Yêu Anh Có Bao Giờ Hạnh Phúc

Chương 31

Sáng hôm sau, Ái Ngọc tỉnh giấc trong khi đầu nó vẫn còn đau buốt. Ngồi trên giường, nó cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua. Hình như... ba mẹ đi tiệc... nó và bà Jessica ăn tối...nó uống rượu. Haizz... Chắc là nó say rồi ngủ mất. Uể oải, nó bước xuống lầu tìm bà nội với ý định nhõng nhẽo, trách cứ bà. Nhưng đi đến nửa lầu, nó đã bàng hoàng đứng lại. Kia có phải là bà Jessica không? Bà đang nằm trên một băng ca được người ta đưa ra ngoài. Hai mắt bà nhắm nghiền, da mặt nhợt nhạt, tái xanh,không thần sắc. Nơi ngực trái còn có vết loang đỏ như màu máu. Chuyện gì đang xảy ra. Nhanh như cắt, Ái Ngọc phóng đến bên mẹ nó. Đôi mắt nó mở to nhìn bà Vương, miệng lắp bắp không nói thành lời. Dường như quá kinh ngạc nên nước mắt không thể tuôn rơi:

- Bà... bà... làm sao vậy?

Ôm khít con gái nhỏ vào lòng, bà Vương ngập ngừng nói. Bà cố gắng không để Ái Ngọc quá kích động khi nhận được tin dữ:

- Bà... mất rồi...

Từng chữ như tiếng sét giáng bên tai nó. Mất rồi? Sao có thể thế được? Chỉ mới mấy tiếng trước, bà còn ăn khuya cùng nó. Bà còn uống rượu, trò chuyện với nó. Ngay khi chấp nhận được sự thật rằng... Jessica đã chết, Ái Ngọc lập tức òa khóc nức nở. Nó cố chạy theo hai người đàn ông đang đưa thi thể của Jessica đi nhưng chưa kịp đã bị bà Vương ngăn lại.

- Sao bà lại chết? Mẹ nói con biết lý do đi. Mẹ!- Nó gào lên trong tiếng khóc- Còn ba với ông nội đâu? Sao mẹ không nói. Trả lời con đi mà mẹ...

Nó khuỵu xuống sàn nhà và cứ ngồi thế mà khóc. Tình cảm con người thật kì diệu. Chỉ cần là yêu thương chân thành thì thời gian tuy có ngắn ngủi cũng không còn quan trọng. Một tháng hay một đời, khi đã yêu thương ai thì tình cảm ấy vẫn sâu nặng và nồng nàn như nhau, chẳng gì khác biệt. Với Ái Ngọc, bên bà Jessica chỉ vỏn vẹn một tháng, nhưng cũng đủ nó đem lòng cảm mến bà. Nghĩ cho kĩ, có lẽ Jessica vốn không phải là người xấu. Có lẽ bà cũng thương yêu Ái Ngọc thật lòng. Có lẽ đối với nhà họ Vương, bà cũng có chút tình cảm. Trái tim con người mà, đến cuối cùng cũng luôn mềm yếu như thế. Chỉ có điều chính hận thù đã tạo nên lớp băng bao bọc trái tim bà.

Những ngày sau đó, nó mới biết cả ba và ông nội phải lên đồn cảnh sát làm thủ tục báo tử như quy định. Dường như nguyên nhân chết của Jessica, theo một điều kì lạ nào đó, đã lặn mất tăm, chẳng ai nhắc tới. Quá đau lòng, nó cũng chẳng buồn hỏi. Nó nghĩ có biết thì bà cũng chẳng sống lại. Đôi khi còn thêm buồn đau cho cụ Vương nên nó chọn cách im lặng. Hôm nay đám tang của bà được tổ chức, người đến viếng rất đông, ai cũng đưa lời chia buồn đến cụ. Chợt có một người đàn ông béo phệ hùng hổ xông vào, phá vỡ cả không khí trang nghiêm. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi lem luốc. Cơ thể hắn nồng nặc mùi rượu. Hình như hắn say khướt rồi nên mới không biết mình đang làm chuyện tày đình gì. Hắn xốc cổ áo cụ Vương đầy thô bạo nhưng ngay lập tức đã bị ông Vương và bảo vệ kéo ra. Hắn la hét om sòm, thốt những câu mà Ái Ngọc chẳng thể nào hiểu được:

- Mày là thứ mất nhân tính. Chính mày đã giết chết em gái tao. Trả nó lại cho tao... Trả nó lại đây...

Ái Ngọc ngước nhìn ba mình đầy khó hiểu và hoang mang. Đáp lại ông chỉ xoa đầu nó khẽ bảo chẳng có chuyện gì. Những ngày sau đó, nó mới biết người đàn ông kia là anh trai của Jessica. Nhưng chẳng bao lâu,từ ngày bà mất, hắn đã bị tống vào tù vì tội buôn bán chất cấm. Càng ngạc nhiên hơn, nó còn biết mình có một người cậu, tức con trai bà. Tiếc thay, người con trai ấy,sau khi nghe tin bà mất cũng trở nên điên loạn. Vậy ra đó là kết cục sau cùng của một gia tộc. Một kết cục tan tác, bi thương:

- Vậy giờ ba phải ở lại đây để quản lý công ti giúp ông nội ạ? -Ái Ngọc nhìn ông hỏi mà trông mặt có vẻ buồn

- Phải, ba không còn cách nào khác con gái à. Về Việt Nam nhớ học hành chăm chỉ. Ba sẽ thường xuyên gọi về hỏi thăm hai mẹ con

Ôm con gái vào lòng, ông hôn trán tạm biệt. Nói đoạn ông quay sang vợ mình thì thầm bên tai:

- Em về sắp xếp mọi chuyện hộ anh. Chỉ hai năm thôi, cả gia đình chúng ta sẽ dọn về đây sống. Giúp anh đốc thúc con gái học ngoại ngữ và cả việc... đừng để nó thích ai. Anh không muốn nó vương vấn điều gì rồi cản trở việc sống ở đây.

- Em biết rồi.

Vậy là đã kết thúc một mùa hè với nhiều biến cố xảy ra xung quanh gia đình Ái Ngọc. Nó và mẹ cùng về Việt Nam để chuẩn bị bắt đầu năm học mới. Ngay buổi gặp mặt đầu tiên, nó và cả bọn đã túm tụm lại riêng một góc để... nhiều chuyện.

- Gì? Vậy là bà nội cậu mất thật rồi hả?- Linh Nhi to mắt ngạc nhiên

- Ừ... Lần đầu gặp bà mà cũng là lần cuối- nó đáp giọng buồn tênh

- Thế còn bác Vương. Bác có báo khi nào về không?

Nó lắc đầu rồi gượng cười đánh trống lãng:

- Nãy giờ tụi bây hỏi hết, không cho Phong nói câu nào à?

- Xứ! Ghê chưa? Có cần bảo vệ cái tên lạnh lùng dở dở ương ương này dữ vậy không?

Nhi chu mỏ trêu. Đáp lại,nó cười ngượng ngùng và chờ đợi câu trả lời từ Phong. Nhưng... hắn im re. Tưởng chừng như nãy giờ không hề có sự hiện diện của hắn trong cuộc trò chuyện. Hắn cúi đầu, đang suy nghĩ điều gì đó đăm chiêu đến thất thần:

- Anh đang suy nghĩ gì chăm chú vậy?

Nó lắc mạnh vai hắn khiến hắn giật bắn mình. Sợ nó nghi ngờ rồi buồn phiền, hắn gượng cười xoa đầu nó:

- Mừng cô trở về đó. Mừng quá vẫn chưa tin là cô còn bên tôi.

Ngay trong câu nói của hắn sao chứa đầy ẩn ý. Nhưng hình như Ái Ngọc không hề nhận ra. Đối với nó hiện giờ mọi chuyện lại trở về vị trí ban đầu, như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Con bé ngây thơ đó nào có hay khó khăn, thử hách đang chờ nó ở phía trước. Lòng nó chỉ đang lâng lâng niềm vui nhỏ khi lại được gặp Minh Khiết, Linh Nhi và đặc biệt là Anh Phong. Trong khi đó, hắn nhìn nó cười hồn nhiên mà lòng đầy chua xót. "Ái Ngọc! Chúng ta còn có thể bên nhau bao lâu đây?"
Bình Luận (0)
Comment