Yêu Cả Đời

Chương 11

Vô luận Mạnh Khả Ly hi vọng thời gian có thể trôi chậm lại nhiều như thế nào, thì vài ngày vẫn trôi qua rất nhanh.

Sáng sớm, người nhà họ mạnh đã bận rộn đến gà bay chó sủa, Mạnh Khả Lệ và Mạnh Khả Tình đã bắt đầu bảo dưỡng nha sắc từ hai ngày trước rồi, hôm nay lại mời thợ trang điểm riêng đến nhà trang điểm cho họ, giống như hai người mới là cô dâu vậy.

Buổi sáng sắc mặt Trương Mai cũng không tốt lắm, Khả Ly căn bản không quan tâm đến chuyện ăn mặc, chỉ mặc bộ lễ phục đính hôn do nhà họ Phong đưa đến lên người. Tóc cũng không đặc biệt sửa sang lại, túy ý xõa ra. Còn nửa giờ nữa sẽ phải đi, Trần Khiết mới phát hiện ra, vội vàng lớn tiếng la hét làm cho thợ trang điểm đến trang điểm cho cô.

Mạnh Khả Lệ đã trang điểm xong thì đứng một bên vung tay múa chân, trang điểm xong Khả Ly cũng chỉ nhin vào gương liếc mắt một cái, cái người đội tóc giả lông mi giả bôi phấn thật dày kia là cô sao? Cô từ chối cho ý kiến, giúp đỡ Trương Mai đi ra cùng bọn họ.

Phòng tiệc của khách sạn Quốc tế Chí Tôn vốn vô cùng hoa lệ, màu sắc chủ đọa là màu đỏ và màu vàng của hoàng thất Trung Quốc, tuy sắc trời còn sớm, chùm đèn to ớn rực rỡ chói lọi đã bật từ sớm, chiếu lên toàn bộ đại sảnh sáng ngời lại xa hoa, mùi thơm của hoa hồng bạch bày xung quanh hội trường xông vào mũi, có nhân viên mặc đồng phục đang qua lại kiểm tra hoa quả điểm tâm tinh xảo này cùng rượu ngon có chỗ nào không ổn không.

Đã lục tục có khách đến, ngoài cửa cũng không có người nhà họ Phong đứng, chỉ có Phúc bá lão quản gia của nhà họ Phong và thư ký Tề Đông dẫn theo vài cô gái lễ phép khéo léo tiếp đãi, hai bên cửa chính của phòng tiệc cũng bày đầy lẵng hoa, còn có bảng thông báo đỏ thẫm bên trên dùng thiếp vàng chữ to viết mấy chữ ‘ Tiệc mừng đính hôn của Phong phủ’ , trên thực tế những khách nhân nhân được thiệp mời cũng chỉ viết đám hỏi của hai nhà Phong, Mạnh, cũng không có viết ra tên của người trong cuộc, bởi vì đã vài năm Phong Chi Thu không xuất hiện trong các trường hợp công khai, Phong Hải cũng độc thân nhiều năm, cho nên đa số mọi người nghĩ chắc là tiệc đính hôn của Phong Hải.

Có người bạn già đã từng hỏi Phong Hải, ông ta cũng không có nói rõ, ông không muốn sau khi tin tức truyền đi sẽ dọa Phong Chi Thu chạy mất, hôm nay ông tính tuyên bố trước mặt mọi người chuyện Phong Chi Thu đính hôn cùng Mạnh Khả Ly, hơn nữa một tháng sau sẽ kết hôn, ông sẽ giao lại tập đoàn Hải Liên cho Phong Chi Thu, ông đang đánh cuộc! Đánh cuộc đứa con trai căn bản không muốn kết hôn nhưng lại để ý tập đoàn Hải Liên sẽ đáp ứng việc này, kết quả xấu nhất là thằng bé không đáp ứng, vậy ông vẫn sẽ giúp Mạnh gia giải quyết vấn đề là được, bọn họ cũng sẽ không có ý kiến .

Cuộc sống của ông đã không còn nhiều lắm rồi, thầm nghĩ trước khi chết có thể nhìn thấy con trai kết hôn, căn cứ điều tra của ông, nếu không có chút thủ đoạn thúc ép, phỏng chừng Phong Chi Thu không có khả năng sẽ kết hôn, thằng bé đối hôn nhân luôn bài xích rất xa, đây cũng là lỗi của ông, chuyện cũ nghĩ lại mà đau đớn, nhưng hương khói của nhà họ Phong cũng không thể bởi vậy mà chặt đứt, haiz! Bây giờ ông chỉ hy vọng cái chết của ông có thể đổi lấy sự tha thứ của con trai .

Phong Hải quần áo phẳng phiu ngồi một mình trong phòng khách quý, khôn chút nào để ý tới âm nhạc ưu mỹ cùng tiếng người dần dần náo nhiệt ở phòng bên ngoài, Tề Đông tiến vào mấy lần, Phong Chi Thu vẫn chưa đến, ông vốn định trước khi tuyên bố có thể gặp thằng bé một lần để trò chuyện một chút xem ra đã không có hy vọng rồi.

"Chi Thu, tiệc đính hôn sắp bắt đầu rồi, cậu còn không đi sao?" Một trong những người bạn tốt của Phong Chi Thu Ngụy Lam Thiên nhịn không được hỏi, trên thực tế Phong Chi Thu đã đến khách sạn từ sớm rồi, chẳng qua là khuôn mặt bình tĩnh vẫn ngồi đợi trong quán cà phê mà thôi.

Ngụy Lam Thiên cũng chịu bó tay với khúc mắc trong lòng cậu ấy, chỉ có thể lặng yên cùng cậu ấy, kỳ thật anh biết sau khi Phong Chi Thu biết được bênh tình của Phong Hải vốn đã hơi mềm lòng, chính là kéo không dưới mặt mũi trở về thôi, nhưng chuyện đính hôn lần này lại đóng băng trái tim đã hơi mềm của cậu ấy một lần nữa.

Bây giờ anh thực lo lắng cho bữa tiệc đính hôn này, không biết rốt cuộc Phong Chi Thu sẽ làm như thế nào, trực tiếp cướp cô dâu đại náo bữa tiệc hay là có chr ý gì khác thật đúng là anh cũng không dám khẳng định, chỉ biết là trạng thái hiện tại của cậy ấy rất khủng bố .

"Lam Thiên, cậu nói tại sao ông ấy phải làm như vậy? Chẳng lẽ không phải thật sự bị bệnh? Còn có nguy cơ trước mắt của nhà họ Mạnh, kinh doanh cũng không tốt, cô gái nhà họ mạnh kia rốt cuộc là dùng thủ đoạn gì làm cho ông ấy sắp chết còn muốn chui vào bụi hoa đây?" Phong Chi Thu trầm mặc nửa ngày cuối cùng mở miệng, lần này anh thế nào cũng nghĩ không ra dụng tâm của Phong Hải, không nghĩ tới ông ấy là đánh chủ ý vào mình, khi mà trong ấn tượng ông ấy vẫn luôn không quản không hỏi đối với chuyện của anh.

Ngụy Lam Thiên nói: "Tôi cảm thấy lúc còn trẻ cha cậu là có chút mạnh mẽ, nhưng ở trên thương trường, lại vào cái thời kỳ đó, nếu ông ấy không quyết đoán như vậy thì làm sao có được thành tựu như bây giờ chứ? Hơn nữa hơn mười năm nay ông ấy vẫn không có tái hôn, cũng không quá bạc tình với mẹ cậu, có lẽ ông ấy vẫn luôn luôn hối hận, hai người vẫn nên nói chuyện với nhau thì tốt hơn!"

"Nói chuyện gì? Nói thật chiến tranh lạnh nhiều năm như vậy tôi đã không biết nên nói với ông ấy cái gì!" Ánh mắt Phong Chi Thu cũng cực kỳ cô đơn, mẹ chết đồng thời anh cũng không gặp lại cha mình vẫn lẻ loi một mình ở nước ngoài cũng không chịu nổi.

"Cho nên tôi nói, hai người nói chuyện quá thiếu, đều là người sĩ diện cố chấp, xem ở điểm đó thì hai người thật giống nhau đấy, huyết thông cha con là không thể cắt đứt được."

Phong Chi Thu trừng mắt liếc anh một cái nói, "Mình qua đó, cậu đừng đi! A nguyên mình cũng đã nói rồi, mình không hy vọng các cậu đi đến những trường hợp xấu hổ như vậy, dù sao cũng không có chuyện gì tốt!"

"Ha ha! Không có việc gì mình còn không đi đâu? Hiện tại có kịch vui để xem vì sao không đi, dù sao ngày cũng thật sự không thú vị, tốt nhất là trình diễn một tiết mục cha con tranh giành cô dâu đi, ngày mai có thể thấy được trên trang nhất mới thích thú đâu!" Ngụy Lam Thiên không sợ chết cười hì hì nói.

Phong Chi Thu cũng không lại tranh chấp võ mồm với cậu ấy, trong lòng anh kỳ thật cũng bất an không biết nên như thế nào cho phải, chẳng lẽ thật sự phải nói chuyện cùng với ông ấy sao?
Bình Luận (0)
Comment