Yêu Anh Trong Từng Phút Giây

Chương 29

“Tình yêu chính là lúc em yêu anh. Một lần duy nhất mãi giữ tấm chân tình.”.

Phải rồi, không thể nào nhầm lẫn được, dù anh có hóa ra tro cô cũng nhận ra, chính là anh, hình bóng anh đây mà, cái hình bóng đã khắc sâu vào trong tâm trí cô giờ lại hiện lên nhưng sao anh lại ở đây? Anh về nước rồi sao? Sao cô không hề biết? Bao năm qua, anh đi du học mà bặt vô âm tín, gia đình họ Trần cũng không ở quê nữa, nghe mọi người nói, gia đình họ Trần đã chuyển đi nơi khác sinh sống. Từ đó cô đã hoàn toàn mất thông tin về anh.

Bỗng anh rẽ sang một con ngõ khác. Cô vội vàng phóng xe đuổi theo.

- Trần Hàn Vũ! – Cô cất tiếng gọi lớn.

Tấm lưng rắn rỏi kia dần dần chuyển động. Mọi thứ xung quanh bỗng chốc như tan biến. Giờ đây, trước mặt cô, chỉ còn có anh hiện diện mà thôi. Đúng vậy, anh đây rồi. Là anh.

Anh đang đứng loay hoay trước cái máy bán hàng tự động. Hôm nay anh mặc một cái áo khoác màu kaki hoặc cũng có thể là đã hơi hơi xỉn. Chiếc quần đen ống bó, tóc để rối, lòa xòa trước chán và không đóng thùng. Chân anh đi một đôi giày lười màu đen. Nhìn anh thật bụi bặm và chẳng có gì là vẻ thanh lịch của học sinh du học về nước cả. Sao sau khi đi du học mà anh lại thành ra thế này? Phải chăng cuộc sống nơi quê người quá vất vả và anh không thể nào thích ứng nổi? Cô đã hy vọng, cô cứ ngỡ nếu anh không liên lạc gì về thì cũng phải thật sự thành đạt chứ, không ngờ lại như vậy. Ai mà tin nổi!

Dương cứ thắc mắc mà chẳng dám hỏi, nhưng cô nào biết được rằng đó là quần áo được đặt làm riêng của một nhà thiết kế nổi tiếng thế giới. Người kia nghe thấy tên mình bị gọi thì ngay lập tức quay lại. Ban đầu, nhận ra cô, anh cũng có chút giật mình. Nhưng ngay sau đó, anh đút tay vào túi quần, điềm nhiên nở một nụ cười thật tươi giống như để khẳng định.

- Cậu về nước rồi?

- Phải!

- Sao cậu không báo cho tôi biết? Sao mấy năm nay cậu đi mà bặt vô âm tín?

Vũ chưa kịp đáp đã nghe thấy Dương hỏi dồn dập:

- Phải chăng cuộc sống ở đó quá vất vả?

“Hả?” Đầu óc anh minh thần vũ của anh cũng không theo nổi suy nghĩ của Đại Ngốc Dương Ma Vương. Cô vẫn đang thao thao bất tuyệt: “Nhìn cậu là tôi biết rồi, quần áo gì mà cũ hết thế này, rồi còn đầu tóc nữa, tội nghiệp cậu quá.” Sao mới có bảy năm không gặp mà cô nhóc dễ thương, kiệm lời đã trở nên như này chứ. Vũ chán nản ngắt lời.

- Ừ, mà cậu có 5000 tiền lẻ không? Cho tôi mượn.

- Hả? Cậu còn không có nổi 5000 sao? Thế này thì thảm hại quá rồi. Tôi cho cậu hẳn hai đồng 5000 này. Cậu muốn mua nước hả?

Anh nhận tiền từ tay cô, định móc ví ra trả bằng tiền đô, vì anh chưa kịp đổi thì nghe cô nói tiếp:

- Cậu mua đi. Tôi không thể tin nổi sau bảy năm gặp lại cậu mà lại gặp trong hoàn cảnh như vậy. Cậu không có nổi 5000 để mua nước. Vậy mà tôi còn chửi rủa cậu hai tiếng mỗi ngày... – Dương ngây thơ nói.

Vũ nói mà cười gượng miệng, cơ mặt đã cứng cả lại. Cái gì chứ, mỗi ngày chửi anh những hai tiếng sao? Cô thực sự là đã quá độc ác rồi. Nhưng khi đứng trước ánh mắt ngây thơ vô số tội của Dương, anh lại đành chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Dương nhìn ngắm một chút rồi bặm môi nói:

- Trần Hàn Vũ, để chuộc lỗi, tôi sẽ mời cậu một bữa, nói thật chứ cả ngày hôm nay tôi cũng chưa ăn gì.

- Cậu mời sao?

- Ừ, chứ cậu thế này rồi sao đãi được tôi nữa?

Vậy là Dương đưa Vũ tới quán Hải Tặc ăn cơm. Quán này nghe danh thì có vẻ hơi ghê và sẽ có không ít bạn đi mà mà trầm trồ tưởng nhầm quán bày bán đồ hải sản. Nhưng thật ra không phải, quán Hải Tặc là quán mà cô thích nhất. Nó chủ yếu bán những món ăn đậm chất Việt, đặc sản các vùng miền thì hoàn toàn chẳng thiếu món nào. Ngồi trong quán thưởng thức các món ăn, nhâm nhi nước uống mà chẳng khác nào đang du lịch xuyên Việt cả. Hơn nữa, giá cả ở quán này rất phải chăng.

Cô vào quán, lia ánh mắt khắp cả gian phòng. Cuối cùng cô cũng nhìn thấy chỗ ngồi yêu thích của mình. Nó vẫn còn trống. Cô nhanh nhảu cầm lấy tay anh kéo về chỗ đó. Chỗ ngồi của cô tọa trên gác xép của quán. Nói đúng hơn thì nó nằm ở góc của gác xép. Quán có tường làm bằng kính nên ngồi ở đó, cô có thể quan sát toàn cảnh bên dưới quán cùng dòng đường bên ngoài. Hôm nào mà bí quá, không có đề tài để viết, cô sẽ ra đó và ngồi nhìn dòng đời lặng lẽ trôi qua. Chẳng hiểu sao khi ngồi ở đó thì bao cảm xúc đều dâng trào, khiến cô đánh máy mỏi tay mà vẫn không kịp. Nhiều khi cô còn gọi nó với cái tên thân mật là Góc may mắn.

- Cậu ngồi đi.

Vũ ngắm nghía xung quanh một hồi rồi tiến tới, ngồi xuống bàn và mỉm cười.

- Cậu “cố thủ” ở đây bao nhiêu lần rồi? Vị trí rất đẹp. Có lẽ cậu nên bỏ tiền bao chỗ này quanh năm đi.

- Cậu điên hả?

Vũ cười rồi nói:

- Trêu cậu chút thôi.

- Ừ, thực đơn đây, tôi cho cậu chọn món.

- Tôi không khiêm nhường đâu nhé.

Vậy là Vũ chọn món rồi cả hai cùng ăn. Trong khi ăn họ kể cho nhau nghe những ngày trong bảy năm ấy. Và tất nhiên, người kể chỉ có Dương, còn Vũ chỉ ngồi nghe rồi cười mỉm.

Kết thúc bữa ăn, Dương tỏ ý muốn đưa Vũ về tiện thể muốn biết chỗ ở mới của anh luôn. Nhưng Vũ không đồng ý, anh tỏ ý muốn đi bộ để ngắm dòng đường Hà Nội và quê hương sau bảy năm xem nó có thay đổi gì không. Cô nói mãi nhưng Vũ vẫn không đồng ý nên đành chịu. Cô lấy túi, móc ra một sấp tiền rồi đưa cho cậu:

- Cậu cầm đi.

Anh ngạc nhiên. Bảy năm trước, Hoàng Dương còn là một cô nhóc nhỏ mọn suốt ngày tính toán với anh. Vậy mà giờ lại dám ra tay hiệp nghĩa, đưa anh một sấp tiền lớn như vậy. Thời gian, quả thật đã bào mòn rất nhiều thứ, nhưng anh tin, có một số thứ là vĩnh cửu. Anh nói:

- Cái này là.

- Cậu cầm mà chi tiêu cho cuộc sống. Chẳng phải cậu nói cuộc sống của cậu rất khó khăn sao?

Nghĩ một lát, biết tính anh chẳng muốn vay nợ ai bao giờ, cô nói tiếp:

- Tôi rất sòng phẳng nhưng cũng rất thoải mái với bạn bè, do đó, số tiền này tôi sẽ cho cậu vay, bao giờ cậu có thì trả cho tôi, không cần trả lãi.

Dương nói rồi đặt sấp tiền vào trong tay Vũ. Cô nhanh chóng lấy túi bước xuống. Mỗi một bước đi mà cô khóc ròng trong lòng. Tiền thưởng tháng này coi như không cánh mà bay. Kiểu này thì đã đói sẽ càng thêm đói rồi. Thôi thì đành : “ngày ba bữa vỗ bụng rau bình bịch, kẻ quân tử ăn chẳng cầu no” vậy.

Ở góc quán, có một người đang phải nhịn cười tới mức nội thương. Sao cô vẫn ngốc nghếch và đáng yêu như vậy chứ. Nhìn điệu bộ ấy, anh chỉ hận không thể vươn tay ôm cô thật chặt, không để cô thoát khỏi vòng tay mình nữa.

Chiếc vòng cổ anh tặng vẫn tỏa sáng lấp lánh trên cần cổ trắng trẻo láng mịn của cô. Qua thời gian, chiếc vòng không bị hoen rỉ đi, mà ngày càng sáng. Nó như tình cảm của anh vậy, ngày càng lớn, lớn tới mức chẳng thể kiểm soát được rồi.

Nhìn sấp tiền trong tay, anh đang nghĩ xem sẽ làm gì với nó. Oh, anh nghĩ ra rồi. Anh sẽ mang về ép plastic, cho vào album trưng bày. Sau này sẽ mang ra kể với Trần con Trần cháu, rằng mẹ nó, bà nó đã tặng ông nó thứ này. Rồi anh sẽ truyền lại nó như vật báu gia truyền. (Trần má mì à, có phải anh thừa tiền rồi không? Tiền mà đi ép plastic, hơn nữa, có phải anh đi quá xa rồi không, Dương ma vương mà biết là anh nát mông ngay đó).

***.

Dương về tới khu chung cư của mình thì trời đã nhá nhem tối. Cô vừa đặt được mình xuống chiếc sofa thì điện thoại nhận được tin nhắn.

“Cảm ơn cậu, tôi sẽ trân trọng số tiền này cũng như trân trọng tình cảm của cậu.

Send from: Cáo già”.

Ồ, là Trần Hàn Vũ, cậu ta vẫn dùng số điện thoại cũ sao? Cô nhìn dòng tin nhắn và cái tên được lưu trong danh bạ mà bật cười. bảy năm qua, cô vẫn cố giữ số điện thoại này, cô sợ rằng khi anh liên lạc sẽ không nhận được. Nhưng bảy năm qua đi, không một cuộc gọi, chẳng một tin nhắn. Cô cũng chẳng thể lí giải nổi, cái gì đã khiến cô có nghị lực để chờ anh tới vậy. Học nốt THPT rồi lên ĐH, tuy cũng có qua vài mối tình, nhưng cô vẫn không thể nào quên được người cũ, mấy bạn nam đó cũng biết mà chia tay cô, chấp nhận làm bạn. Cô nghĩ một lúc rồi đi lấy quần áo để tắm.

Tắm xong, vừa ra được tới phòng khách thì tiếng chuông điện thoại của cô vang lên:

Mỗi đêm, trong những giấc mộng. Em đều thấy anh, cảm nhận được hơi thở anh vương vấn nơi này.

Đó là cách để em hiểu được rằng anh luôn giữ vững tình yêu đôi mình.

Xa thật xa. Và khoảng cách giữa hai ta. Anh liệu có muốn tới gần để chứng tỏ tình yêu này vẫn luôn tồn tại.

Gần, xa, dù anh ở nơi đâu. Em tin rằng tim mình luôn rung lên những nhịp đập hỗn loạn khi nghĩ về anh.

Anh mở cánh cửa trái tim em chẳng dưới một lần. Và anh ngự trị trong trái tim em.

Và con tim em sẽ luôn đập xao xuyến. Tình yêu có thể chạm vào ta một lần.

Và sẽ tồn tại suốt quãng đời. Và không bao giờ buông ra cho tới khi mình hoà vào làm một.

Tình yêu chính là lúc em yêu anh. Một lần duy nhất mãi giữ tấm chân tình.

Lời bài hát chính là cõi lòng của cô. Từ khi anh đi, cô không hề đổi nhạc chuông hay nhạc chờ. Cứ mỗi lần tiếng nhạc cất lên, cô lại như bị chìm vào đó. Cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ và ngay lập tức nghe điện thoại. Đầu dây bên kia, Hoàng Văn hỏi dồn dập:

- Dương à? Sao em lâu nghe điện thoại vậy?

- Em vừa tắm xong. Anh gọi có việc gì không vậy?

Dương vừa lau lau tóc vừa nói. Hoàng Văn quay lại nhìn bà xã đang tất bật cho hai đứa con bướng bỉnh ăn thì khẽ mỉm cười. Anh nói:

- À, anh gọi để nói chuyện phiếm thôi mà. Chị gái em nhờ anh gọi, cô ấy đang bận.

- Ồ, vậy thì chăm sự phải nhờ anh rồi, chị ấy mà sụt mất gram nào là em xử anh đầu tiên đấy.

- Anh nào dám chứ. Chị em ghê vậy mà – Hoàng Văn ghé sát vào mic nói nhỏ.

- Á à, dám nói xấu chị em à, em phải ghi vào rồi tố tội mới được, xem nào, bây giờ là tám giờ hai mươi ba phút, ngày hai bảy tháng sáu, anh Hoàng Văn nói xấu chị Quyên. Chết anh rồi nhé.

Hoàng Văn nghe tới đây bất chợt nhớ tới bộ mặt kinh khủng của vợ mình. Ây da, hổ cái cũng phải chào thua a~~~ Khẽ rùng mình anh đáp:

- Ấy, sao em lại làm thế? Em muốn chị em cùng Lam Anh và Lâm An ghét anh hả?

- Em vợ này nào dám .

Dương cùng Hoàng Văn nói chuyện một hồi thật lâu. Sau khi nói chuyện xong, cô pha cho mình một cốc cafe đen đặc. Cô ra ngoài ban công rồi nhâm nhi chúng. Thời gian quả thực đã trôi qua quá nhanh. Thoắt cái mà đã bảy năm trôi qua.

Bảy năm trước, sau sự việc tại sân bay đó, có rất nhiều thứ đã diễn ra mà cô cũng không thể nào tưởng tượng nổi. Hoàng Văn sau kế hoạch không thành ấy đã sang Mỹ kế nghiệp cha quản lí chi nhánh mới bên Mỹ.

Cô cũng không còn hận Hoàng Văn nữa, dù sao cũng chỉ do tình yêu mù quáng điều khiển. Hơn nữa, anh làm vậy cũng chỉ muốn cô vui. Quan hệ giữa cô và Hoàng Văn hiện tại rất tốt, thỉnh thoảng anh cũng gọi điện đường dài nói chuyện với cô.

Còn về phần Quyên, sau khi tỉnh lại và hiểu ra mọi chuyện, đã hóa hận thành bạn, trở thành chị gái thân thiết của Dương. Trong thời gian còn ở Việt Nam, hai chị em còn ở chung phòng, mặc chung quần áo. Quyên còn thường xuyên nói chuyện với Dương, mọi thứ Dương đều tâm sự với Quyên hết.

Phải, có lẽ các bạn đã lờ mờ đoán ra được điều gì đó, hiện tại cô không còn là Nguyễn Hoàng Dương nữa, tên thật của cô là Đỗ Minh Châu, con gái chủ tịch Đỗ, em gái Quyên. Sau khi biết sự thật, Dương cũng cực kì sốc, cô còn chẳng thể nào tin nổi. Tuy nhiên, qua thời gian, được mọi người khuyên nhủ và chăm sóc, cô đã có một cái nhìn khác. Khi thấy cô đã hồi tâm chuyển ý, Đỗ bố đã đón cô về gia trang sống.

Tốt nghiệp ĐH xong, do muốn sống tự lập nên cô đã xin Đỗ bố ra ngoài sống, theo đuổi dự nghiệp riêng mà không kế nghiệp ADB. Gia đình họ Nguyễn cũng được họ Đỗ hậu đãi, thỉnh thoảng cô vẫn về nhà thăm bố mẹ họ Nguyễn. Đâu phải ai cũng được như cô, có hai bố hai mẹ hai gia đình, mà ai cũng đều yêu quý cô.

Bảy năm qua đi, hiện tại, Quyên đã sang Mỹ, điều hành chi nhánh của ADB bên đó. Việc ngoại giao giữa ADB và CBS đã khiến Quyên cùng Hoàng Văn trở nên thân thiết. Hiện tại họ đã là vợ chồng, kết quả của cuộc hôn nhân hạnh phúc ấy chính là sự ra đời của Lam Anh và Lâm An. Hai đứa trẻ song sinh, một trai một gái thật đẹp, chúng rất đáng yêu.

Quyên cùng Hoàng Văn cũng rất hay đưa chúng về Việt Nam, bắt chúng học tiếng Việt và ăn những món ăn Việt Nam. Vì dù sao chúng cũng là người Việt chính gốc mà, sao có thể quên đi những bản sắc dân tộc như vậy được. Mỗi lần về chúng đều cất tiếng “dì Dương” “dì Minh Châu” nghe thật ngọt. Có lẽ cả hai đứa rất quý Đỗ bố, mỗi lần về đều sà vào lòng mà đòi cưỡi ngựa nhong nhong. Nhìn gia đình hạnh phúc cô cũng chẳng còn gì để nghĩ. Anh ra đi, bảy năm chẳng hề có một lời nhắn, vậy mà tình cảm của cô vẫn chẳng hề tàn phai.

Ai nói không gặp là sẽ quên? Ai nói cách xa là phai nhạt? Ai nói tình đầu thường mong manh?

Bảy năm mong nhớ, chỉ vì một lời hứa. Có đáng để lưu luyến mãi không quên?

Cô ngồi đó, lặng im dưới bầu trời đầy gió và suy nghĩ về cuộc đời mình và những chuyện đã qua. Quả thực, ta không thể đoán trước được điều gì. Mà quả thực sau lần gặp anh này, cuộc đời cô lại vì anh mà đột ngột rẽ ngang.
Bình Luận (0)
Comment