diện với bộ dạng lúc này của Hướng Hàm, hắn vẫn không thể nào kìm nén được cơn thịnh nộ đang cuồn cuộn dâng lên.

Hắn quay trở lại chỗ Trương Vĩnh, điên cuồng bẻ gãy nốt cánh tay còn lại của gã. Trương Vĩnh đau đớn lăn lộn kêu gào trên nền đất, lại bị Hướng Hạo hung dữ đạp mạnh lên đùi. Đôi mắt Hướng Hạo đỏ ngầu, mỗi cú đấm, mỗi cái giẫm chân đều vô cùng hiểm ác, như thể một con thú đã hoàn toàn mất tỉnh táo mà phát cuồng. Trương Vĩnh thảm thiết kêu lên như lợn bị chọc tiết, chẳng bao lâu hàng xóm láng giềng đã đổ xô đến xem. Bộ dạng Hướng Hạo thực sự quá đáng sợ, vài thanh niên cố kéo hắn nhưng đều không được. Bọn họ nhìn Trương Vĩnh đã sắp chẳng còn sức để mà kêu, sợ Hướng Hạo giết người đến nơi, chỉ có thể cố sống cố chết cản hắn, để một người kéo Trương Vĩnh dưới chân hắn ra ngoài.

Hướng Hạo bị hàng xóm lôi lôi kéo kéo, thở dồn dập hổn hển, cơ bắp căng cứng, đôi mắt choán đầy sự hung ác tàn nhẫn. Từ trong đám đông hỗn loạn, chẳng biết có ai đó kêu lên “Hướng Hạo, em trai của anh…” Hắn bỗng giật run người, những người đang kéo hắn vội vàng thả tay hắn ra, trơ mắt nhìn hắn gạt hết mọi người đi về phía phòng tắm.

Hướng Hàm vẫn đang ngồi dưới đất, quần áo vẫn nghiêm chỉnh mặc trên người. Cậu khóc đến nỗi khàn cả tiếng, cố sức cắn chặt bờ môi làm cho cánh môi sắp chảy cả máu. Ngón tay Hướng Hạo run rẩy, vừa chạm tới cánh tay Hướng Hàm, cậu liền run rẩy dữ dội, co rúm người lại.

Lòng Hướng Hạo đau như cắt, ôm lấy Hướng Hàm đang ngồi co người tại một góc. Hướng Hàm áp sát vào lồng ngực hắn, con ngươi đờ đẫn hoang mang từ từ chuyển động. Cậu thật sự rất gầy, tựa như một chiếc lông chim, nhưng lại nặng như vàng, trĩu nặng lòng Hướng Hạo.

Có rất nhiều người vây quanh cửa phòng tắm, nhìn thấy Hướng Hạo ôm Hướng Hàm đi ra thì đột nhiên đồng loạt im bặt trong chốc lát. Hướng Hàm chẳng thèm nhìn bọn họ cũng chẳng để mắt tới Trương Vĩnh, ôm Hướng Hàm về phòng ngủ. Hắn đặt cậu trên giường, vừa ôm vừa gọi tên cậu.

Hướng Hàm dường như chẳng nghe thấy, vẫn không ngừng run rẩy. Hướng Hạo run sợ kéo cậu ra kiểm tra kỹ một lượt, chắc chắn trên người cậu ngoài khuỷu tay bị xây xước một xíu còn lại đều không bị làm sao, mới ôm lấy khuôn mặt Hướng Hàm, ép cậu nhìn vào mắt mình, đè giọng nói “Hàm Hàm, đừng sợ, anh đã quay lại rồi…”

Hơi thở Hướng Hàm dần mạnh mẽ trở lại, cuối cùng con ngươi cũng bắt đầu có tiêu cự, đôi mắt đối diện với Hướng Hạo nhanh chóng chứa đầy nước mắt, nức nở nghẹn ngào gọi hắn “Anh…”

Không thể như này mãi được, hắn nghĩ, hắn nhất định phải chữa khỏi bệnh cho Hướng Hàm.

Em trai hắn từ nhỏ vô cùng thông minh, lúc nào cũng như có hào quang xung quanh, đáng lẽ ra phải được mọi người ngưỡng mộ, sùng bái. Hiện tại chỉ vì ngu ngu ngốc ngốc mà lại bị người khác cơ hội, cho rằng có thể thỏa sức bắt nạt.

Hắn là một người anh tồi, đáng kiếp bị Hướng Hàm coi thường, em trai mình bị bệnh, ngay cả tiền chữa bệnh hắn còn chẳng có.

Trong lồng ngực hắn, Hướng Hàm khóc như sắp tắt thở, tủi thân hết lần này đến lần khác tố với hắn “Có người xấu… người xấu…”

Hướng Hạo ôm cậu ngồi thật lâu thật lâu, ngoài sân tiếng người cãi chửi nhau ầm ĩ, gà bay chó sủa như nào hắn cũng chẳng nghe thấy. Cho tới lúc công an đến đây hắn mới cử động, đặt nhẹ Hướng Hàm đã khóc tới mức hết cả sức, ngủ từ lúc nào không hay từ trong ngực nằm xuống, theo cảnh sát ra ngoài. Cha Trương Vĩnh ở ngay gần đây, gã thường xuyên đến đòi tiền cha mình, tiếng xấu người nào người nấy đều tỏ tường nên đối với chuyện này, công an cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, cho bọn họ tự đi giải quyết với nhau. Lúc cha Trương Vĩnh tới, chẳng nói chẳng rằng đưa gã đi bệnh viện, cả đám người ầm ĩ mới tan hết.

Cả ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Hướng Hạo đứng ở giữa đám người, rõ ràng hắn mới là nhân vật chính, nhưng cuối cùng lại chỉ như một người xa lạ, đang nhìn vào một thế giới hoàn toàn lạ lẫm. Lúc hắn quay trở lại phòng ngủ một lần nữa thì phát hiện ra Hướng Hàm đang chìm trong giấc mộng kịch liệt giãy giụa vật lộn, phát ra những âm thanh như tiếng khóc, tiếng rên rỉ, hơn nữa gọi kiểu gì cậu cũng không tỉnh dậy. Hướng Hạo vô cùng sợ hãi hoảng hốt, lập tức bắt taxi đưa cậu đến bệnh viện.

Xương Châu chỉ là thị trấn nhỏ, trình độ chữa trị không được tốt cho lắm, chỉ có thể tạm thời giúp thuyên giảm bệnh tình của Hướng Hàm, nếu muốn tiến hành trị liệu sâu hơn, bắt buộc phải chuyển cậu qua Giang Thành hoặc một thành phố lớn khác. Hơn nữa, dù có như thế, cũng không đảm bảo cậu có thể khôi phục lại như xưa.

Hướng Hàm đang truyền dịch, an tĩnh nằm đó ngủ say. Bệnh viện không thể nằm chung giường, Hướng Hạo ngồi ở ghế chờ chỗ sảnh suốt một đêm.

Sáng sớm, lúc Hướng Hạo vào phòng thăm Hướng Hàm, thấy cậu vẫn đang ngủ. Bên ngoài cửa sổ, những con chim nhỏ líu ríu kêu cũng chẳng làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của cậu. Hướng Hạo lặng lẽ đi ra ngoài, hành lang ở phía cửa sổ đối diện với một công viên nhỏ, có vài đứa trẻ đang nô đùa đuổi bắt, tiếng cười giòn tan vui vẻ, đây mới chính là một mùa hè tràn đầy sức sống.

Cho đến tận ngày hôm nay hắn mới hiểu được, vốn dĩ những băn khoăn, đắn đo về tình nghĩa của hắn đều chẳng quan trọng. Tiền có thể từ từ kiếm rồi trả dần dần, nhưng bệnh của Hướng Hàm, nếu còn chần chừ trễ nải nữa sẽ chẳng bao giờ có thể chữa khỏi được.

Hướng Hạo lấy điện thoại di động gọi cho Tần Xuyên. Hắn đi ra quán cơm mua cho Hướng Hàm sữa đậu nành mà cậu thích. Lúc quay lại phòng bệnh, Hướng Hàm hơi cử động, mơ mơ màng màng, nhìn thấy trước mặt mình là Hướng Hạo, mắt vẫn còn đang nhắm nhắm mở mở đã giang tay chờ hắn, muốn được hắn ôm vào lòng.

Hướng Hạo để sữa đậu nành sang một bên, ngồi xuống giường, vươn tay kéo cậu, ôm chặt vào trong ngực. Mặt Hướng Hàm ở trên bả vai hắn, trên mặt in hằn vết do đè vào đâu đó khi ngủ, đáng yêu cười với hắn, như thể chẳng có bất kỳ muộn phiền nào.

Hướng Hạo đang vuốt ve đầu cậu, bỗng nhiên, Hướng Hàm vùi mặt vào trong lồng ngực hắn, khẽ khàng nói “Anh ơi, em vừa mới khóc…”

“Hả?” Hướng Hạo quay mặt cậu ra nhìn xem, trông thấy khóe mắt cậu hơi đỏ thật, lo lắng hỏi “Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

Hướng Hàm tránh khỏi tay hắn, lại vùi đầu vào trong ngực hắn, rầu rầu rĩ rĩ mặc kệ Hướng Hạo. Được một lúc, cậu lại ngẩng đầu lên, năn nỉ hắn hôn mình một chút.

Hướng Hạo nhìn cậu, Hướng Hàm rướn người lên hôn hắn, như con mèo nhỏ liếm liếm khóe miệng hắn. Yết hầu Hướng Hạo chuyển động, đỡ lấy gáy cậu, đáp trả nụ hôn.

Buổi chiều, Tần Xuyên đã đến Xương Châu, Hướng Hạo ở dưới sảnh đón anh. Tần Xuyên cầm theo một chiếc hộp được đóng gói vô cùng cầu kỳ đẹp đẽ, nói là mua cho Hướng Hàm sô cô la.

“Anh đã liên hệ với bệnh viện trực thuộc Đại học Giang Nam”, Tần Xuyên nói, “Anh đã hỏi thăm xem xét rồi, tại Giang Thành thì đây là nơi có những chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực này. Nếu chú mày còn lo lắng thì mai đưa Tiểu Hàm qua đó, làm kiểm tra trước đã xem thế nào.”

Hướng Hạo vô cùng biết ơn, gật gật đầu, “Anh Tiểu Xuyên, em…”

“Thế là được rồi”, Tần Xuyên cười nhẹ “Đừng nói nhảm với anh, sau này chú giúp anh kiếm được thật nhiều tiền thì chẳng phải được rồi sao.”

Hai người đi lên tầng trên vào trong phòng bệnh, Hướng Hàm đang ngồi bên mép giường lắc lắc chân ăn cam, nhìn thấy Tần Xuyên thì tò mò hơi nghẹo đầu, nhí nhảnh nói “Chào anh, anh cầm cái gì đó ạ?”

Hướng Hạo bật cười, nhét một miếng cam vào miệng cậu, trêu “Cầm cái gì cũng chẳng cho em đâu, ăn cam của em đi!”

Miếng cam hơi to, nhét vào miệng Hướng Hàm làm cậu bạnh cả quai hàm, phồng mang trợn má nhai, vừa nhai vừa nhìn chằm chằm con mèo nhỏ trên chiếc hộp. Ngắc ngứ mãi cậu mới nuốt được miếng cam, không kiềm chế được ngước đôi mắt đầy mong chờ nhìn hắn hỏi “Cho em nhìn một chút thôi cũng không được ạ?”

Tần Xuyên không xấu tính như Hướng Hạo, anh cầm hộp sô cô la để trên đùi Hướng Hàm, để tự cậu mở ra.

Hướng Hàm muốn mở ra, ngón tay tháo chiếc nơ bướm ở bên trên, ngẩng đầu nhìn Hướng Hạo.

“Nói cảm ơn anh Tiểu Xuyên đi.” Hướng Hạo nói.

Hướng Hàm quay sang Tần Xuyên, khuôn mặt tươi cười hớn hở, nở nụ cười ngọt ngào nói “Em cảm ơn anh Tiểu Xuyên.”

Hướng Hàm khá vụng về, suýt nữa thì đã kéo thít chiếc nơ bướm, bị Hướng Hạo dịu dàng nắm lấy mu bàn tay, giúp cậu mở chiếc hộp ra. Ở bên trong, sô cô la có hình con mèo, Hướng Hàm cầm lên xoay khắp các mặt ngắm nghía, lớn giọng tuyên bố “Là mèo nhỏ!”

Tần Xuyên bảo cậu ăn một cái nếm qua hương vị, Hướng Hàm không muốn ăn, dè dặt cẩn thận hỏi có thể để đến ngày mai ăn được không. Hướng Hạo sờ sờ đầu cậu, nói tất nhiên là được rồi. Cậu lại đậy nắp chiếc hộp lại, muốn thắt lại chiếc nơ bướm như cũ, nhưng làm thế nào cũng chẳng thắt được, kéo kéo hai sợi dây, sốt ruột cuống quýt như sắp khóc đến nơi.

Hướng Hạo cũng không biết thắt nơ bướm, ba người ngồi vật lộn lâu ơi là lâu cũng không được, đành phải nhờ đến y tá giúp, mới có thể thắt lại nơ. Hướng Hàm cảm xúc thất thường như mưa như nắng, chỉ một cái nơ cũng khiến nước mắt cậu trào ra, Hướng Hạo gõ gõ trán cậu, thở dài nói “Em là bé gái hả?”

Hướng Hàm xoa xoa trán mình, ngây ngô hỏi hắn “Bé gái là cái gì ạ?”

Ở trong bệnh viện một đêm, ngày hôm sau, Hướng Hạo cùng Hướng Hàm ngồi xe Tần Xuyên đi Giang Thành.

Rất ít khi Hướng Hàm được ngồi xe, lúc mới ngồi lên vô cùng phấn khích, suốt cả chặng đường hết hỏi cái này đến cái khác, Hướng Hạo chẳng để ý tới cậu, cậu liền quay sang hỏi ‘anh Tiểu Xuyên’, cuối cùng bị Hướng Hạo ấn đầu xuống đùi mình, mới được một lúc đã ngủ mất.

Chị họ Tần Xuyên làm bác sĩ tại bệnh viện trực thuộc đại học Giang Nam. Khi ba người đến, chị Tần Xuyên dẫn bọn họ đi làm xét nghiệm. Hướng Hàm đã từng trải qua cuộc phẫu thuật lớn, rất ngoan ngoãn nghe theo sự chỉ dẫn của chị Tần Xuyên.

Kết quả kiểm tra ngày hôm sau mới có, Tần Xuyên đề nghị hai người đến nhà anh qua đêm. Hướng Hạo biết con gái anh còn nhỏ, khéo léo từ chối ý tốt của anh, dắt Hướng Hàm đến khách sạn gần bệnh viện nghỉ một đêm.

Ánh sáng của khách sạn mập mập mờ mờ, không khí hơi ẩm ướt. Hướng Hàm đi chân đất giẫm lên ga giường trắng tinh, ngồi hưởng thụ gió lạnh từ điều hòa thổi tới, mắt híp cả lại.

Từ phòng tắm đi ra, Hướng Hạo nhìn thấy cậu ngồi như vậy, ra lệnh nói “Xuống dưới!”

Hướng Hàm nhìn hắn một cái, ngoan ngoãn thành thật đi đến mép giường, ngồi từ trên cao như ông tướng, giương mắt tủi thân nhìn hắn.

Lòng Hướng Hạo mềm nhũn, nắm lấy chân cậu, ôm cậu lên. Hướng Hàm cười khanh khách ôm cổ, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhìn hắn. Hướng Hạo ôm cậu vào phòng tắm, để cậu ngồi trên bệ bồn rửa tay. Lòng bàn tay Hướng Hàm đặt trên bệ, đá cẩm thạch màu đen càng tôn lên làn da trắng nõn của cậu, những ngón tay tựa như ngọc thạch. Đôi chân thẳng tắp đẹp đẽ khép lại với nhau, đung đa đung đưa, hỏi Hướng Hạo “Anh đang làm gì thế?”

Hướng Hạo kéo áo cậu lên, quay người về phía sau kéo qua đầu cậu nói “Tắm cho em!”

Phòng tắm hơi trơn, Hướng Hạo không dám tắm lâu cho Hướng Hàm, nhanh nhanh chóng chóng tắm xong rồi bắt cậu ra ngoài trước. Sau khi tắm rửa xong xuôi, lúc đi ra ngoài Hướng Hạo thấy Hướng Hàm đang đứng cạnh cửa sổ, bóng lưng gầy yếu, mái tóc vẫn còn chưa khô hẳn, cả cơ thể hơi nghiêng về phía trước, nhìn hơi cô đơn. Hướng Hàm chưa từng nhìn thấy cảnh đêm của Giang Thành, lúc Hướng Hạo đi gần đến thì quay đầu, đôi mắt mênh mang như ẩn chứa muôn vàn vì sao.

Rất nhiều năm sau, Hướng Hạo vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc này, Hướng Hàm đứng đó, sau lưng là vô số ánh đèn rực rỡ chói lòa của Giang Thành, cười với hắn và nói “Anh mau nhìn xem, thật đẹp biết bao.”

Chính tại thời khắc ấy, hắn như một thằng nhóc con với trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực, rúng động tận tâm can.

Bình Luận (0)
Comment