Yêu Anh Phụ Hồ Sát Vách

Chương 48

Editor: Cup

Beta: Dâu Tây

_________________

Kỳ thi đại học kết thúc, Diêu Mỹ Nhân mơ hồ bước ra khỏi phòng thi, vậy là ba năm cấp 3 đã kết thúc.

Mọi người xung quanh đều như được giải thoát, có người thì vui mừng ném sách, có người thì khóc lóc vì làm sai đề, Diêu Mỹ Nhân không để những điều đó vào trong đầu, cô tiếp tục bước về phía trước, khi nhìn thấy bóng dáng cao gầy đứng dưới gốc cây, tất cả mờ mịt, phiền muộn đều lập tức tan thành bọt biển.

Cô tiến lên gọi, “Thư Mạch.”

Ánh mặt trời xuyên qua từng phiến lá rồi rọi xuống người cậu, khiến cậu trở nên ấm áp và chói sáng. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thư Mạch ngẩng đầu, khóe miệng cong lên khiến người ta không thể rời mắt.

Diêu Mỹ Nhân chủ động nắm tay cậu.

Dù con đường phía trước có thế nào đi chăng nữa, chỉ cần chàng trai của cô ở đó, cô nhất định sẽ không chùn bước.

Quãng thời gian sau khi thi đại học dùng để đợi thông báo điểm và điền nguyện vọng. Diêu Mỹ Nhân không quá lo lắng về kết quả của mình, sau ba năm cố gắng học tập, cô rất tự tin vào bản thân.

Hôm nay, Diêu Mỹ Nhân thảo luận với Thư Mạch chuyện chọn chuyên ngành.

“Mình định điền nguyện vọng vào ngành máy tính ở đại học B.”

Cánh tay đang ôm cô bất giác siết chặt lại, “Hả? Sao cậu lại chọn nguyện vọng này?”

Thư Mạch cảm thấy khá ngạc nhiên khi biết Diêu Mỹ Nhân muốn chọn chuyên ngành này, cô gái dịu dàng của cậu không phù hợp với máy tính.

“Mình thấy khá hứng thú với ngành đó.” Dù xuất phát từ sở thích hay là từ triển vọng trong tương lai thì cô đều rất thích ngành này. Cô nửa ngồi nửa nằm, dùng đôi mắt đào đầy nước nhìn cậu: “Thư Mạch, cậu không ủng hộ à?”

Thư Mạch cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô rồi trả lời: “Chỉ cần cậu thích, cái gì mình cũng ủng hộ.”

Tuy nhiên khi vừa mới lên đại học, cậu liền bắt đầu cảm thấy hối hận vì những lời này.

_______________

Hôm có kết quả thi đại học, trời oi bức, gió thổi nhè nhẹ như tâm trạng của Diêu Mỹ Nhân.

Tổng điểm thi đại học là 750 điểm, Thư Mạch được 740 điểm và trở thành thủ khoa của tỉnh. Trong khi đó Diêu Mỹ Nhân cũng thi được 711 điểm, vượt qua chỉ tiêu của đại học B, hoàn thành nguyện vọng của mình.

Xem xong kết quả của con gái, Diêu Thiên Nhai vui sướng như kiếm được 100 vạn, đại học B chính là ước mơ của biết bao bậc phụ huynh làm cha làm mẹ, vậy mà con gái ông có thể giúp ông hoàn thành được ước mơ đó.

Khi biết Thư Mạch ở nhà cách vách chính là thủ khoa của tỉnh, ông cũng vui thay cho bà Thư. Ông và bà Thư đã quyết định cùng nhau tổ chức một bữa cơm để chúc mừng hai đứa nhỏ.

Buổi tối, nhà Diêu Mỹ Nhân vô cùng náo nhiệt.

“Mỹ Nhân, con vào bếp giúp nó đi, sao lại để khách nấu cơm chứ?” Tô Tú Phương không ngờ rằng một thanh niên như Thư Mạch lại biết nấu ăn, lúc cậu bảo sẽ nấu cơm, bà thật sự rất ngạc nhiên.

“Mẹ, mẹ không sợ con vào giúp lại thành ra phá sao?”

Diêu Mỹ Nhân đứng lên, mở miệng trêu chọc. Cô cũng muốn đi vào giúp nhưng lại sợ ba mẹ đang ở đây nên mới nhẫn nhịn ở lại.

Tô Tú Phương cũng sợ con gái đi vào chỉ làm vướng tay vướng chân chứ không giúp được gì, “Con nhớ phải cẩn thận, không biết làm thì phải ra ngoài luôn đấy”.

Diêu Mỹ Nhân bĩu môi, “Đừng xem thường con.”

Thư Mạch đang xào thịt bò với nấm hương, đó là một trong những món ăn yêu thích của cô.

Diêu Mỹ Nhân đứng sau quan sát cậu.

Người gì mà vừa cao lại vừa chín chắn, chỉ cần được nhìn thấy bóng lưng của Thư Mạch, cô cũng đã cảm thấy vui rồi.

“Thơm quá đi.”

Thịt bò xào trong chảo tản ra mùi hương mê người, cô không nhịn được mà nuốt nước miếng ừng ực, Thư Mạch quả thật nấu ăn rất ngon.

“Sắp được ăn rồi.” Thư Mạch tắt bếp, đổ thức ăn ra đĩa.

“Cần mình giúp gì không?” Cô chân thành hỏi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô gái đỏ ửng lên, khói bếp lờ mờ che mất phía trước.

Thư Mạch đặt đồ ăn lên bàn, sau đó đến gần cô, khàn khàn nói, “Có.”

“Làm gì vậy?”

Rửa rau, dọn đồ, rửa bát, tất cả những thứ đó cô đều biết làm.

Thư Mạch cúi đầu đứng trước mặt cô, “Có vài chuyện chỉ cậu mới có thể làm được thôi.” Dưới ánh mắt trông mong của cô, cậu nói tiếp, “Ví dụ như hôn mình chẳng hạn.”

Không quan tâm đến đôi mắt đang trợn tròn của Diêu Mỹ Nhân, Thư Mạch dùng tay bế cô đặt lên bồn rửa bát.

Diêu Mỹ Nhân sợ hãi: “Thư Mạch!”

Thư Mạch cúi người, ánh mắt đen như mực phảng phất ý cười, “Cậu hôn mình thì mình mới thả cậu xuống.” Cậu vui vẻ vây cô lại giữa lồng ngực và bồn rửa.

Diêu Mỹ Nhân ngửa người ra sau rồi dùng sức lắc đầu, “Cậu điên à, mau cho mình xuống.” Ba mẹ cô và bà Thư đều đang ở bên ngoài, bất cứ lúc nào họ cũng có thể đi vào trong, không ngờ chàng trai trước mặt lại to gan đến vậy.

“Thật sự không hôn à?” Lông mày Thư Mạch khẽ nhếch lên.

“Không được đâu, cậu thả mình xuống đi.”

Thư Mạch gật đầu, “Được.” Cậu buông lỏng tay, thả cô gái đang bị giam cầm xuống.

Diêu Mỹ Nhân cho rằng Thư Mạch sẽ không làm loạn nữa, ai ngờ cậu lại ôm cô vào ngực, sau đó ngồi lên bồn rửa bát, cúi đầu hôn lên môi cô.

Không còn biện pháp nào khác, cô thật sự là không thể khống chế nổi.

Nghe thấy giọng ba mẹ và bà Thư trong phòng khách, tim Diêu Mỹ Nhân nhảy lên liên tục, cô thật sự đã bị dọa sợ.

Làm loạn ngay dưới mắt ba mẹ, sao có thể không sợ được?

Thư Mạch vừa siết chặt eo vừa điên cuồng liếm mút mật ngọt trên đôi môi đỏ mọng của cô.

“Này……”

Diêu Mỹ Nhân run sợ đến mức chân mềm nhũn ra, “Đồ quá đáng……”

Thư Mạch liếm láp thêm vài lần rồi mới buông ra, “Xong rồi, lát nữa dù không ăn cơm thì mình vẫn no.”

Không khí nóng bỏng trong phòng bếp lại tiếp tục tăng lên.

Diêu Mỹ Nhân vừa thở phì phò vừa đẩy cậu ra, sau khi đứng vững cô lập tức chạy ra phòng khách, nếu không đi ra, sợ rằng cô sẽ bị đốt cháy trong bếp mất.

Nửa tiếng sau cơm chiều mới được dọn ra.

“Trời ơi, Thư Mạch, khả năng nấu nướng của cháu có khi còn tốt hơn cả cô đấy.”

Không ngờ tay nghề của đứa nhỏ này lại tốt đến vậy, Tô Tú Phương rất muốn ăn mấy đĩa thức ăn được trang trí đẹp mắt kia.

“Tiểu Mạch sợ bác vất vả nên từ khi lên cấp 2 nó đã bắt đầu học nấu ăn, tập luyện mãi mới được như bây giờ đấy.” Bà Thư cười sảng khoái, tranh thủ khen cháu trai mấy câu trước mặt mẹ vợ.

“Đúng là đứa trẻ ngoan, nhỏ vậy mà đã biết giúp đỡ gia đình rồi.”

Tô Tú Phương nhiệt tình khen ngợi, vừa học giỏi lại còn biết nấu ăn, hiếu thảo với bà nội, ôi trời, không biết cô gái nào mới có thể xứng đôi với chàng trai tốt như vậy.

Thư Mạch ngượng ngùng cười, “Cảm ơn cô đã khen.” Vẻ mặt ngoan ngoãn đó khiến Diêu Mỹ Nhân phải giật mình sửng sốt, người lúc nãy hôn cô ở phòng bếp đâu rồi?

Lúc này, không khí trên bàn cơm rất vui vẻ.

“Hôm nay, hai gia đình chúc mừng hai con đã đỗ vào Đại học B.” Diêu Thiên Nhai nâng chén.

“Đúng vậy, mong con đường của hai đứa sẽ bằng phẳng, dễ đi.”

Tô Tú Phương, bà Thư, Diêu Mỹ Nhân đều không biết uống rượu, trong ly chỉ có nước trái cây, vậy mà Thư Mạch vẫn coi đó là rượu rồi nâng ly với Diêu Thiên Nhai.

“Cụng ly!”

Bà Thư cười đến mức mắt híp lại, “Tiểu Mạch và Mỹ Nhân vừa cùng quê lại học cùng trường, đến thành phố B trời xa đất lạ kia, cháu phải biết chăm sóc, bảo vệ Mỹ Nhân, đừng để con bé bị người khác bắt nạt.”

Nghe xong, ý cười trong mắt Tô Tú Phương càng đậm hơn, bà vốn lo lắng con gái một mình ở xa, không may xảy ra chuyện gì bà và chồng không đến kịp. Giờ bà Thư chủ động nói vậy, bà thật sự rất biết ơn, có Thư Mạch giúp đỡ thì cũng yên tâm hơn nhiều.

“Cháu không biết nên nói gì ngoài cảm ơn, sau này chắc Mỹ Nhân phải làm phiền Thư Mạch nhiều rồi.”

Cả người Thư Mạch toàn ý cười, “Cô đừng khách sáo, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Mỹ Nhân.”

Tô Tú Phương càng nhìn càng hài lòng về Thư Mạch, đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện.

Có lẽ chỉ mình Diêu Mỹ Nhân biết rõ thiếu niên này vô sỉ đến mức nào, khi nghe thấy hai chữ “chăm sóc” phát ra từ miệng người kia, lòng Diêu Mỹ đột nhiên nhảy dựng lên, đoạn phim kích tình ở phòng bếp không ngừng hiện lên trong đầu.

Thấy mặt cô gái đỏ bừng, Thư Mạch cố gắng nhịn cười.

Diêu Thiên Nhai và Tô Tú Phương đã đưa Diêu Mỹ Nhân đến Đại học B trước ngày nhập học hai ngày.

“Quả là danh bất hư truyền [*].” Diêu Thiên Nhai thốt lên khi nhìn thấy cổng lớn của Đại học B.

[*] Danh bất hư truyền: danh tiếng xưa nay như thế nào thì thực tế quả đúng như vậy.

Gia đình họ vừa bước vào trong liền nhìn thấy rất nhiều tân sinh viên xách theo túi lớn túi bé đến nhập học.

Cách cổng chính không xa là bàn của các tình nguyện viên, họ đều là đàn anh đàn chị đến để giải đáp thắc mắc và giúp đỡ các tân sinh viên.

Vừa đi gần đến nơi, một tình nguyện viên lập tức bước lên tư vấn.

Diêu Thiên Nhai chủ động nói chuyện với tình nguyện viên dẫn đường, ông muốn biết rõ sinh viên cần phải làm gì khi nhập học.

“Sau khi nhập học nhà trường sẽ kiểm tra chất lượng đầu vào của các sinh viên, vì vậy đàn em nên chuẩn bị trước đi.” Đàn anh tình nguyện đã học trong trường suốt một năm mà vẫn chưa gặp được người con gái nào xinh đẹp trắng trẻo như vậy.

Diêu Mỹ Nhân gật đầu, “Cảm ơn đàn anh, em biết rồi ạ.”

“Em có thể sử dụng thẻ để mua cơm, mua đồ ăn vặt……”

Đàn anh chân thành nhắc nhở Diêu Mỹ Nhân những điều cần chú ý.

Phải đi qua thư viện thì mới đến khu ký túc xá. Diêu Mỹ Nhân được xếp ở tầng 3, vì vậy đi lại cũng không quá khó khăn.

Phòng ký túc xá khá rộng, có 4 bàn học, 4 tủ quần áo, 4 giường ngủ và một chiếc ban công.

Nhìn căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, Tô Tú Phương hài lòng mang chăn chiếu mua ở thành phố G trải ra. Sợ chăn mua ở trường học chất lượng không được tốt nên bà đã cố ý chuẩn bị trước cho con gái.

Sau khi tiễn đàn anh, Diêu Mỹ Nhân và ba mẹ cùng nhau sắp xếp hành lý.

Vừa dọn xong, cửa phòng kí túc xá lập tức mở ra.

Một nữ sinh cao ráo, buộc tóc đuôi ngựa cầm theo túi lớn đi vào.

“Chào mọi người, cháu…… cháu đến từ thành phố D, tên của cháu là Hà Ương.” Cô ấy chào hỏi gia đình Diêu Mỹ Nhân.

“Chào cậu, mình là Diêu Mỹ Nhân, đến từ thành phố G, đây là ba mẹ của mình.”

“Chào chú, chào cô.” Hà Ương vui vẻ nói chuyện.

“Chào cháu, sau này phiền cháu giúp đỡ Mỹ Nhân nhé.”

“Mọi người khách sao quá.” Hà Ương đặt hành lý xuống rồi nhìn về phía Diêu Mỹ Nhân.

Rất nhanh sau đó hai bạn cùng phòng cũng lục tục đi vào, cô gái hơi beo béo là Ngô Đan Quế, còn cô gái tóc ngắn đeo kính là Dương Lê, nhìn qua đều là những người rất dễ ở chung. Tô Tú Phương thở phào nhẹ nhõm, ở cùng nhau tận 4 năm, nếu gặp phải bạn cùng phòng khó tính thì rất khó có thể sinh hoạt thoải mái.

Buổi chiều, sau khi đưa ba mẹ đi dạo và ăn cơm, Diêu Mỹ Nhân tiễn họ về. Chạng vạng tối cô mới quay về ký túc xá để làm quen với các bạn mới.

“Ồ, thì ra Dương Lê và Mỹ Nhân học cùng khoa Máy tính, mình học khoa Tiếng Trung, còn Hà Ương thì học khoa Ngoại ngữ?” Người nói chuyện chính là Ngô Đan Quế.

“Đúng vậy, lúc đầu mình còn tưởng chúng mình cùng khoa cơ.” Hà Ương trả lời đầy tiếc nuối.

Diêu Mỹ Nhân ngồi giữa chen vào, “Có lẽ quản lý kí túc xếp loạn đấy?”

Dương Lê lắc đầu, “Không phải đâu, vừa rồi lúc đi ngang qua phòng bên cạnh, mình nghe các cậu ấy nói các cậu ấy đều học khoa Ngoại ngữ. Chắc do còn sót nên ký túc xá mới ghép bọn mình lại với nhau. Mình nghe nói cả khoa Máy tính chỉ có hai sinh viên nữ.” Cô ấy nhìn Mỹ Nhân rồi bổ sung thêm, “Chính là hai chúng ta đấy.”

Ngô Đan Quế hít một hơi thật sâu, “Trời ơi, hâm mộ quá, các cậu chính là những sinh viên nữ được khoa yêu thương.”

Lúc đầu, Diêu Mỹ Nhân vô cùng ngạc nhiên vì cả khoa chỉ có hai sinh viên nữ, nhưng sau đó, khi nghĩ đến việc các khóa cộng lại cũng chỉ có khoảng 20 nữ sinh, cô lại thấy rất bình thường.
Bình Luận (0)
Comment