Dản Tâm trở về nhà trọ trong tình trạng cả người mệt mỏi, sau khi kiểm tra khắp các cửa ra vào đều được khoá cẩn thận cô mới
dám thả lỏng, ngã xuống giường.
Cô vốn là người khá bình tĩnh, sự cô đơn nhiều năm sớm đã rèn cho cô thói quen ấy. Vậy mà đêm qua, chỉ vì không nhìn thấy
hắn mà cô đã hoảng loạn như thế, sự sợ hãi đó khiến cô cả
ngày làm việc gì cũng không nên hồn.
Cô bắt đầu nghi ngờ cảm giác của bản thân, dường như có thứ gì đó mà cô đã từng lãng quên.
Thứ đó - giống như những gợn sóng lăn tăn, rồi đột ngột hoá
thành trận sóng thần gào thét dữ dội đánh thẳng vào lòng cô, điên cuồng, hoảng loạn, sợ hãi
Dản Tâm rùng mình, ngồi bật dậy từ cơn ác mộng, 1 giờ sáng,
vẫn như mọi hôm . Cả người cô ướt đẫm mồ hôi, Dản Tâm vội vã
xuống giường.
Tạt nước vào mặt, hiện giờ cô mới có thể tỉnh táo hơn một chút
Hai tay cô run rẩy chống lên thành bồn rửa, vẫn không thể nhớ ra cô đã mơ những gì, chỉ là một màu đen trống rỗng
Cái cảm giác hoản loạn đến tuyệt vọng này từ lâu đã ngủ yên
trong lòng cô, nay lại vì hắn mà trỗi dậy mạnh mẽ
Người đàn ông đó, như vậy mà lại ảnh hưởng đến cuộc sống của cô