Yêu Anh Có Bao Giờ Hạnh Phúc

Chương 10

Chào tất cả mọi người. Bây giờ mới ra chap mới thật ngại quá! Thôi không nói nhiều nữa mất thời gian. Na mời mọi người cùng thưởng thức truyện nhé!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thấm thoắt cũng đã 3, 4 tháng trôi qua. Chân nó cũng dần lành hẳn. Cơ mà không phải hoàn toàn suôn sẻ. Trong thời gian bị thương, nó được cô “đặc cách” chuyển chỗ với hắn, ngồi kế Tú Diệp. Thật là thảm hoạ. Ả suốt ngày cứ lải nhải rủa nó đến điếc cả tai. Hên là chưa sứt mẻ bởi lần nào sắp có chuyện bất trắc thì Minh Khiết và…hắn đều xuất hiện. Ngoài nợ ân tình ấy ra, cuộc đấu khẩu với hắn vẫn xảy ra bình thường.

Giờ là chuyện chính. Hôm nay lớp nó sẽ làm “Chủ nhật xanh”. Đương nhiên nó làm chủ, nói gì cũng phải nghe.

– Cậu. Cậu. Cậu quét lầu một,….

– Thế cậu quét ở đâu? Lúc nào cũng lấy việc nhẹ về mình- Một đứa lên tiếng phàn nàn.

– Tôi sẽ dọn dẹp hồ bơi và khu sân gần đó. Một mình tôi. Được chưa?

Nó vừa dứt lời, cả lớp liền ngoảnh mặt mà đi, không vướng bận. Chỉ còn lại mình Minh Khiết đứng đó. Cậu nhìn nó mỉm cười ấm áp:

– Mình làm chung nhé!

– Không cần đâu

Nó cố cười nói mặc dù trong lòng có chút không nỡ. Vì nó sợ. Sợ cậu vì nó mà bị mọi người ghét. Sợ sẽ phải nợ ân tình của cậu. Sau khi Khiết đi khỏi, nó cũng lủi thủi đến chỗ làm của mình. Khỏi đoán cũng biết nơi đến đầu tiên của Ái Ngọc chính là cây bò cạp vàng gần hồ bơi- một địa điểm quen thuộc. Và nó khá bất ngờ khi thấy…hắn đang cặm cụi quét ở đấy.

– Anh làm gì ở đây vậy?

– Lao công- hắn thản nhiên đáp lại

– Chẳng phải tôi phân anh ở tầng hai à?

Lần này thì hắn không đáp trả mà tiếp tục quét. Không gian bỗng nhiên im ắng lạ thường. Điều đó khiến nó khó chịu:

– Nè! Anh điếc hả?



-Nè!!!



– Không nghe thì thôi.

Nó giận dỗi bỏ đi làm việc, bỏ mặc tên khùng vẫn đang lầm lũi chỗ đó. Trong khi ấy, tại một nơi gần đó.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

– Con khốn! Vậy mà dám nói làm một mình. Chỉ là lấy cớ để quyến rũ Anh Phong- Tú Diệp tức tối nghiến răng nghiến lợi

Và ngay khi ả nói, ả đã chuẩn bị mọi thứ để…dạy cho nó một bài học

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-Hôm nay em sẽ nói những điều. Vì sao bao lâu nay em quá hiểu. Vì sao…

Vừa hốt rác vào thùng nó vừa ngân nga hát. Giọng hát của nó thật sáng và trong trẻo. Cuốn hút. Ít nhất là đối với hắn.

Khi đi ngang qua hắn thì bỗng có lực đẩy mạnh khiến nó ngã nhào. Kết quả nguyên một thùng chứa đầy rác ụp vào đầu nó. Một mùi hôi bắt đầu lan toả.

– Cô có sao không?- Vừa hỏi hắn vừa nhịn cười.

“Phụt” Nói không đáp mà phun ra một họng rác. Liếc xéo hắn một phát nó chạy xộc vào nhà vệ sinh hồ bơi.

– Hahaha!

Ngay khi nó bỏ đi. Anh Phong liền ôm bụng cười như người mới trốn viện.Khiến ai kia ngượng đỏ mặt. Nhưng sau đó…

– Xuống đây. Ở đó xem kịch không vui đâu- Giọng Anh Phong chợt đanh lại, lạnh lùng

Lát sau, một cô gái mặt mày cả tấn phấn giả bộ rụt rè bước ra. Không đoán cũng biết là Tú Diệp

– Tôi đã nói sao, cô không nghe ?- Hắn tiếp tục hỏi

– Tôi…chỉ xem lén cũng không được à?

– Hừm! Xem lén mà đem nguyên thùng sơn đỏ. Hơi lạ.CÚT!- Hắn bực bội gằn từng tiếng

Ả căm phẫn chẳng nói nên lời mà bỏ đi. Không quên vạch trong đầu mình một vố lớn răn dạy nó. Còn hắn thì rảo bước đến hồ bơi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

” Hắn dám xô mình. Đồ biến thái! Mình hôi như cú rồi T.T” Nó hằn học nghĩ. Nó thề phải cho hắn thử nghiệm ăn…rác là như thế nào. “Mới nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới” Bước ra khỏi cửa, cái bản mặt đẹp không tì vết của hắn liền xuất hiện thù lù trước mặt nó

– Anh đến đây làm gì? Định xem tác phẩm của anh bốc mùi như thế nào hả?

– Không.Để hỏi

– Hỏi thăm tôi à? Tốt đột xuất thế!

– Không. Tôi định hỏi cô ăn rác mùi vị như thế nào?

Vừa nói hắn vừa tủm tỉm cười rất trẻ con. Nụ cười ấy như mật ong thu hút con ong là nó. Đến nỗi 5′ sau nó mới hiểu câu nói vừa rồi của hắn.

– Anh dámmmmm

Ái Ngọc tức tối rượt hắn vòng vòng trong hồ bơi. Và trên đường chạy, nó đã tiện tay bưng nguyên thùng rác quăng thẳng vào người hắn.

– Cho anh nếm thử luôn nè!

“Rào” Hắn đã chộp được. Nhưng…bao nhiêu vật trong ấy đều đồng loạt trút lên gương mặt tuấn tú kia không thương tiếc. Vật cuối cùng hạ cánh an toàn là một vỏ chuối vàng ươm xinh đẹp. Rồi từ từ trượt xuống.

Nhiệt độ xung quanh tuột thấp một cách chóng mặt. Một tảng băng cực đại nhìn nó chằm chằm đầy uất hận. Nó nuốt khan, nặn nụ cười giảng hoà. Và…chạy

– Tôi xin lỗiiiiii

– Đứng lại đó cho tôi.

Cả hai lại rượt nhau vòng vòng. Chợt nó đạp phải chỗ ướt mà loạng choạng nơi thành hồ. Hắn hốt hoảng:

– Cẩn thận!

Ngay khi Anh Phong vừa dứt lời, nó liền ngã nhào. Nhưng vẫn không quên nắm chặt tay hắn lôi xuống theo.”ÙM” Cả hai được tắm mát trong cái nhiệt độ 25 độ C hiện nay.

– Cứu! Cứu tôi với! Tôi không biết bơi!- Nó vùng vẫy, quơ tay múa chân tùm lum

– Bình tĩnh lại! Đứng thẳng lên!- Hắn vừa nói vừa nắm tay nó kéo dựng (Anh này lợi dụng )

– Ủa? HÌ HÌ- nó gãi đầu

– HÈ!- Hắn nhái lại rồi lấy tay xoa đầu nó- Đồ ngốc!

– Ngốc nè! Ngốc nè!

Mỗi từ “ngốc” nó lại hất nước vào mặt hắn. Hắn cũng chẳng vừa, liền trả đũa lại. Đại chiến nước bắt đầu.

* Nửa tiếng sau

“Hắt xì” “Hắt xì” “Hắt xì” Nó hắt hơi liên hoàn. Người lạnh run cả lên. Hắn lại cười. Hôm nay hắn cười rất nhiều. Nụ cười còn ấm hơn cả Minh Khiết nữa. Chợt hắn nắm chặt cổ tay nó lôi lên bờ. Hắn lôi balo của hắn và nó rồi tiếp tục đi. Hình như có xu hướng vào chung nhà vệ sinh nam.

“Chung nhà vệ sinh NAM?”- Nó hốt hoảng nghĩ.

Mới nghĩ đến, mặt nó đã nóng bừng bừng.

– Đồ biến thái.

Nó thẹn quá hoá dỗi, đùng đùng giựt lại balo đi vào đúng nhà vệ sinh. Còn hắn nghe bị chửi mà còn có thể nở nụ cười. Hắn sao vậy nè ?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

*15′ sau

Nó rụt rè bước ra. Trông Ái Ngọc giờ thật khác. Nó mặc một chiếc áo pull trơn hồng lệch vai, kết hợp với quần legging. Tóc đen dài,xoã, lất phất những giọt nước còn đọng lại. Mắt kính thì được gỡ ra, để lộ cặp mắt to tròn. Anh Phong hơi đơ trong vài giây.

Và nó cũng như thế. Hắn giờ đang mặc chiếc áo sơ-mi sọc tím than với quần jean đậm.Nhìn hắn giờ thật chuẩn men nha!

Thế là cả hai đều bị cuốn hút nhau. Không gian quá ư là lãng mạn. Bỗng Minh Khiết từ đâu xuất hiện, phá tan bầu không khí. Mặt hắn cũng biến đổi tức thì. Trở lại nét lạnh lùng vốn có

– Hai người làm gì vậy?- Cậu khó chịu lên tiếng

– Tắm- Một câu nói hết sức hàm ý.

– Cái gì mà tắm ?- Cơn ghen bắt đầu

– Ngọc bị té xuống hồ bơi. Cứu. (Super XẠO)

– Vậy hả, cậu có sao không? Tự nhiên lại bất cẩn thế chẳng biết?- Cậu liền lo lắng, quay sang nó hỏi thăm liên tục khiến một người bất giác khó chịu.

– Tôi đi trước

Anh Phong buông thõng một câu rồi lạnh lùng bỏ đi một nước. Nó nhìn theo, khẽ nhăn mặt. Người gì mà thay đổi thái độ nhanh khủng khiếp.

– Bộ Anh Phong lúc nào cũng thế à?

– Lúc trước cậu ấy cười nhiều lắm! Nhưng từ khi cô ấy đi du học, cậu ta liền thay đổi. Nghe nói là hứa với cô ấy chỉ để mình cô ấy chọc cậu cười- Minh Khiết thật thà kể

– Thế à?- Giọng nó chợt trùng xuống- Vậy người đó là ai?

– Sao vậy? Bộ tính “tìm hiểu” ảnh à?- Cậu giả bộ chọc nhưng trong giọng nói có chút buồn. Dường như cậu đã nhận ra điều gì đấy ở nó.

– Gì chứ?- Nó phùng má tru tréo.

– Thôi đi chơi thôi cô nương- Cậu lại xoa đầu nó

Cả hai lại tíu tít với nhau rời khỏi đó. Bỏ lại chiến trường cho cô lao công dọn dẹp. Bỏ lại những khoảnh khắc đẹp đẽ mà có lẽ sau này sẽ nhớ mãi. Và bỏ lại thứ tình cảm, những suy nghĩ vẩn vơ cả ba đang cố chối bỏ trong trái tim mình.

Một ngọn gió bất giác thổi tới, cuốn đi những bông hoa bò cạp vàng. Chúng bay là là, đáp xuống mặt hồ tĩnh lặng. Như chiếc mành mỏng khép lại một ngày dài với cả ba.
Bình Luận (0)
Comment