Yêu Anh Có Bao Giờ Hạnh Phúc

Chương 41

Thật thương cho Ái Ngọc. Trước khi đến trường vẫn còn quyết tâm lắm, ấy thế mà vừa nhìn thấy hắn, tay chân nó lại mềm nhũn hẳn ra. Bao ý chí khi nãy chẳng biết bay đi đâu mất dạng. Như một đứa ngốc, nó cứ đứng chết trân, dưới gốc cây bò cạp ngày nào, nhìn hắn chằm chằm, chẳng dám mở một lời chào. Hắn cũng nhìn thấy nó. Nhưng đôi mắt kia đã khác rồi, khác hẳn. Không còn nét ấm áp, hiền dịu như ngày xưa, thay vào đó là tia nhìn lạnh lẽo đến nhói lòng. Hắn đi lướt qua nó như một người không quen biết, như giữa cả hai chưa từng có bất kì mối quan hệ nào. Một làn gió chợt ùa tới, những cánh hoa bò cạp lại rơi. Những cánh hoa đầu mùa nhợt nhạt, mỏng manh như chính sắc ảm đạm giữa hắn và nó hiện giờ. Khoảnh khắc ấy trôi qua thật nhanh, nhưng với nó như kéo dài mãi mãi. Chỉ một giây thôi, nó thấy mình đang đứng bên vách đá và hụt chân rơi xuống hố sâu không đáy. Nó mím môi không để bản thân bật ra tiếng khóc, hai tay liền siết chặt, cố nuốt ngược nỗi đau đang nghẹn nơi cổ họng vào lòng.

- Không sao chứ?

Minh Khiết đã trông thấy tất cả nên liền đến bên hỏi thăm. Cậu đã chuẩn bị rất nhiều lời an ủi vì nghĩ rằng nó sẽ òa khóc nức nở. Nhưng không, nó mạnh mẽ hơn cậu tưởng. Người con gái trước mặt cậu đang nở một nụ cười. Dù nụ cười ấy trông gượng gạo khiến khuôn mặt dễ thương kia trở nên giả tạo đáng thương cảm.

- Không có chuyện gì đâu. Cậu đừng lo

Nói rồi nó lững thững bỏ vào lớp. Dáng vẻ cũng cô đơn, lẻ loi như khi cậu gặp hắn hôm nọ. Hôm đó là một ngày dài với cả nó và hắn. Suốt cả buổi học, nó chẳng tài nào tập trung vào bài giảng. Ngọc cứ nhìn Phong và nhớ đến ánh mắt khi nãy. "Có nên hỏi không? Hay mình nên buông tay?" Phải, chính ánh mắt vô tình ấy đã khiến hy vọng của nó lung lay, thậm chí là gần như sụp đổ. Phong biết nhưng hắn cố tình làm ngơ.

- Ái Ngọc. Cậu nói cho mình biết giữa Phong với cậu xảy ra chuyện gì rồi phải không?

Trước câu hỏi của Nhi, nó hơi sững người. Nó cứ ngỡ Khiết đã kể với nhỏ. Chắc cậu sợ nhỏ sẽ đến tra hỏi nó như hiện giờ. Ấy thế mà chẳng biết từ bao giờ, Linh Nhi lại trở nên tinh tế nhỉ? Mới một buổi học, nhỏ cũng đã nhận ra sự bất thường giữa cả hai.

- Nói cho mình biết đi. Có phải không?

Nhỏ cố gắng gặng hỏi. Đến lúc này, Ngọc muốn tránh né cũng không được nên đành kể. Có ai ngờ, sau khi câu chuyện vừa dứt, nhỏ đã nổi giận đùng đùng như chính nhỏ là người trong cuộc vậy.

- Thật không thể tin được, mình không tin cậu ấy là con người như thế!

- Nhưng chuyện cũng đã rồi... - nó cười nhạt, trong ánh mắt rõ hai chữ "bất lực"

- Phải đi hỏi hắn cho ra nhẽ

Nói rồi nhỏ kéo tay nó đi một mạch tới chỗ hắn. Nhìn khuôn mặt nhăn nhó bực tức của Nhi, Phong thừa biết chuyện gì sắp xảy đến với mình. Chẳng có ý định dừng lại, hắn ra vẻ bình thản bước ra ngoài cổng. Giận dỗi càng thêm tức tối, nhỏ tức tốc chạy đến trước mặt hắn chắn ngang:

- Định trốn hả?

- Có chuyện gì tôi phải trốn?- hắn nhìn nhỏ tự đắc khiến nhỏ càng điên tiết hơn

- Làm chuyện quá đáng như thế còn bảo không có? Cậu chia tay Ái Ngọc rồi đúng không?

Vừa hét, Nhi vừa chỉ tay về phía Ngọc đang đứng đằng sau hắn. Ngay lập tức, hắn liền quay lại nhìn nó và vẫn trả lời với sắc giọng thờ ơ:

- Không phải chuyện của cậu.

- Nè nè... - Nhi vẫn cố bướng bỉnh chắn không cho hắn đi- Thế cậu phải nghe Ngọc nói. Cậu ấy có chuyện muốn nói.

Nó tròn mắt bất ngờ trước lời nói của Linh Nhi. Hắn hiện giờ đang nhìn nó chằm chằm với vẻ chán ghét thấy rõ. Nó muốn hỏi nhưng cổ họng cứ nghẹn ắng hẳn lại, không thể cất thành lời. Chính ánh mắt kia khiến nó trở nên e dè. Đã một, hai phút trôi qua, nó vẫn ấp úng mãi dù Linh Nhi đã cố đốc thúc. Hắn bắt đầu tỏ vẻ khó chịu. Đến cuối cùng hắn đã không chờ đợi.

- Nếu không có việc gì thì tôi đi

Nói rồi hắn quay bước ra về. Bóng dáng từng chút, từng chút một xa dần. "Đây là cơ hội cuối cùng. Dũng cảm lên Ngọc. Mày làm được mà". Nó bấu chặt gấu váy, tự đấu tranh với chính bản thân. Từ bao giờ, việc trò chuyện với hắn lại trở thành nỗi sợ hãi của nó?

- Em...em sắp sang Mĩ định cư rồi.Cuối năm nay em sẽ đi và... sẽ không bao giờ trở về đây nữa

Nó hét toáng lên, đủ để hắn nghe thấy và đứng lại. Trong giây phút ấy, nó tiến nhanh về phía hắn. Đôi mắt bắt đầu rưng rưng.

- Có phải vì lý do đó nên anh mới đối xử với em như vậy không?

Hắn xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt nó. Một khoảng lặng bao trùm lên tất cả. Nó rất muốn hắn gật đầu thừa nhận. Nó rất muốn hắn bước tới ôm chầm lấy nó và nói xin lỗi. Nó rất muốn hắn hứa với nó rằng sẽ không rời xa nó nữa. Nhưng... tất cả đều không xảy ra.

- Cô đi hay ở thì chẳng có liên quan gì đến tôi cả

Thay vào đó là câu tuyệt tình xé lòng người. Nhưng nó vẫn muốn níu kéo. Nó tin hắn vẫn thích nó, hay chí ít là đã từng. Nó muốn hắn thừa nhận điều đó. Trong tình yêu con người ta thật mù quáng và ngốc nghếch.

- Chẳng lẽ... chúng ta yêu nhau hơn một qua vẫn không đủ để anh bận lòng sao?

- Xin lỗi... - hắn đút tay vào túi quần, cao ngạo nói- Hình như cô có sự nhầm lẫn ở đây. Chẳng phải tôi đã nói rõ trong bức thư hay sao? Đối với tôi cô chỉ là em gái

- Nhưng em thật sự thích anh

Giọng nó nghẹn đi vì nước mắt. Lần thứ hai nó tỏ tình với hắn. Thế nhưng lần này,hắn không hề đáp lại như một năm trước.

- Nhưng người tôi thích là Hoàng Thảo. Từ trước tới giờ, tôi... chưa một lần nói thích cô. Cô nên nhớ điều đó.

Một cú sốc trời giáng. Nó lặng người không nói nên lời. Phải, nó chợt nhận ra hắn chưa từng nói lời thích hay yêu nó. Chỉ có một mình nó nói lời yêu. Chỉ là sự không phản kháng và hành động yêu thương của hắn khiến nó lầm tưởng như vậy. Để rồi nó hy vọng những gì lúc này chỉ là giả. Nhưng không, giờ thì nó đã tin tất cả là sự thật. Cuộc đời mà, nào đâu phải phim truyện. Ngọc đã biết, đối với Phong, nó không phải là em gái mà là thứ để hắn trêu đùa. Sau khi đã chán chê, hắn sẽ vứt nó sang một bên không thương tiếc như lúc này đây. Người nó bỗng run lên bần bật, hai tay tạo thành nắm đấm. Đau đớn, thất vọng. Cảm giác bị phản bội chưa bao giờ là dễ chịu đối với nó. Trên đời này, thứ nó căm ghét nhất là sự phản bội. Vì tin tưởng hắn, nó mới mở lòng mình. Vì tin tưởng hắn, nó mới quyết tâm thay đổi bản thân. Và rồi cái nó nhận lại vẫn là sự phản bội mà nó luôn sợ hãi.

Ngọc đứng đó, nhìn hắn quay bước ra về. Những giọt nước mắt trên khóe mi chực rơi bỗng khô cạn.

- Ngọc... Có cần đi đâu đó để bình tĩnh không?

Linh Nhi đặt tay lên vai Ngọc an ủi. Nhưng nó liền gạt ra, quay lại nhìn nhỏ với đôi mắt ráo hoảnh. Linh Nhi khẽ rùng mình. Khuôn mặt nó lúc này trông thật sắc lạnh. Chưa bao giờ nhỏ thấy nó trở nên đáng sợ như thế

- Mình đang rất bình tĩnh. Không cần lo, mình về đây.

Nói rồi nó cũng bước đi.Linh Nhi tính đuổi theo nhưng đã bị Khiết ngăn lại. Cậu khẽ lắc đầu:

- Hãy để cậu ấy bình tĩnh một mình.

- Tại sao anh không ngăn Anh Phong làm những chuyện tàn ác như thế?

Nhỏ nhăn mặt cáu kỉnh. Cậu rất muốn nói hết sự thật đằng sau nhưng cậu không thể. Cậu đã hứa với Phong. Đồng thời cậu thấy đó là điều nên làm. Nó là cách tốt nhất cho cả hai. Thế nên cậu đánh trống lãng

- Em biết tính Phong ra sao mà. Điều quan trọng ta phải làm sao để Ngọc qua Mĩ sống với tâm trạng vui vẻ nhất

- Có lẽ anh nói đúng

Nhỏ đáp ỉu xìu, đôi mắt hướng về phía nó đã đi nhìn xa xăm. Nhỏ tự hỏi năm xưa giúp Phong theo đuổi Ngọc có phải là một việc làm sai lầm hay chăng?
Bình Luận (0)
Comment