Yêu Anh Có Bao Giờ Hạnh Phúc

Chương 7

Xin chào mọi người, lời đầu tiên Na xin cảm ơn các bạn đang theo dõi truyện của mình. Như đã hứa ở chap 5, tuần này Na sẽ bù liên tục hai chap trong một tuần là 6 và 7. Sẵn tiện Na xem chap này là quà giáng sinh dành cho mọi người luôn (cái tội lười nó thế! ). Và như muôn thưở ở các chap, Na mong những ai yêu mến truyện của Na thì vote,cmt cho Na nhá! Lảm nhảm thế đủ rồi,sau đây mời mọi người thưởng thức truyện và có một buổi giáng sinh vui vui vẻ vẻ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Uhm…Uhm…”Nó đang bận tìm Chu Công đánh cờ thì cái bản mặt “tới cuối truyện sẽ ưa” của hắn xuất hiện ngày càng gần, càng gần.”Anh yêu em” Giọng hắn nhẹ nhàng, ấm áp vang lên rõ mồn một bên tai nó.

-Aaaaa…- Nó hốt hoảng ngồi bật dậy thở hổn hển, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa lưng áo.

Thật là… mơ chi mà kì thế không biết. Ngoài trời vẫn còn tờ mờ sáng, những ngọn gió lạnh đầy hơi nước thoáng thổi vào. Nhìn vào đồng hồ, chỉ mới 5 giờ sáng. Ngồi bó gối trên giường, những lời nói của hắn ngày hôm qua hiện dần về tâm trí nó. Ái Ngọc khẽ nhếch mép cười. Nếu vậy…

“Dù làm gì cũng bị ghét, cần gì phải kiêng nể. Lâu rồi mình không quậy nhỉ. Anh sẽ là mục tiêu đầu tiên, Anh Phong” Nghĩ rồi nó nhảy ra khỏi giường, phóng tới bàn học lấy giấy bút tô tô, viết viết gì ấy.

* Một tiếng đồng hồ sau, khi kim dài điểm số sáu.

“Xong. Hoàn hảo” Nó cầm tờ giấy A4 chi chít chữ lên trước mặt, mỉm cười tươi rói. Cẩn thận gấp tờ giấy để vào ngăn bí mật trong cặp, nó tung tăng đi làm vệ sinh cá nhân, thay đồng phục và đến trường. Chả là lớp nó bắt đầu từ tuần này thứ 2,4,6 phải học cả ngày vì phải bồi dưỡng học sinh giỏi nên nó mới đi sớm thế. Thong dong đạp xe trên con đường quen thuộc, Ái Ngọc thấy hôm nay sao đẹp trời quá đi! Dù trời bây giờ mây đen đầy đầu, những cơn gió rét buốt đến thấu xương ào ạt thổi không ngừng( ẻm vui nên mới thế @.@)

Bước chân vào lớp quả như nó dự đoán, trên bục giảng đầy những bao ni lông chứa báo toàn báo. Báo nhiều vậy cũng đúng thôi, lớp nó đang tham gia kế hoạch nhỏ mà. Và kế hoạch bắt đầu. Nó ngây thơ không chuyện xấu xa của mình đã bị phát hiện mà ung dung xuống sếp hàng.

* Vào giờ học

– Cô ơi!

– Có chuyện gì hả Ngọc?- cô văn nhẹ nhàng nhìn nó (học trò cưng mà lị)

– Dạ…dạ…- nó ngập ngừng- cô cho con xuống phòng đoàn tí nhé!

– Chi thế con?

– Dạ tại hết tiết này là hết hạn đóng kế hoạch nhỏ nên con xuống sớm cho đỡ đông.

Vừa nói nó vừa chỉ đống báo góc bục. Nhìn theo hướng tay nó, cô khẽ nhăn mặt.

– Nhờ thêm một bạn nữa đi con.Phó bí thư lớp này là ai?

– Dạ Lã Anh Phong- Nó ngây ngô trả lời (diễn viễn xuất sắc là đây)

– Vậy Phong. Em đi với bạn.

– Dạ?- Đang nằm lim dim ngủ, hắn giật mình tỉnh giấc, ngơ ngác chẳng biết trời trăng mây gió gì

– Em giúp Ngọc chuyển đống báo xuống phòng Đoàn cho cô.

Nghe xong hắn khẽ nhăn mặt,không nói lời nói lời nào mà ngồi bật dậy bước đến cạnh nó

– Chọn đi- hắn lạnh lùng nói

– Cái đó- Nó chỉ một bao màu hồng không to lắm nhưng nhỏ hơn hai bao kia..

Nói rồi,nó hăng hái xách bao ấy đi ra khỏi lớp, không quên để lại lời cảm ơn hắn cùng với một nụ cười ranh mãnh.

” Hừ! Hừ nặng quá!” Tiếng nó than thở đằng sau mặc dù nó và hắn chỉ mới xuống được…nửa lầu. Trong khi hắn hai tay xách hai bao lớn vẫn đi nhẹ nhàng như không. Nó tức tối xen lẫn khó hiểu thì thầm:

– Quái! Rõ ràng mình tống nhiều đá và sang nhiều báo qua mà! (chị này ác gớm)

– Đá? Cô lầm bầm gì thế?

Hắn ở cuối cầu thang chợt quay lại nhướn mày hỏi khiến nó giật bắn cả mình.

– Có…có nói gì đâu- nó lắp bắp thanh minh

– Rõ ràng là tôi nghe thấy bỏ đá gì ấy mà

– Thôi thôi lo mà đi cầu thang đi. Coi chừng té á!

Nghe nó nói thế hắn liền băng băng đi tiếp, bỏ mặc nó vật vã đằng sau. Trên môi khẽ nhếch miệng cười gian tà

– Anh làm gì mà khoẻ thế? Đợi tôi chút được không?

– Không- hắn đáp gọn lõn- Tại cô yếu quá thôi !- Và đá đểu thêm một câu

– Ế!- Nó cố lê bao báo đuổi theo hắn. Và…

“Aaaaa”. “Bịch. Bịch”. “Rầm”. Nó như bay đến tận chín ông trời. Cái mông thì đau ê ẩm. Mở mắt ra, nó thấy mọi thứ nhoè đi. Bỗng một viên đá lăn tới chạm phải tay nó. Sao lại vậy? Nó tròn con mắt nhìn viên đá. Vậy ra có người đã nhét lại tấn đá ấy vào bao của nó. Hèn chi hắn lại đi nhẹ nhàng đến vậy. Người ấy không ai khác ngoài Anh Phong hắn. Tức chết mà! Nó giận dỗi chu mỏ, ngồi ăn vạ tại chỗ luôn.

Nghe thấy tiếng động lớn, hắn vội quăng hai bao báo chạy lên lầu. Đập vào mắt hắn là hình ảnh Ái Ngọc nằm sõng soài trên đất. Hắn liền chạy đến quỳ bên cạnh, trách yêu một cách lo lắng:

– Có sao không? Ai biểu chơi dại làm gì?

– Chỉ tại anh bỏ đá vào bao tôi mà !- nó giãy nãy- Tại anh hết á!

– Ai làm trước?- hắn trợn mắt nhìn nó

Miệng nó méo xệch, mắt ươn ướt nhìn hắn.

– Ờ ờ tại tôi.Được chưa? Cô lo cái chân cô kìa

Nó khẽ nhìn xuống. Ối trời ơi! Chân của nó giờ thấy ghê luôn. Mắt cá chân sưng vù, bầm tím cả lên. Một hòn đá “ác độc” nào đấy đè lên ngón chân nó túa máu. Hồi nãy lo giận dỗi không nên có cảm giác gì đâu.

Còn giờ thì…Từng cơn đau buốt dần lan ra khắp các ngóc ngách cơ thể. Thần kinh nó như tê dại đi trong nhức nhối. Ái Ngọc cứ ngồi lì ấy,mím chặt môi chẳng nói lấy một lời.

– Leo lên- hắn đưa lưng ra trước mặt nó, nói như ra lệnh

Ngước nhìn tấm lưng rắn chắc, mặt nó chợt nóng bừng. Giận dỗi đẩy hắn ra, nó cố gượng dậy ra vẻ bất cần

– Tôi tự đi được

Nhưng chưa kịp nói hết câu, nó đã mất thăng bằng,ngã nhào ra đất. Anh Phong hoảng sợ chạy tới đỡ cho nó. Kết quả Ái Ngọc giờ đang trong vòng tay ấm áp của hắn. Mặt cả hai sát vào nhau, cách vài xăng-ti-mét là cùng. Nó ngượng ngùng cố đẩy hắn ra nhưng hắn nhất quyết không buông,còn ghì chặt lại. Bất giác hắn quay người lại, quăng nó lên thân mình mặc ý kiến của người kia

– Bỏ xuống. Tôi tự đi được,không cần anh- nó quánh vào lưng hắn thùm thụp, la hét tùm lum

– Im!-hắn gắt

Nó không nói gì, ngồi im re như con mèo con luôn. Bỗng một cơn buồn ngủ ập tới khiến hai con mắt nó từ từ nhiếp lại và…nó nằm ngủ trên lưng hắn lúc nào không hay.

– Buồn ngủ rồi à?-Hắn thì thầm

– Uhm. Tại anh thôi- Nó nói trong mơ màng

– Tại tôi????

– Mới 5 giờ sáng… tôi đã dậy để lập kế hoạch…rồi.

Nói đến đây Ái Ngọc nhà ta đã đến giấc mộng thật sự.( chị này là heo à).Khẽ quay ra sau,hắn nở nụ cười nhẹ nhàng,hiếm có

– Đồ ngốc!

Hắn cứ thế bước đi với nó trên lưng dưới sân trường. Những cánh hoa bò cạp vàng bay là là trong gió hoà vào bức tranh dễ thương đó. Ông trời hôm nay thiệt là đẹp quá!!

P/s: Giám thị! Giám thị ơi tới bắt nè!- tg

P:Im! Đánh thức nhỏ bây giờ

Tg: Không im thì sao

P: Con gái tôi cũng quánh á!!!

Tg: Hờ hờ, thế cái của nợ to đùng sau lưng là con gì thế??? >:)

P: Thì ……. Con người…….

Tg: :D
Bình Luận (0)
Comment