Thành phố G trời không mưa, nhưng thời tiết cũng âm u đầy mây mù áp khí rất thấp... Cảm giác, bầu trời bị che kín bởi một tầng mây màu xám dày nặng, không hề có một cơn gió nhẹ, bởi vậy mà hết sức nặng nề, ai cũng có cảm giác trời sắp mưa rồi, nhưng lại vẫn không mưa.
Đến giữa trưa ngày hôm sau khi Khả Ly mất tích, cuối cùng Phong Chi Thu cũng gặp mặt Trương Ngọc, sau này sửa họ gọi Phong Ngọc, anh hoàn toàn bị chấn kinh, sau vài ngày anh hối hận vô số lần, vì sao không yêu cầu được gặp con của Khả Ly sớm một chút, như vậy thì anh đã có thể biết được chân tướng sớm một chút rồi.
Thằng bé mới năm tuổi, lại rất hiểu biết, hoàn toàn là phiên bản thu nhỏ của anh, vừa liếc mắt một cái cũng không có ai sẽ hoài nghi mối quan hệ của bọn họ được, anh hy vọng có thể nhìn thấy thằng bé dưới sự dẫn dắt của Khả Ly biết bao, như vậy nhất định anh sẽ kinh hỉ nhiều hơn kinh ngạc, mà không phải chân tay luống cuống giống như bây giờ, anh hoàn toàn không có kinh nghiệm làm cha, lần đầu tiên đối mặt với con trai của mình anh hoàn toàn không biết phải nói cái gì hoặc làm cái gì mới tốt.
May mắn Ngọc Ngọc đã có chuẩn bị tâm lý, cậu đã nghe bà ngoại nói trở lại thành phố G là có thể gặp cha của mình, vấn đề này cũng đã được Khả Ly xác nhận qua điện thoại, hơn nữa ở nhà cũ của nhà họ Phong cậu cũng đã nhìn thấy ảnh của Phong Chi Thu rồi.
Cho nên cậu chủ động đi lên phía trước ngẩng đầu lên gọi một tiếng: "Ba ba, ba là ba ba của Ngọc Ngọc đúng hay không?"
"Đúng vậy, Ngọc Ngọc." Phong Chi Thu sửng sốt một lát mới ngồi xổm xuống ôm chặt lấy Ngọc Ngọc, một loại kích động huyết mạch tương liên truyền khắp cơ thể anh, anh không cách nào hình dung được cảm giác trong lòng mình vào giờ phút này.
Trong lòng Ngọc Ngọc cũng không hề phức tạp như Phong Chi Thu, thằng bé có vẻ rất vui mừng, lớn tiếng hoan hô: "Ba ba, ba ba rốt cục đã trở lại, bà ngoại, Ngọc Ngọc có cha!"
Trương Mai nhìn Ngọc Ngọc kích động mà chua xót trong lòng, lặng lẽ lau nước mắt.
Phong Chi Thu nhìn một đứa bé xinh đẹp lại nhu thuận biểu hiện rõ ràng yêu cùng khát vọng với mình, trong lòng hàng trăm tư vị xông lên, giờ phút này anh có cảm giác cho dù Ngọc Ngọc muốn sao trên trời thì anh cũng sẽ không chút do dự đi hái xuống cho thằng bé.
Nhưng Ngọc Ngọc không muốn sao, mà hỏi một câu làm cho anh không biết trả lời như thế nào: "Ba ba, mẹ đâu? Sao mẹ không tới."
Trương Mai cũng đã chú ý tới, nhưng đối mặt với trường hợp cha con gặp nhau nên bà chưa hỏi ra miệng thôi.
Phong Chi Thu im bặt, anh không biết trả lời như thế nào cho phải, anh không thể lừa gạt đứa con trai vừa mới gặp mặt được, may mắn có Ngụy Lam Thiên đến cùng anh đang đứng bên cạnh, cậu ấy tiếp lời nói: "Mẹ cháu đang đi làm, hình như rất bận, phải muộn chút mới có thể về."
"À." Ngọc Ngọc rất nhanh liền chấp nhận đáp án này, dù sao cũng có hơn một tháng không gặp, cũng không tính quá lâu, thằng bé ngẩng đầu liếc mắt nhìn phòng ở phía sau lưng Phong Chi Thu, vui vẻ cười hỏi: "Nơi này là nhà mới của Ngọc Ngọc sao? Mẹ nói nhà mới rất đẹp, Ngọc Ngọc có thể đi vào sao?"
"Đương nhiên, đi vào tìm xem phòng của con còn có phòng đồ chơi nữa, nhìn xem có thích hay không, nếu muốn gì nữa thì hãy nói với cha." Phong Chi Thu ngoắc gọi nữ giúp việc dẫn Ngọc Ngọc qua trước.
Đương nhiên Trương Mai không thể chấp nhận đáp án Khả Ly vì bận việc mà không tới đón bà cháu bà, bởi vì một ngày trước, Khả Ly còn gọi điện thoại nói cho bà biết, con bé sẽ đợi hai bà cháu ở nhà mới, nhưng bây giờ lại chỉ có người con rể lần đầu tiên gặp mặt đang chờ ở đây, tuy rằng cậu ấy biểu hiện rất kích động, trong lòng của bà lại bắt đầu bất an .
"Thực xin lỗi, mẹ, ngày hôm qua đột nhiên Khả Ly rời khỏi nhà, không biết đi đâu, con đã phái rất nhiều người đi tìm cô ấy." Sau khi lưu luyến nhìn Phong Ngọc đi vào trong phòng, Phong Chi Thu nói rõ tình huống thực.
Sắc mặt Trương Mai tái nhợt, tại sao Khả Ly lại rời nhà đi vào lúc này chứ, theo suy nghĩ của bà, thì điều này rất khó giải thích, cho nên bà liền nghĩ đến việc ngoài ý muốn, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không.
"Rốt cuộc thì Khả Ly làm sao vậy? Cậu, cậu đừng gạt tôi. . . . . ."
"Không có chuyện gì, dì à, dì đừng lo lắng quá, có thể là có một chút hiểu lầm nho nhỏ, chắc chắn Khả Ly sẽ nhanh chóng trở về thôi." Ngụy Lam Thiên giúp đỡ nói lời trấn an.
Phong Chi Thu cũng thành khẩn nói: "Là lỗi của con, xin hãy tha thứ cho con đã không biết đến sự tồn tại của Ngọc Ngọc, con không thể chăm sóc tốt cho Khả Ly và Ngọc Ngọc, sau này con sẽ bù đắp những thiếu xót trước kia, con sẽ đối tốt với Khả Ly cả đời."
Trái tim đang run rẩy của Trương Mai hơi khôi phục lại một chút bình tĩnh, bà biết nhất định đã xảy ra việc gì đó mà chính bà cũng không biết, nhưng bây giờ không phải là lúc truy cứu nguyên nhân, bà còn phải chăm sóc Ngọc Ngọc, bà nhìn kỹ Phong Chi Thu một lát, quyết định tin tưởng lời hứa hẹn của cậu ấy.
"Vậy tôi sẽ đi vào trước, tôi sẽ chăm sóc Ngọc Ngọc thật tốt, chuyện của Khả Ly thì xin nhờ cậu, hai người mau đi đi, đến một vài nơi quen thuộc của con bé tìm thử xem, KHả Ly gặp phải chuyện gì nghĩ không thông, nếu không tìm tôi hoặc Mỹ An, thì sẽ trốn vào một nơi quen thuộc đến khi nào nghĩ thông suốt mới ra."
Đi vào bên trong nhà chính, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng hoan hô của Ngọc Ngọc, xem ra thằng bé rất cao hứng, Trương Mai nhìn căn nhà được bố trí tỉ mỉ, trong lòng dần dần yên ổn hơn một chút, căn nhà mới này mặc dù không lớn như nhà cũ nhà họ Phong, lại có thể thấy được hoa tươi cùng những món đồ mỹ nghệ màu sắc tươi đẹp được bố trí khắp nơi, phong cách hoàn toàn là ấm áp thoải mái, bà nhìn ra được căn phòng này theo phong cách yêu thích của con gái mình.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Trương Mai cùng Ngọc Ngọc, Phong Chi Thu và Ngụy Lam Thiên lên xe nhà cũ về đến phòng làm việc của Thiên Vũ, nơi đó mọi người vẫn đang không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Khả Ly.
"Đừng như vậy, chỉ cần tìm được Khả Ly giải thích rõ là tốt thôi." Thấy Phong Chi Thu từ lúc rời khỏi nhà vẫn là một vẻ cực kỳ uể oải, rốt cục Ngụy Lam Thiên cũng nhịn không được mở miệng an ủi.
Anh muốn nhìn đến dáng vẻ bứt rứt của Phong Chi Thu, nhưng không muốn nhìn thấy bạn tốt thực sự thương tâm khó chịu.
Phong Chi Thu thực sự cực kỳ khó chịu và tự trách: "Khả Ly giận mình là đúng, mình vẫn chưa từng thật sự tìm hiểu nội tâm cùng mong muốn của cô ấy, tất cả những gì mình làm vì cô ấy đều như là một loại bố thí, có lúc mình còn cảm thấy mình đã cho cô ấy rất nhiều, nhìn thấy Ngọc Ngọc mình mới hiểu được mình cho cô ấy là thiếu thốn đến mức nào."
"Hai người còn có tương lai dài lâu sau này, về sau cậu có thể cho cô ấy mọi thứ, có thể sử dụng hết khả năng của mình để cho cô ấy hạnh phúc."
"Đúng vậy, sau này! Nhưng bây giờ cô ấy đang ở đâu? Có phải cô ấy đã vứt bỏ mình rồi, hay là gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn hay không, mình thật sự lo lắng sắp điên rồi, cậu có biết không? Vừa rồi mình hoàn toàn không dám nhìn vào mắt con trai mình nữa, thằng bé hồn nhiên biết bao, mình sợ hãi nhìn thấy tia nghi vấn trong mắt thằng bé." Cuối cùng Phong Chi Thu cũng không nhịn được mà rống lên , biểu tình giống như một con thú bị thương.
Ngụy Lam Thiên im lặng, Phong Chi Thu bi thương như thế đây là lần thứ hai anh nhìn thấy, năm đó sau khi Phong Hải qua đời, khi cậu ấy biết cha mình vẫn yêu thương mình, chu toàn mọi thứ vì cậu ấy, cậu ấy cũng cự kỳ thương tâm, còn lần này hình như còn nghiêm trọng hơn so với lần trước.
Anh biết, sự xuất hiện của Ngọc Ngọc làm cậu ấy xúc động chân chính từ trái tim, sau khi hai người thân nhất là cha mẹ lần lượt rời khỏi Phong Chi Thu, đột nhiên xuất hiện một người thân có cùng huyết mạch với mình, đột nhiên phát hiện người phụ nữ mình yêu mất tích, mà trong bụng người phụ nữ ấy còn mang đứa con của mình, loại kích thích này đặt trên người ai cũng đều không chịu nổi, huống chi là cậu ấy một cậu ấm chưa từng chịu đả kích gì cả.
Không khí trong văn phòng đè nén khiến mọi người có cảm giác không thở nổi, đương nhiên cũng có nguyên nhân là do thời tiết nữa, Hứa Mỹ An đến mới phá vỡ sự yên lặng quá lâu này.
"Phong Chi Thu, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc đây là có chuyện gì?" Hứa Mỹ An vừa xông vào đã lớn tiếng chất vấn không hề khách khí."Ngày hôm qua còn gạt tôi là không có chuyện gì, không có việc gì thì làm sao có thể mất tích cả đêm được, Khả Ly chưa từng như vậy, rốt cuộc cậu ấy xảy ra chuyện gì?"
"Mỹ An, Mỹ An em đừng kích động như vậy." Lam Tuấn Kiệt cẩn thận đỡ cô, tìm cái ghế dựa để cô ngồi xuống.
Phong Chi Thu đắm chìm trong nỗi bi thương của bản thân mắt điếc tai ngơ đối với sự chất vấn của Hứa Mỹ An, Ngụy Lam Thiên vội vàng đi tới trấn an nói: "Hiện tại trong lòng cậu ấy cũng rất khổ sở, Mỹ An tới thật đúng lúc, bọn anh còn chưa thể kết luận cuối cùng thì Khả Ly xảy ra chuyện gì, nhưng không hề nhận được điện báo của bọn cướp hay gì, hơn nữa trong khoảng thời gian này vẫn luôn bảo vệ bọn em rất chặt chẽ, cho nên sẽ không có người dám ở động thủ trên đầu thái tuế nhanh như vậy được, cho nên theo theo suy đoán của anh có thể Khả Ly hiểu lầm chuyện gì đó nên tự mình trốn tránh, em hiểu biết cô ấy nhất, em cảm thấy nếu như cô ấy có chuyện thì sẽ đến chỗ nào?"
"Anh nói Khả Ly tức giận bỏ đi?" Hứa Mỹ An nhăn mày hỏi.
Ngụy Lam Thiên giải thích: "Chỉ là một suy đoán, dù sao tình hình cụ thể bây giờ ai cũng không biết, cũng không có manh mối gì cả. Tất cả suy đoán chúng ta đều phải nghĩ cách chứng thực."
"Nếu Khả Ly thật sự có chuyện gì nghĩ không ra mà tức giận, chắc hẳn cậu ấy sẽ tìm em, nếu cậu ấy cảm thấy không tiện quấy rầy em..., thì cậu ấy cũng sẽ tìm dì, cậu ấy cũng không có người bạn nào khác, em cũng không nghĩ được cô ấy sẽ đi đâu." Hứa Mỹ An nghĩ kỹ nói.
Lam Tuấn Kiệt nói : "Nếu xác định không phải bắt cóc..., có cần báo cảnh sát hay không, còn có đăng báo tìm người nữa?"
"Bây giờ còn khó nói lắm, nếu qua hôm nay vẫn không có tin tức gì, có thể cần tìm người trên quy mô rộng." Ngụy Lam Thiên cũng có chút mệt mỏi ngồi xuống ghế, trong lòng hơi hối hận, nếu Khả Ly thật sự vì hiểu lầm mà rời đi, vậy thì cho Chi Thu biết quá khứ của cậu ấy và Khả Ly sớm một chút có lẽ sẽ tốt hơn với hai người bọn họ đâu.
"Ngọc Ngọc và dì đã đến rồi phải không?" Hứa Mỹ An hỏi.
Ngụy Lam Thiên gật đầu, Hứa Mỹ An liếc mắt nhìn Phong Chi Thu đang chán nản một cái mới nói với Ngụy Lam Thiên: "Em đến gặp Ngọc Ngọc và dì trước, chuyện tìm kiếm Khả Ly phải nhờ anh rồi, nếu như em biết được cái gì sẽ gọi điện thoại cho anh."
Vốn dĩ sau khi cô nghe nói Khả Ly mất tích thì rất tức giận mà lao đến, nhưng nhìn thấy cái dáng vẻ kia của Phong Chi Thu, cô cũng không muốn nói thêm cái gì nữa, chỉ là trong lòng vẫn lo lắng không thôi, Khả Ly cũng không phải người bốc đồng giống như cô, nên sẽ không thể không nói lời nào với tất cả mọi người mà rời đi được, ít nhất cậu ấy cũng sẽ nói với cô một tiếng, cho nên cô lo lắng nhất là cậu ấy đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn.
"Ngọc Ngọc còn không biết, trước tiên đừng nói cho thằng bé, đã nói là Khả Ly bận việc." Ngụy Lam Thiên dặn dò, Hứa Mỹ An gật gật đầu thở dài cùng Lam Tuấn Kiệt rời khỏi Thiên Vũ.
Mà kế tiếp, tất cả mọi người đều không nghĩ tới tìm kiếm liên tục năm ngày mà vẫn không tìm thấy một manh mối nào, Khả Ly giống như biến mất vào hư không rồi vậy, mấy ngày nay bọn họ gần như đã lật tung thành phố G mấy lần, kiểm tra tất cả các khách sạn lớn nhỏ mà người có thể ở trong thành phố, đăng tin tìm người trên các trang truyền thông lớn, cũng đã điều tra tất cả những sự cố bất ngờ.
Không một tia manh mối, hoàn toàn không có lấy một chút manh mối nào, liên tục vài ngày nay Phong Chi Thu chưa ăn một bữa cơm nào đứng đắn, cũng chưa ngủ một giấc thật ngon, râu cũng không có cạo, cả người nhìn qua rất suy sụp, anh cũng không dám về nhà gặp Ngọc Ngọc, sợ hãi đối mặt với chất vấn của thằng bé, hôn lễ ở phút cuối cùng mới bị hủy bỏ, vốn tất cả mọi người chờ mong có thể xuất hiện kỳ tích, cho nên kiên trì cử hành hôn lễ, nhưng Khả Ly cũng không xuất hiện, cho nên cuối cùng chỉ có Hứa Mỹ An và Lam Tuấn Kiệt hoàn thành hôn lễ.
Truyền thông xôn xao, suy đoán nhiều vô kể, phiên bản gì cũng có, đương sự cùng những người biết chuyện không hề trả lời giới truyền thông.
Phong Chi Thu gần như hoàn toàn tuyệt vọng, chuyện làm ăn cũng không quan tâm đến, Tề Đông thấy kỳ hạn tới gần nhưng cũng không có biện pháp, di chúc là đã được chứng nhận, đến thời điểm nhất định phải quyên ra ngoài, cho nên ông chỉ có thể bắt tay vào làm công việc liên quan đến việc chuẩn bị chuyển giao.
"Cô có tính toán gì không? Tôi đã ở thành phố H quá lâu rồi, cô có nơi nào muốn đi sao?" Âu Dương Kỳ vẻ mặt lạnh lùng đứng ở bên cửa sổ thản nhiên hỏi, ánh mắt nhìn về phía xa xăm ngoài cửa sổ, không quan tâm tới vẻ mặt của Khả Ly.
Khả Ly thì nhìn chằm chằm trần nhà, giọng điệu không hề tức giận, "Tôi không có chỗ để đi."
"Tôi vội vàng phải đưa một người về cố hương, còn cách nơi này một đoạn đường rất xa, cô hãy ở lại bệnh viện này dưỡng thương đi, tôi sẽ lưu lại đủ tiền thuốc men."
"Anh có thể mang tôi đi cùng sao? Tôi không muốn đợi ở đây." Đợi trong bệnh viện ở thành phố H, không bao lâu cũng sẽ bị bọn họ tìm được, cô biết năng lực của Thiên Vũ.
Âu Dương Kỳ quay đầu nhìn cô một cái, trầm mặc một lát mới nói: "Được rồi, cô đi cùng tôi, tôi sẽ đi sắp xếp ngay bây giờ, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi."
Khả Ly nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, khóe mắt có một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống, cô đã bỏ lỡ hôn lễ, vậy thì cứ tiếp tục như vậy thôi, Trương Mai và Ngọc Ngọc nhất định Phong Chi Thu sẽ chăm sóc tốt, hiện tại cô thầm nghĩ đi một nơi thật xa, yên tĩnh nghỉ ngơi một thời gian, nếu như có thể đi ra khỏi nỗi thống khổ đau như dao cắt này, thì cô sẽ suy nghĩ đến bước tiếp theo, Âu Dương Kỳ tuy rằng tính tình lạnh nhạt, cô lại cảm thấy có thể tín nhiệm.
Một người có thể lưu lại vì một người xa lạ không thể quá kém rồi, tuy rằng anh ta biểu hiện rất lạnh lùng, nhưng nếu anh ta mặc kệ cô mà nói, đã có thể rời đi từ lâu, sẽ không chờ cô tỉnh lại.
Từ trong ánh mắt vắng lặng của anh ta cô đã phát hiện được một chút ưu thương thật sâu, tuy rằng anh ta cố hết sức che dấu, nhưng thủy chung vẫn sẽ toát ra, hiện tại dùng những lời như anh và cô giống nhau đều là người thương tâm, cùng là người lưu lạc thiên nhai trên người bọn họ thực sự rất thích hợp.
Nhưng cô sẽ không hỏi anh ta gặp phải chuyện gì, cũng giống như anh ta cũng sẽ không hỏi cô. Bọn họ chỉ là đúng lúc đụng phải, cho nên kết bạn đồng hành một đoạn mà thôi.
"Giúp mình chăm sóc mẹ và Ngọc Ngọc, mình muốn rời đi một thời gian." Ngày hôm sau trước khi rời đi, Khả Ly dùng điện thoại công cộng gọi cho Hứa Mỹ An, cô không thể để những người quan tâm đến cô quá lo lắng được, cũng không thể khiến bọn họ bởi vì suy đoán mà lao sư động chúng không cần thiết, dù sao sự kiện bắt cóc mới xảy ra không lâu.
Hứa Mỹ An thét to: "Khả Ly, trời ơi! Cậu có sao không? Bọn mình lo lắng sắp chết rồi, Khả Ly. . . . . ."
"Bảo bọn họ đừng tìm mình nữa, hiện tại mình không muốn gặp ai cả." Khả Ly cắt lời cô ấy, không muốn nói nhiều.
"Khả Ly, tất cả mọi người đều rất lo lắng cho cậu, rốt cuộc thì cậu đang ở đâu vậy? Cậu mau trở lại đi, Phong Chi Thu anh ấy. . . . ."
"Tạm biệt! . . . . . ." Khả Ly nhanh chóng cúp điện thoại, hiện tại cô không muốn nghe đến tin tức của Phong Chi Thu, sự lo lắng cùng khẩn trương của anh đã từng khiến cô cự kỳ cảm động, cô nghĩ rằng cuối cùng đã có được tình yêu của anh, nhưng cô nghe được lại không phải, cô chẳng qua chỉ là một cô gái có thể dùng để kết hôn mà thôi, anh cũng không yêu cô, vậy thì cô thà không có hôn nhân như vậy, cô không cần canh giữu bên m ột người chồng mà trái tim không đặt trên người cô, như vậy thì cô sẽ càng thống khổ.
Cúp điện thoại, Âu Dương Kỳ đứng ở một bên mới đi lại, giúp Khả Ly đẩy xe lăn về phía cửa máy bay, nơi bọn họ muốn đến là thị trấn G, một thị trấn nhỏ ở phương bắc xa xôi, Âu Dương Kỳ chuẩn bị quần áo rất dày cho cô, hai người phi thường ăn ý rất ít nói chuyện, cảm giác không cần ngôn ngữ, trên người Âu Dương Kỳ lúc nào cũng cõng một chiếc ba lô màu đen, lúc ngồi trên máy bay anh ta cẩn thận ôm nó ở trước mặt, trên nét mặt có sự bi thương không che dấu được.