====*Đã bị Tấn Giang tỉnh lược 3269 chữ* Đừng hỏi editor, editor cũng buồn lắm L
====Lăng Vân Phi gọi một cú điện thoại cho thám tử tư nói muốn số điện thoại trong nhà Diệp Tinh Tinh. Sau khi có rồi, hắn lái xe đến chỗ bác cả, tuy đã nghĩ được một sách lược vẹn toàn, hắn vẫn cần vị thư ký vạn năng của bác hắn giúp một chuyện nhỏ.
Đến văn phòng thị trưởng, Lăng Vân Phi đi thẳng đến phòng thư ký. Hắn gõ gõ cửa, sau khi được đồng ý mới đẩy cửa tiến vào. Vị thư ký đang vùi đầu trong đống tài liệu ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy người đang đứng trước mặt liền lập tức đặt bút xuống đứng dậy: "Ôi Lăng công tử, sao cậu không nói tiếng nào đã đến, cậu tìm thị trưởng có chuyện gì sao? Ngài ấy không ở văn phòng hả?" Nói xong anh ta liền nhấc điện thoại muốn gọi điện hỏi thăm.
Lăng Vân Phi tùy ý ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, vì ngồi quá mạnh nên khiến cho xúc xích trong cơ thể thọc sâu vào thêm một chút: "Ưm." Nếu lỡ chọc vào sâu quá không lấy ra được thì làm thế nào bây giờ? Lăng Vân Phi khổ não thầm nghĩ.
"Lăng công tử làm sao vậy?" Thư ký Vương vội vã cuống cuồng hỏi.
"Ấy ấy không có chuyện gì." Chuyện thế này bảo hắn nói thế nào được chứ! "Ừm, chuyện là thư ký Vương à, đừng gọi điện thoại. Lần này tôi đến không phải vì muốn tìm bác, mà đến để tìm anh, muốn anh giúp tôi một chuyện."
"A, được, mời Lăng công tử nói."
Lăng Vân Phi nhìn người đàn ông có hơi sốt sắng trước mặt mình, xỉu mất, hắn đáng sợ thế à? Thư ký Vương căng thẳng như thế khiến hắn cũng có chút không biết nên nói thế nào: "Ừm thư ký Vương này, anh không cần khẩn trương thế đâu. Ngồi xuống đây đi, lần này tôi đến tìm anh là vì việc tư chứ cũng không phải chuyện lớn gì, anh ngồi xuống là được."
"À được." Thư ký Vương ngồi xuống đối diện Lăng Vân Phi, có điều ngồi thì ngồi, người anh ta vẫn rất ngay ngắn. Lăng Vân Phi nhìn người đàn ông nghiêm túc này, triệt để cạn lời. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn vị thư ký không chịu thả lỏng trước mặt, không còn cách nào khác.
"Thư ký Vương à..."
"Mời Lăng công tử cứ nói." Thư ký Vương lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn Lăng Vân Phi chăm chú.
"Ừm, chuyện là, hầy, tôi nói thư ký Vương à anh đừng khẩn trương như vậy được không, anh làm thế khiến tôi cũng không biết nói thế nào hết á."
"Xin lỗi Lăng đại công tử, tôi cũng không cố ý. Chỉ là thói quen nghề nghiệp không đổi được, ngại quá, xin hãy lượng thứ cho." Nói xong anh ta còn đứng dậy cung kính vái chào một cái.
"Ngồi xuống đi."
"Vâng."
Lăng Vân Phi có hơi mệt mỏi, người này thật sự khiến hắn tức chết, quá khô khan vô vị và cứng nhắc. Hắn âm thầm chửi trong lòng, so với những người đàn ông đáng ghét này thì A Hạo nhà hắn đúng là đáng yêu nhất. Đúng rồi, A Hạo, hôm nay sai hắn đến đây để làm gì, không thể quên chính sự được.
Lăng Vân Phi chỉnh đốn suy nghĩ của mình một chút, nói: "Thư ký Vương, chúng ta quay lại chủ đề chính đi. Chuyện là phiền anh giúp tôi một việc, đó là gọi điện thoại cho cái số này, cứ nói theo lời tôi."
Hắn đưa số điện thoại cho thư ký Vương: "Anh hãy gọi điện thoại cho Diệp gia nói là vì biểu hiện của Long Thiên Thiên rất tốt, mà trong thành phố đang tiến hành một hoạt động thi đấu, còn đặc biệt chú ý để cậu bé, muốn cậu ta tham gia hoạt động này. Thế nhưng cần phải ra ngoài mấy ngày để huấn luyện. Anh cứ nói vậy là được."