Yêu Anh? Đừng Có Mơ!

Chương 4

Trí Thiện mò mặt vào trong một quán net. Vỗ vỗ vai thằng bạn:

- Ey, Hùng, xong chưa? Tao nhờ tí.

Thái Hùng hơi xoay người quay lại: là thằng bạn cùng lớp với cậu, Trí Thiện. Thế nhưng trước giờ cũng không phải là thân lắm.

- Chờ tao tí.

Trí Thiện ngồi chờ bên cạnh mà cứ nhấp nhấp nhổm nhổm không yên. Hùng tuy học chung với cậu chuyên ngành tài chính, thế nhưng hắn lại thuộc làu làu về máy tính như dân IT thực thụ, nghe đâu vì bố mẹ hắn ép nên mới vào cái khoa này. Xét về thân thì đúng là chẳng thân quen gì, nhưng việc xấu như thế mà nhờ tới người khác cũng không biết mở mồm ra thế nào. Thái Hùng nhìn bề ngoài cực ngầu với bụi bặm, lâu lâu cũng thấy đánh nhau bầm mặt. Xem ra nếu nhờ việc này cũng không đến nỗi bị hắn cười chết.

Trên đời này á, tồn tại một dạng người con trai chẳng biết một mẩu gì về vi tính. Tức là sao? Cài win: chịu, diệt virut: chịu. Máy tính nếu nói về ngoài cái giải trí ra, biết được thêm vài cái lệnh exel đã là tốt lắm. Trí Thiện chính là một kẻ điển hình như thế. Tin học suýt trượt. Thế là đủ hiểu rồi chứ gì?.

Thái Hùng bỏ cái tai nghe ra khỏi, xoay người lại gác 1 tay lên ghế:

- Tìm tao có gì không?

- Tớ...

Trí Thiện xoay trái xoay phải rồi mới ghé tai Thái Hùng thì thầm cái gì đó. Chỉ biết, mặt Thái Hùng càng ngày càng khó coi.:

- Sao cơ?

- Giúp tớ đi, tớ năn nỉ á!

- Tao được gì?

Ừ nhỉ, Trí Thiện chưa từng nghĩ ra hắn sẽ được cái gì mà giúp mình. Trong khi đó thì Thái Hùng nhìn Trí Thiện như người ngoài hành tinh, quét từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, đôi môi câu lên. Cười.

- 1 triệu.

Trí Thiện dứt khoát:

- 1 triệu, nếu cậu giúp tớ...

- Bao cơm trưa tao một tuần đi.

- Hả?

- Sao? Không được!

- A... Được!

Trí Thiện mạnh mẽ gật đầu.

Thấy Thái Hùng đăng nhập thành thạo vào một trang Web Gay Porn, nhanh chóng tạo ra một tài khoản ngon nghẻ. Trí Thiện cứ phải gọi là một phen nể phục trình vi tính của cậu ta.

- Đây, cho số điện thoại này lên web đi, to vào to vào.

- Xong,

- Đây, lấy cái hình em trai đó, đấy cái mông mẩy mẩy ý. Phô tô sốp cho trắng trắng vào. Đấy, thêm cái đấy nữa, cái mà mặc áo không mặc quần ý!.

- Xong.

- Cái này là để làm gì?

- Để ghi lời chào hàng.

- Chào hàng?

Thấy Trí Thiện gãi đầu gãi tai. Thái Hùng chỉ chỉ vào một cái khung, bên đó có ghi:

< Người ta là một cái tiểu bạch thụ non non mềm mềm a ~.~ Cầu công tới đón nha~.~ Người ta đang dục cầu bất mãn lắm a, anh nào tiếp được người ta xuyên đêm nào ~.~.>

- Được lắm! ha ha ha. lấy cái đấy đi!. ghi y nguyên như thế cho tớ nhé!

Trong khi Trí Thiện đắc chí cười tới hỉ hả, Thái Hùng chỉ khẽ câu khóe miệng:

- Ăn chơi nhớ màng hậu quả.

Hậu quả? Xì. Đừng có mơ! Tôi lại để cho anh ta yên?!

Báo hại tôi tự dưng biến thành cái dạng gì trong mắt nhỏ Vy chứ. Thật đáng mà!.

Để coi anh ta sống yên được bao lâu.

Hắc hắc!

=========

Tạo nghiệp thành công.

Tuấn Minh vừa bước ra khỏi cửa phòng mổ, vào phòng nghỉ của bác sĩ liền đã thấy điện thoại nhấp nháy liên hồi.

Số lạ, Cậu không có thói quen nghe điện thoại của người lạ khi ở nước ngoài. Nhưng về Việt Nam không muốn cũng không được. Ngay cả các bác sĩ mà cũng hay thích dùng tới 2 sim, nhiều lần không nghe làm lỡ việc, sau này cậu cũng cố quen dần. Đành đưa điện thoại lên tai:

- Alo.

- Chào bé cưng, bé cưng tối nay có khách chưa?

- ......!!

Trực tiếp cúp ngang, một đường bay vào danh sách chặn.

Thế nhưng chỉ 15 phút sau đó. Lại tiếp tục có số lạ gọi tới.

Tuấn Minh Tuấn Minh chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn là nhấc máy lên:

- Alo.

- Bao nhiêu một đêm? Chịu chơi 3P không?

- ????!!!!!!!!!

Chưa hết, tin nhắn tới.

< tiểu bạch thỏ non mềm ơi, anh 16 tuổi, cưng bao nhiêu? >

< anh hơi lùn một tý, nhưng đảm bảo xuyên đêm không thành vấn đề>

Khóe mắt Tuấn Minh giật giật.

Chuyện quái quỷ gì đây?

Nếu là nhầm, 1 cuộc là quá đủ,

Còn cái thứ lảm nhảm này rõ ràng là có người cố tình.

Tắt máy, ném vào một xó.

Tới tận chiều khi hết ca trực, về tới nhà, vừa bật điện thoại lên, lại là hàng loạt những tin như thế nhảy tới.

Sốc não! Lại toàn là những hình ảnh nude khoe chuối., khoe độ dẻo dai.

Lần đầu tiên MinhCool biết rằng bộ mặt than của mình còn có thể nổi đầy gân xanh vì tức giận.

Ngay lập tức lên mạng, chẳng khó khăn gì để tìm ra, nhưng khi tìm ra rồi lại khiến Tuấn Minh trợn ngược mắt không thể tin nổi.

Số điện thoại của cậu bị người ta treo trên một trang Web Gay!

Trời ạ!

Kia là cái gì?

Tiểu bạch thỏ??? tiếp xuyên đêm????

- Xoảng!

Ly nước trên bàn bị ném thẳng vào tường!

Trên đời 26 năm. Dẫu là cha sinh mẹ đẻ cậu cũng chưa từng thấy cậu có biểu hiện gì quá thể, cười: nhếch môi. Giận; chau mày.

Thế nhưng đến nỗi mà muốn giết người như thế này thì quả là hiếm có khó tìm.

Siết chặt tay. Phải bình tĩnh lại.

Tuấn Minh cố gắng nghĩ lại cho kỹ.

Số điện thoại này cậu về Việt Nam mới dùng, ngoài gia đình, bạn bè cũng không có mấy người. Kẻ nào mà điên tới độ này?

Điểm điểm trong đầu, Tuấn Minh đưa tay trên môi, lướt qua.

Bỗng nhiên, như thế mà cười hừ một tiếng, đôi mắt nheo lại, gõ tay còn lại lên bàn:

- Ngu ngốc! Cậu chết chắc!

- -------------------

Bữa trưa, theo đúng thỏa thuận, Trí Thiện mời Thái Hùng đi ăn trưa.

Này là bún chả Hà Nội nha.

Xót xót ví, nhưng đã hứa thì phải làm. Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy a!

Thái Hùng vừa lấy đũa ra khỏi ống vừa hỏi:

- Cậu không sợ anh ta biết được sao?

Trí Thiện bĩu môi:

- Cái mặt anh ta nhìn là muốn đá cho phát, kẻ thù đầy rẫy. Làm sao biết được là do tui đăng chứ?

Thái Hùng không nói thêm, chỉ gật gật, đôi mắt vẫn như cũ, lâu lâu lại dán lên chút da thịt hở ra trên nút áo sơ mi đầu không gài của Trí Thiện. Cuối bữa ăn, khi Trí Thiện vừa trả tiền xong, muốn uống ngụm nước trà đá, Thái Hùng cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi nhỏ:

- Trí Thiện, cậu.. là Gay sao?

- WTF? Phụt!

Ngụm nước bay thẳng lên mặt Thái Hùng.

Thái Hùng giật nảy mình, lau lau. Trí Thiện thì tức tới bổ nhào:

- Có cậu mới là Gay ý, tôi nói cho mà biết, tôi thẳng còn hơn thép ống nhá!

Tiếng nói to khiến cả quán đều trố mắt, nhìn tới. Thái Hùng đưa mắt nhìn xung quanh, Trí Thiện sau khi lỡ lời, mới kéo kéo tay Thái Hùng:

- Đi mau, đi.

Hậu đậu muôn đời là hậu đậu a, hoặc, là cố tình? Thái Hùng vừa theo lại vừa dán sát người lên người Trí Thiện.

Tạch.

Một cô bé trong quán nhận ra hai kẻ kia cùng trường, liền chụp một phát ảnh, đăng lên nhóm hủ chơi chung:

- Tin mới: Hai hotboy của trường chính thức tỏ tình, tiểu thụ vì ngượng mà không muốn nhận mình là Gay a, mọi người cùng đoán sau khi rời khỏi quán, họ sẽ đi đâu??

- Hủ biến thái rep: nhà nghỉ thẳng tiến!!!! ba hiệp!! không ngất không về!

- Hủ cuồng dâm rep: tao nhận ra hai người đó! Thái Hùng và Trí Thiện, cùng khoa tao!

- Hoa Cúc dưa leo rep: dm tao xin tý thông tin đuê.

- Dẫm phải phân rep: để tao đăng lên group trường nhé?

- Dụ thụ- Trả lời- Dẫm phải phân: Thái Hùng nó giết mày á!.

- Dẫm phải phân: đây là face ảo của tao, sợ mẹ gì?

- Hoa Cúc dưa leo: mày dám thì chơi. Tao đéo.

- Dẫm phải phân: mở mắt mà nhìn tên face của tao đi. Tới bến!

Thế là, chiều hôm đó, Thái Hùng và Trí Thiện cứ thế mà nổi như cồn trên topic của trường.

Một kẻ biết, cười.

Một kẻ lại chẳng thèm vô cái topic gì gì đó. Vẫn đi hát cho quán café, tối đêm mới về.

- --------

Mệt quá!

Vừa tắm xong là Trí Thiện đã vứt người một đường trên giường.

Thế nhưng ngoại trừ mong đợi là thằng Lâm than lại đứng khoanh tay trước cửa:

- Anh có gì để giải thích không?

- Hả?

Trí Thiện mệt muốn chết, cũng chẳng hiểu thằng than nó hỏi tới cái gì. Thế nhưng làm việc xấu mà, cũng hơi nhột nhột, liền ngóc đầu.

- Em biết rồi hả?!.

- Là thật sao?

- Ừ, anh chơi cho hắn ta chết luôn.

- Anh chơi? Anh lại chơi lại hắn ta?

Trí Lâm không thể tin vào tai mình. Tên Thái Hùng biến thái chết tiệt này, thường xuyên quấy rối cậu, bị cậu đấm cho tới sưng mặt mấy lần còn không chừa. Nhìn một thân cái thứ anh hai mảnh khảnh kia, mà lại dám nói là chơi hắn?!.

Thế là anh cứ nói đằng hươu, em cứ nghĩ đăng vượn:

- Từ bao giờ vậy?

- Sáng qua đó!

Bỗng dưng nghĩ tới cái gì, Trí Thiện liền cười ha ha, nhại giọng:

Người ta là một cái tiểu bạch thỏ mềm mềm non non a!

Ha ha ha!

Anh nói cho chú nghe..

- Rầm!

- Ơ?

Cánh cửa phòng bị thằng Lâm than đóng cái rầm.

Thằng này lại bị lên cơn chập mạch à?

Mà thôi, con người ý mà, mỗi ngày sẽ có 30 phút não tàn, thế nên cậu chả thèm chấp nữa. Oao. Ngủ thôi.

========

Căn phòng bên cạnh.

Trí Lâm không ngủ được, lăn qua lộn lại, nhớ tới cái ngày đầu tiên bước vào trường. Hiển nhiên, sinh viên mới bị bắt nạt âu cũng là điều dễ hiểu.

Thế nhưng kẻ bắt nạt cậu lại chính là tên Thái Hùng đó.

Karate đai đen suốt 14 năm luyện tập của cậu là để đùa sao?

Thái Hùng hôm đó bưng cái mặt sưng vù cùng 1 tên đàn em bị đánh tới thân tàn ma dại. 2 chọi một. Sức trâu chứ không phải người, mà nếu không phải có người anh Trí Thiện của mình tới nhận bạn cùng lớp, cậu chắc chắn là cho tên Thái Hùng kia ra bã.

Thế rồi từ đó, hắn lẽo đẽo theo cậu.

Dưới tán cây trong trường. Thái Hùng ăn một phát đấm.

Hai hôm sau, mắt trái của hắn vừa khỏi, lại tới, lại tím luôn mắt phải.

- Rút cuộc anh bị cái gì vậy?

- Gia nhập với tụi anh đi nhóc!

- Cút!

Trí Lâm phải cực kỳ cực kỳ khó khăn mới tạm thời tách được cái đuôi đó ra khỏi.

Thứ nhất, cậu học võ không phải để đánh nhau.

Thứ hai, cậu cực kỳ ghét mấy thể loại du côn đầu gấu trong trường, ngu võ mà to mồm.

Thứ ba, mơ ước của cậu là năm sau sẽ dành suất học bổng để đi du học.

Mẹ cậu là một người tuyệt vời, bà không ép các con đi theo một khuôn khổ nào hết.

Hãy sống như một ngọn cỏ dại,

Đó chính là những điều bà dặn dò hai anh em cậu. Việc phát triển như thế nào, thích cái gì, bà để cho hai anh em cậu tự chọn lựa.

Cậu yêu thích những căn nhà cao tầng, muốn trở thành một kiến trúc sư, bà hoàn toàn ủng hộ, anh hai cậu suốt ngày thích hát hò, tính tình lại trẻ con. Bà như vậy mà cũng chưa từng một lần phản đối. Chỉ dặn dò chính cậu nên bảo vệ lại người anh này.

Ngày bé, mỗi khi người anh hai kia của cậu bị bạn bè trêu là con gái, lập tức cậu xông tới đánh,

Cuốn thành một đoàn bầm dập mới thôi. Lâu dần, đứa nào cũng biết tên mặt trắng kia có một thằng em trai dã man lắm. Le lưỡi lắc đầu, không dám dây.

Thở dài một phen.

Có khi chính cậu là cái nguyên nhân khiến lão anh hai kia bị dây dưa với cái tên Thái Hùng đó.

=====

Tuấn Minh.

Việc tồi tệ nhất là cậu đang phải đi mua một cái Sim mới.

Cái sim kia hoàn toàn không thể dùng được nữa.

Người đầu tiên, cậu gọi tới không ai khác là Thành Khải

- Thành Khải, hiện giờ anh dùng số này.

- Vâng, nhưng sao phải đổi số vậy ạ?

- Em vẫn khỏe chứ?!

Loạt soạt vài giây, đã lại nghe thấy đầu dây bên kia tiếng nói đầy gai:

- Alo! Là tôi, Trần Đức đây. Hiện khỏe, rất khỏe, đang nằm trong lòng tôi, anh có muốn xem live trym cảnh hai chúng tôi hôn nhau không?

- Cậu?

- Chụt!

- ??!!!!

- Đức, em làm gì vậy?

- Tốt hơn hết anh tránh xa tên khốn đó ra một chút, nếu không hôm nay em sẽ cho anh khỏi phải nghỉ luôn!

- ....../

Tuấn Minh lặng lẽ cúp máy.

Bao nhiêu suy nghĩ theo vậy mà tràn tới trong lòng,

Mối tình đầu bao giờ cũng thế, chua chát mà kéo dài ra mãi.

Nhìn tới đồng hồ, hơn 10h. Cậu cũng nên ra đón mẹ cậu ở sân bay thôi.

Hôm nay mẹ của cậu, bà Thạch Thảo vào Sài Gòn. Bà có một người bạn thân trong này, hè nào cũng vào chơi. Nghe nói trước đây là bạn thân thời nối khố, rồi người bạn kia vào Sài gòn, lấy chồng và định cư lại.

Tuấn Minh đi du học nhiều năm, cũng không rõ lắm, đại khái nghe lại là như thế.

- --------------

Nhà Trí Thiện.

Không hiểu sao hôm nay nhà có khách, nhưng thằng Lâm than lại dám chối việc đi từ sớm. Mà nó đi thì càng tốt. Nó mà biết nấu cái gì?

Pha gói mì tôm cũng nửa sống nửa chín,

Tốt nhất là biến cho rộng bếp.

- Bột ơi, con làm gần xong chưa?

- Dạ sắp xong rồi, món tủ của con mà.

Hôm nay, là một cái lẩu bò nhúng nấm. Món tủ của Trí Thiện. Sắp xếp bày biện đẹp như ở nhà hàng xong xuôi. Ba của cậu cũng đã trên tay xách một thùng bia về tới.

Xong xuôi đâu đấy rồi, bà Nguyệt mới dặn dò Trí Thiện:

- Hôm nay bác Thảo có dẫn theo anh nhà bác tới, hơn con mấy tuổi. Than nó không có nhà, con phải tiếp chuyện anh nghe chưa?

- Xì, con mà mẹ còn không tin tưởng?

- Ha, con của mẹ mẹ biết!

Một lát sau,

Hai người bạn lâu ngày không gặp lại liền tay bắt mặt mừng.

- Cháu chào cô.

- Ôi, con trai bà đây sao? Cao ráo đẹp trai quá cơ.

- Bột ơi?! Ra chào bác đi con!

- Dạ!

Một khắc kia, Trí Thiện đang mang một đĩa rau hớn hở chạy tới, lại lập tức chết sững.

Người vừa bước vào nhà cũng một đường nhìn lại cậu. Bốn mắt nhìn nhau:

- Là anh ta!

- Là tên nhóc đó?!

=================//===============
Bình Luận (0)
Comment