Yêu Anh Từ Một Lần Đánh Cược

Chương 53

Cao Tường hài lòng cất máy quay thật cẩn thận rồi lấy điện thoại ra gọi cho Lăng Vân Phi. Mới sáng sớm, hắn đang cúi đầu giữa hai chân Long Ký Hạo ra sức phun ra nuốt vào dục vọng ngủ say của anh, chờ sau một lần liếm láp từ cán đến đỉnh, hắn mới hài lòng ngẩng đẩu lên đắc ý nhìn Long Ký Hạo: "Thế nào A Hạo? Anh thoải mái không, có phải kỹ thuật của em càng ngày càng tốt không anh?"

"Đúng thế, càng ngày càng tốt, ngoại trừ lần nào cũng dùng răng cắn anh."

"Em có cố ý đâu, chỉ là quen tay hay việc. Lại nói giờ em có thể ngậm hết toàn bộ của anh vào rồi."

Long Ký Hạo nhìn cái người đang dương dương tự đắc trước mặt, có chút bất đắc dĩ lấy tay đẩy vai Lăng Vân Phi một cái: "Nếu như không tiếp tục nữa thì tôi rời giường đây."

"Cái gì? Không muốn đâu A Hạo, lẽ nào với động tác gắng sức của em, anh không hề có cảm giác máu nóng sôi sùng sục như em sao?"

"Cái đó tự em xem là biết rồi, còn muốn tôi nói?"

Lăng Vân Phi nhìn xuống dưới theo tầm mắt của anh, đúng là vật to bự kia giờ này ngoại trừ bị liếm láp dính nước lấp lóa, nó vẫn an tĩnh ngủ say trong bụi cỏ rậm rạp.

"Nhất định là kích thích không đủ. A Hạo, hiếm khi ngày đẹp cảnh xinh này, chi bằng chúng ta súng thật đạn thật bắn một phát đi, bằng không em trai của anh sẽ không tỉnh lại đâu. Lại nói đã lâu rồi chúng ta không có làm!"

Long Ký Hạo hơi giật khóe miệng, ngày đẹp cảnh xinh gì, một người đàn ông thân thể trần truồng, nói màu da trắng nõn là cảnh xinh cũng còn tạm được.

"Em xác định chúng ta đã lâu không làm à? Vậy tối qua người rên rỉ lắc eo vặn mông không phải là em ư?"

"Ai da em quên mất. Được rồi A Hạo, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh lên một chút."

"Không được, tối qua tôi đã bị em ép khô rồi, không còn sức nữa."

"Không sao không sao, lát nữa để em động, anh cứ nằm hưởng thụ là được." Nói xong hắn liền nhanh chóng lấy từ trong ngăn kéo ở tủ đầu giường một tuýp thuốc bôi trơn, sau đó lại lần nữa vùi đầu vào háng Long Ký Hạo, càng thêm ra sức hầu hạ thứ to lớn kia, chỉ lo chần chừ một chút thì A Hạo sẽ đổi ý. Một tay khác của hắn cũng không nhàn rỗi, hắn mở nắp tuýp thuốc bôi trơn ra rồi bóp ra một chút, dùng ngón tay dính bôi trơn tự tìm kiếm ở phía sau. Bởi vì tối qua đã dùng suốt đêm nên cửa động rất mềm mại, Lăng Vân Phi liền dễ dàng cho hai ngón tay vào.

Lúc này Long Ký Hạo được liếm mút cũng có hơi động tình, anh cắm ngón tay vào tóc Lăng Vân Phi, kéo đầu hắn lại gần mình hơn nữa. Tuy Lăng Vân Phi cảm thấy miệng hơi căng xót, nhưng hắn yêu chết được cái cảm giác căng cứng tràn đầy này, bèn thuận theo tiến lại gần Long Ký Hạo hơn, mãi đến khi thành công nuốt cây gậy bự vào sâu cuống họng mới thôi. Ngón tay ở phía sau co rút một hồi, đến khi cảm thấy gần đủ, có thể chứa được thứ to lớn của A Hạo, hắn mới phun dương v*t của anh ra rồi đổi dùng tay an ủi thằng nhóc đang phấn chấn. Hắn nâng người lên đỡ lấy cây gậy lớn chuẩn bị ngồi xuống thì đột nhiên tiếng chuông sát phong cảnh vang lên.

Lăng Vân Phi quyết định không để ý đến tiếng chuông đang vang không ngừng, vẫn muốn tiếp tục, ai ngờ điện thoại vẫn kiên nhẫn réo, dường như nếu hắn không chịu nhận nó cũng tuyệt đối không bỏ qua. Long Ký Hạo nhìn điện thoại đang vang lên không ngừng, đẩy Lăng Vân Phi một cái: "Ồn quá."

"Shit." Lăng Vân Phi buồn bực chửi tục một tiếng, tiếp đó liền đứng dậy đi nhận điện thoại. Trong lòng hắn vẫn nghiến răng nghiên lợi thăm hỏi mười đời tổ tông của người gọi điện đến một lần, cũng khó có thể dập tắt được lửa giận đang bùng lên, thêm cả hỏa khí dục cầu bất mãn nữa.

Long Ký Hạo buồn cười nhìn chàng thanh niên đang xù lông, đúng là những lúc thế này gọi điện đến thật sự vô đạo đức. Có lẽ lát nữa người kia sẽ đáng thương lắm, phải chịu lửa giận không có chỗ phát tiết của Lăng Vân Phi.

Lăng Vân Phi cầm lấy điện thoại, vừa nhìn thấy tên hiển thị thì không khỏi lộ ra vẻ mặt vui mừng. Cao Tường gọi đến cho hắn sớm như vậy, nhất định là đã làm xong chuyện. Hắn liền bắt máy.

"Lăng tiên sinh, rốt cuộc anh cũng bắt máy rồi."

Lăng Vân Phi che kín loa điện thoại đến bên giường hôn lên đôi môi Long Ký Hạo một cái: "Anh yêu, anh chờ em chút nhé, em đi nhận điện thoại đã."

"Ừ, đi đi."

Lăng Vân Phi ra khỏi phòng ngủ, lúc chuẩn bị đóng cửa đột nhiên quay đầu lại: "Nhất định phải chờ em về nhé A Hạo."

Long Ký Hạo trầm tư nhìn bóng lưng đang rời đi của Lăng Vân Phi, vừa nãy anh đã nhìn thấy rõ ràng sắc mặt vui mừng của hắn, hơn nữa lại còn không phát hỏa một cách hiếm thấy. Có điều là điện thoại của ai thì có quan hệ gì với anh chứ, anh cũng sắp phải đi rồi. Long Ký Hạo vỗ vỗ cậu em vẫn đang lên tinh thần một lúc, dau đó nhét nó vào quần lót. Có điều tên nhóc này còn khó chịu lung lay mấy lần sau đó mới an phận xìu xuống, dường như không hài lòng vì đãi ngộ tệ hại ngày hôm nay. Long Ký Hạo lười biếng cọ cọ chăn mấy lần, thoải mái quá. Sau đó anh liền nhanh chóng rời giường bắt đầu mặc quần áo, hôm nay còn có rất nhiều chuyện chờ anh phải làm đây.

Bên này Lăng Vân Phi đi vào một phòng khác rồi mới thả bàn tay đang bịt loa điện thoại ra. Hắn không muốn cho A Hạo biết chuyện mình đang làm. Tuy anh không có tình cảm với Diệp Tinh Tinh, nhưng bất cứ người đàn ông nào cũng không hề muốn vợ mình cắm sừng cho mình cả, vì thế hắn mới giấu chuyện này đi, chờ có cơ hội sẽ nói sau.

Người ở đầu dây bên kia vẫn ra sức hỏi: "Lăng tiên sinh, anh có ở đấy không? Có ở đấy không?"

"Ở, nói đi, xong chuyện rồi hả?"

"Đúng thế, đã xong rồi."

"Vậy chuyện tôi bảo anh hỏi thăm đã hỏi được chưa?"

"Hỏi rồi."

"Vậy thì tốt, lát nữa hãy gửi tài liệu đến cho tôi."

"Vậy, Lăng tiên sinh, chuyện anh nói cho tôi tiền kia...?"

"À cái này tôi sẽ không quên đâu, yên tâm đi. Hơn nữa anh đã giúp tôi một đại ân, tôi sẽ trả thù lao gấp đôi cho anh."

"Gấp đôi, thật ư?"

"Đương nhiên, có điều sau khi lấy được tiền phải đi thật xa cho tôi, hơn nữa chuyện này không được tiết lộ một chút nào cả."

"Tôi hiểu rõ rồi, nhất định tôi sẽ giữ bí mật. Tuy rằng tôi không biết rốt cuộc các anh đang làm cái gì, nhưng tôi biết nếu nói ra sẽ chẳng có gì tốt cho mình, tôi chỉ muốn an toàn sống với vợ con mình thôi."

"Coi như anh thức thời." Lăng Vân Phi kết thúc cuộc trò chuyện, sau đó lập tức không thể chờ được nữa chạy về phòng ngủ, chuẩn bị đại chiến ba trăm hiệp ngọt ngọt ngào ngào với A Hạo, Nhưng sau đó hắn liền thấy trên giường đã không còn người, chỉ còn lại chiếc chăn nhăn nhúm, đã không còn hơi ấm từ lâu.

Lăng Vân Phi bày ra vẻ mặt đưa đám gấp chăn và ga giường lại, sau đó tìm trong phòng một lần, đồng thời cũng không thấy Long Thiên Thiên đâu nữa. Hắn liền biết là A Hạo đã đưa con trai mình đến trường. Hắn lấy điện thoại ra gọi cho A Hạo, bi phẫn lên án: "A Hạo, sao anh không chịu chờ em?"

"Thiên Thiên bị muộn học."

"Hừ, em biết là em không quan trọng bằng con trai anh mà!"
Bình Luận (0)
Comment