“Giữa hai người họ tồn tại quan hệ hỗ trợ lẫn nhau.”Hai người đại diện phản ứng rất nhanh nhạy, vài giây sau, trong phòng chỉ còn lại Lạc Thành Dã và Tô Vãn Vãn đang ngây người nhìn nhau.
Lạc Thành Dã rất thản nhiên, dù gấp vẫn ung dung: “Hình như mọi người đều hiểu lầm thì phải?”
“Hình như vậy…” Tô Vãn Vãn hít sâu một hơi, vỗ vai Lạc Thành Dã rồi nói: “Anh cứ nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ xử lý.”
“…” Lạc Thành Dã bỗng thấy hơi cảm động (?), đến lúc này rồi, Tô Vãn Vãn vẫn nhớ đến việc anh cần nghỉ ngơi.
Bên ngoài phòng tổng thống là một đám quần chúng hóng drama đang trợn mắt há miệng. Người đại diện của Lạc Thành Dã cười ha ha pha trò: “Hôm nay mọi người vất vả rồi, tôi mời mọi người ăn nhẹ cái gì nhé? Mọi người thích uống trà, bánh ngọt ngàn tầng hay đồ ngọt nào khác ở tiệm Lady M cứ nói với Tiểu Trương ha.”
Tiểu Trương là trợ lý của người đại diện, chuyên chạy việc vặt.
Biên tập kỳ này cũng là người biết điều, cô đưa mắt ra hiệu với các nhân viên dưới quyền: “Mau cảm ơn anh Phan đi.”
Ai cũng hiểu đây là phí bịt miệng. Hóng drama thì cũng vui đấy, nhưng vẫn không thể sánh bằng đồ ăn ngon, đặc biệt là những món Phan Khải nhắc đến đều là đồ ăn vặt mấy cô gái nhỏ thích nhất.
Mấy cô gái phấn khởi đáp liên hồi: “Cảm ơn anh Phan ạ.”
Phan Khải còn chưa kịp giục trợ lý đi mua đồ ăn nhẹ, Tô Vãn Vãn đã bước từ trong phòng ra, làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì: “Mua giúp tôi một phần bánh chanh leo ngàn tầng nhé.”
Mọi người dán mắt nhìn cô, ánh mắt kiểu “Trời ơi, sao chưa gì đã ra ngoài rồi?”, “Bình tĩnh quá đi mất”.
Tô Vãn Vãn cho rằng càng vào thời điểm như thế này thì càng phải bình tĩnh. Cô đưa máy ảnh cho biên tập của tạp chí: “Ảnh đã chụp xong rồi, mọi người xem đi nhé. Có khoảng hơn 400 tấm, càng về sau biểu hiện của Lạc Thành Dã càng khá hơn. Thật ra tôi thấy vest và phong cách trưởng thành không hợp với anh ấy bằng phong cách tự nhiên, thoải mái đâu.”
Tô Vãn Vãn cố ý để biên tập nhìn thấy tấm ảnh Lạc Thành Dã nằm ngửa trên giường được chụp từ góc độ từ trên xuống.
“Ơ? Góc độ này…” Biên tập nhanh chóng phát hiện ra điểm mấu chốt: “Đây không phải là lúc nãy sao…”
“Mọi người vào phòng đúng lúc tôi đang chụp tấm này.” Lúc bịa chuyện, sắc mặt của Tô Vãn Vãn không hề thay đổi. Tất nhiên tấm ảnh này không phải mới chụp lúc nãy, chẳng qua góc chụp tương tự, vừa đủ để lừa gạt mọi người.
Biên tập ồ một tiếng, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Hóa ra là như vậy à…”
“Không thì sao chứ?” Tô Vãn Vãn cười tươi: “Hầy, mọi người nghĩ đi đâu vậy? Tôi đã chụp hơn 400 tấm ảnh rồi. Mà có chút xíu thời gian thì đủ làm được gì? Mọi người xem thường ai thế?”
Mọi người: “…”
Không biết là ai không nhịn được bật cười, tiếng cười nhanh chóng lan truyền, cuối cùng tất cả mọi người đều cười vui vẻ. Như đã hiểu rõ [1], có người cười bản thân cả nghĩ quá, cũng có người đơn giản là bật cười vì những lời Tô Vãn Vãn nói.
[1] Nguyên văn là “Thể hồ quán đỉnh” (醍醐灌顶
): Để hồ rưới lên đỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng. (Theo: Liên Phật Hội).Phan Khải thở phào nhẹ nhõm, anh cảm thấy may mắn vì Tô Vãn Vãn nhanh trí, nghĩ ra biện pháp cứu tình huống nước sôi lửa bỏng này.
Tô Vãn Vãn hỏi: “Phòng không vội trả luôn nhỉ?”
Biên tập trả lời: “Ừ, bên mình thuê cả ngày rồi.”
“Ok, thế để Lạc Thành Dã nghỉ ngơi một lát đi. Tôi thấy anh ấy mệt quá, chụp xong là thiếp đi luôn.” Tô Vãn Vãn vừa nói vừa nhìn người đại diện Phan Khải đầy oán trách.
Phan Khải: “?”
“Người chứ đâu phải máy móc, làm sao có thể làm việc quần quật suốt 24 tiếng không cần nghỉ ngơi được.”
Phan Khải đã hiểu ý Tô Vãn Vãn. Vừa rồi, Tô Vãn Vãn phủ nhận có quan hệ với Lạc Thành Dã, bây giờ lại bất bình thay Lạc Thành Dã. Cho nên rốt cuộc hai người này có quan hệ gì?
Phan Khải mơ hồ, mãi mà chẳng hiểu [2].
[2] Nguyên văn là “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” (丈二和尚摸不着头脑): Không sờ tới suy nghĩ của hòa thượng cao hai trượng.Nhưng nói đến cùng, Lạc Thành Dã vẫn là nghệ sĩ dưới quyền Phan Khải, Tô Vãn Vãn có thể nói giúp anh mấy câu nhưng không thể hoàn thành công việc thay anh. Huống hồ, Lạc Thành Dã vừa mới về nước phát triển, chưa có chỗ dựa, cô không muốn hủy hoại tương lai của anh. Vậy nên nói đến đây, Tô Vãn Vãn cười khẽ, giọng cũng dịu xuống: “Anh Phan, chi bằng chúng ta sang phòng khác xem ảnh gốc, tiện thể để Lạc Thành Dã nghỉ ngơi nhé?”
“…” Cô gái này lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Phan Khải gật đầu: “Được thôi.”
Địa điểm chụp ảnh là phòng tổng thống của khách sạn. Phòng tổng thống rất lớn, không chỉ có một phòng. Chỉ tính riêng diện tích phòng tắm đã bằng cả một căn phòng bình thường; trừ phòng ngủ chính còn có phòng ngủ phụ, phòng gym, phòng khách và phòng ăn. Giữa phòng khách và phòng ngủ chính là cửa cách âm, có lối ra vào riêng, hoàn toàn đảm bảo không gian riêng tư và nghỉ ngơi của khách hàng.
Vậy nên lúc này tất cả mọi người xem ảnh ở phòng khách cũng không quấy nhiễu đến Lạc Thành Dã đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ chính.
Nhân lúc mọi người đang xem ảnh, Na Na Mỹ kéo Tô Vãn Vãn vào góc khuất thì thầm.
“Chị không ngờ hai đứa phát triển nhanh và to gan thế đấy. Sau này nhỡ phát sinh tình huống tương tự, em nhớ nhắc chị trước, chị sẽ giúp em một tay.”
“Cái gì cơ ạ?”
“Thì vừa nãy đấy…”
“Vừa nãy em giải thích rồi mà, đều là hiểu lầm cả thôi.”
“Vừa nãy là hiểu nhầm, còn sau này thì chưa chắc.” Na Na Mỹ hiểu sâu biết rộng nói tiếp: “Lầm thêm mấy lần nữa có khi thành thật luôn ấy chứ.”
Tô Vãn Vãn: “…”
Na Na Mỹ nói trúng trọng điểm: “Chị hợp tác với em khá lâu rồi, tính em thế nào chị còn không hiểu chắc? Chỉ tính riêng số lượng ảnh em chụp cho Lạc Thành Dã đã gấp mấy lần số lượng ảnh cần cho một buổi chụp rồi.”
“Hì.” Tô Vãn Vãn bị nói trúng tim đen, ngượng ngùng sờ mũi. Lạc Thành Dã chính là người mẫu lý tưởng trong lòng cô, nên cô mới không nhịn được chụp thêm vài tấm.
Dù mọi người luôn nói rằng cô là Bá Nhạc [3] của Lạc Thành Dã, là người đã phát hiện ra Lạc Thành Dã từ bên New Zealand, nhưng bản thân cô hiểu rõ, Lạc Thành Dã cũng chính là Bá Nhạc giúp cô tìm lại linh cảm khi chụp ảnh. Nếu không có anh, sau khi về nước cô đã không thể nhận được nhiều lời mời như bây giờ.
[3] Bá Nhạc: hàm ý nhắc tới một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh.Giữa hai người họ tồn tại quan hệ hỗ trợ lẫn nhau.
“Hơn nữa, nhìn tư thế hùng hùng hổ hổ như sắp đánh người đại diện của Lạc Thành Dã vừa nãy, rõ ràng em đã coi cậu ấy thành người của mình nên mới đứng ra bao che khuyết điểm.” Na Na Mỹ hiểu rõ tính tình của Tô Vãn Vãn. Đừng bị cái tên dịu dàng và vẻ ngoài xinh đẹp tiêu chuẩn của một cô gái vùng sông nước Giang Nam đánh lừa, lúc điên lên thì chẳng khác gì mưa rền gió dữ, có thể tiễn người ta lên trời làm bạn với thái dương được luôn.
Tô Vãn Vãn thở dài: “Anh ấy cũng không dễ dàng gì.”
“Không, dễ, dàng, gì?” Na Na Mỹ khó thể tin nổi: “Áo khoác cậu ấy mặc lúc mới đến là mẫu mới nhất của Burberry. Nếu chị nhớ không nhầm, áo len bên trong là của Givenchy. Dù chỉ là mẫu của năm ngoái nhưng giá không hề rẻ. Còn quần với giày, không cần chị nói thì chính em tiếp xúc với giới thời trang vài năm chắc cũng phải tự nhận ra chứ?”
Ánh mắt của những người làm việc trong giới thời trang chính là máy scan các nhãn hiệu.
“Công ty không cung cấp đồ hiệu thì sao dám để anh ấy đến <NEW> chụp ảnh chứ? Chúng ta không nên chỉ đánh giá người khác qua bề ngoài chỉn chu được. Anh ấy lặn lội mấy chục nghìn cây số từ nước ngoài về Trung Quốc, không có chỗ dựa, chẳng biết sẽ phải chịu bao nhiêu vất vả nữa.” Tô Vãn Vãn dừng một chút rồi nói tiếp: “Với lại nguyên nhân Lạc Thành Dã kí hợp đồng là vì cần tiền trả nợ. Đây là việc riêng của người ta, chị đừng nói với người khác nhé.”
Na Na Mỹ ngẩn người: “Thế à?”
Sau đó, Na Na Mỹ cũng thở dài: “Haiz, thời buổi này ai cũng khó khăn. May là vạch xuất phát của cậu ấy cao, chỉ cần không tự tìm đường chết, sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ.”
***
Bên ngoài khách sạn, sắc trời mờ mờ tối, ánh đèn neon lần lượt sáng lên, cả thành phố bước vào ban đêm bận rộn, mà “nhóc đáng thương” nằm ngủ trong phòng ngủ chính lại vừa mới tỉnh dậy.
Lạc Thành Dã được ngủ đã đời, tinh thần cũng tốt hơn. Anh vừa mở mắt đã thấy Phan Khải ngồi xổm ở đầu giường.
“Anh Phan, anh tính hù chết em hả?”
“Cậu tỉnh rồi à?”
Lạc Thành Dã nhìn đồng hồ: “Sao đã muộn thế này mà anh không gọi em dậy?”
“Thấy cậu ngủ ngon quá nên anh không gọi. Dù sao anh cũng lùi lịch tập huấn của cậu sang buổi khác rồi, tránh cho người nào đó lại lên án anh chỉ biết bóc lột cậu.”
Động tác mặc áo của Lạc Thành Dã thoáng khựng lại, tất nhiên anh biết “người nào đó” mà Phan Khải nhắc đến là ai, thế nên anh không kìm được tủm tỉm cười. Sau khi Tô Vãn Vãn về nước, anh cảm giác cô không giống lúc còn ở New Zealand. Nếu ví lúc cô ở New Zealand là một con cừu nhỏ ham thích điều mới lạ, to gan và thi thoảng sẽ tỏ ra hung dữ nhưng chẳng có tí lực sát thương nào; thì Tô Vãn Vãn bây giờ lại giống một con cừu với cặp sừng dài, ai lỡ chọc đến cô, nhất định sẽ bị cô húc lên trời.
“Tô Vãn Vãn về rồi ạ?”
“Về rồi.”
“Hôm nay cô ấy giải thích với mọi người thế nào?”
Nhắc tới điều này, ánh mắt Phan Khải sáng lên: “Cô Tô ấy à, dữ như cọp ấy.”
Lạc Thành Dã hứng thú: “Ồ?”
Phan Khải bắt chước ngữ điệu và biểu cảm của Tô Vãn Vãn, mô phỏng lại câu nói buổi chiều của cô.
“Ha ha.” Lạc Thành Dã lại phải nhìn Tô Vãn Vãn bằng con mắt khác.
Đang trên đường đến chỗ tập huấn cùng với Phan Khải, Lạc Thành Dã nhận được tin nhắn của Tô Vãn Vãn.
Tô Vãn Vãn: Anh về nhà chưa?
300 hiệp: Vẫn chưa, lát nữa tôi phải đi tập huấn xong mới được về khách sạn.
Tô Vãn Vãn: Khách sạn?
300 hiệp: Ừ, nhà tôi không ở đây, tạm thời chỉ có thể ở khách sạn.
300 hiệp: Nhưng mà ở mãi trong khách sạn cũng không ổn, anh Phan đang giúp tôi tìm nhà. Nếu cô thấy chỗ nào phù hợp thì giới thiệu cho tôi nhé.
Tô Vãn Vãn: Tôi sẽ giúp anh tìm thử xem sao. Anh có yêu cầu gì với nhà cửa không?
Nhà của cha mẹ Lạc Thành Dã ở Bắc Kinh nên chắc chắn nhà anh không ở đây. Nhưng trí tưởng tượng phong phú đã khiến Tô Vãn Vãn tự động hiểu lầm ý của anh. Cô cho rằng Lạc Thành Dã nói đến căn nhà ở New Zealand, thậm chí còn tự tưởng tượng ra ngữ điệu ai oán của anh khi nói câu này.
Không có nhà, chỉ có thể ở khách sạn, đáng thương quá.
Thật ra, nếu Tô Vãn Vãn lý trí hơn một chút thì sẽ nhận ra ngay: ở khách sạn không cần lo cơm nước, ngày nào cũng có nhân viên phụ trách quét dọn, nghe như đang khoe khoang chứ đáng thương chỗ nào.
300 hiệp: Gần với sân bay, xung quanh có trung tâm thương mại thuận tiện cho sinh hoạt là được.
Tô Vãn Vãn im lặng, yêu cầu của anh chẳng phải đang miêu tả khu cô đang sống sao?
Tô Vãn Vãn và Vu Tư Đồng đang ở cùng nhau, hai người đang thuê một căn nhà cao cấp có bốn phòng, hai phòng để ở, một phòng chứa dụng cụ chụp ảnh của Tô Vãn Vãn, một phòng để Vu Tư Đồng livestream. Khu nhà này khá gần sân bay, xung quanh còn có trung tâm thương mại cho nên hai người cảm thấy khá hài lòng.
Có điều tiền thuê ở khu này không rẻ chút nào. Hồi trước Tô Vãn Vãn bị mẹ cằn nhằn mãi, nói hai bọn cô lãng phí tiền bạc, không muốn ở nhà thì thôi, còn tốn cả đống tiền thuê phòng, không biết tiết kiệm gì cả.
Tô Vãn Vãn dùng một câu “Con kiếm tiền đương nhiên là để tiêu lúc còn sống, chẳng lẽ lại đợi đến lúc chết đem chôn cùng ạ?” khiến mẹ cô cứng họng, trực tiếp lôi nồi niêu xong chảo ra “chăm sóc” con gái. May là cha Tô ra can, Tô Vãn Vãn mới thoát được một trận đòn.
Bây giờ Tô Vãn Vãn tiêu tiền bản thân tự kiếm, mỗi tháng còn để dành được khoản tiền gửi về nhà. Mặc dù mẹ không hài lòng với cách tiêu tiền của cô, nhưng cũng không quản nhiều như trước nữa.
Tô Vãn Vãn đang ngồi trên sô pha nhắn tin với Lạc Thành Dã thì thấy Vu Tư Đồng ôm túi lớn túi nhỏ vào nhà.
Vu Tư Đồng chặn cửa bằng một chân, tay ôm máy pha cà phê trước ngực, dưới chân còn có một thùng giấy lớn đựng đồ dùng trong phòng bếp: “Ái phi, mau tới giúp bổn cung.”
Tô Vãn Vãn bước ra khỏi phòng khách, thấy Vu Tư Đồng tay xách nách mang, cô vội vàng nhận lấy máy xay cà phê trên tay cô nàng: “Mày vừa đi vơ vét ở trung tâm thương mại về đấy à?”
Nói xong, Tô Vãn Vãn nhìn chiếc máy pha cà phê, tự phủ nhận luôn: “Không đúng, giống đồ secondhand thế?”
“Chuẩn đồ secondhand mà.” Vu Tư Đồng kéo thùng giấy vào giữa phòng: “Vợ chồng nhà bên cạnh được thuyên chuyển sang thành phố khác làm việc, có cả đống đồ họ lười chẳng muốn ôm theo nên thanh lý giá rẻ. Mày không xem nhóm chat khu nhà à?”
Tô Vãn Vãn đặt máy pha cà phê lên quầy bar, nghe Vu Tư Đồng nói vậy, mắt cô sáng lên: “Mày nói gì cơ?”
Vu Tư Đồng ngừng một chút, lặp lại: “Thanh lý giá rẻ?”
“Không, mày nói là vợ chồng nhà bên cạnh muốn chuyển nhà à?”
“Ừ, bọn họ định cho thuê nhà. Nghe nói số tiền thuê nhà này đủ cho họ mua được một căn nhà mới ở thành phố khác và thuê thêm một căn nhà nữa cũng được luôn, nghe mà thèm. Mày nói thử xem vì sao giá nhà ở Thượng Hải lại đắt thế cơ chứ! Ê, Vãn Vãn, mày chạy đi đâu thế?”
“Tao qua hỏi xem nhà của họ đã cho thuê chưa.”
Vu Tư Đồng không hiểu: “Hở? Vãn Vãn, mày không muốn thuê chung nhà với tao nữa à?”
Hơn mười phút sau, Tô Vãn Vãn gửi tin nhắn cho Lạc Thành Dã.
Tô Gâu Gâu: Chỗ tôi có phòng.
Lạc Thành Dã: 【Mỉm cười】
Phan Khải liếc qua tin nhắn trên màn hình điện thoại của Lạc Thành Dã, lập tức che mắt chó lại: “Chu choa má ơi, hai đứa muốn thuê phòng để tiếp tục công việc dang dở trong khách sạn à?”
Tác giả có lời muốn nói:Trong tình huống ông nói gà bà nói vịt, Thành Dã và Vãn Vãn đã thiết lập mối quan hệ bạn bè thân thiết, còn có biệt danh họ đặt cho nhau nữa.Tên các nhãn hiệu thời trang trong truyện, tôi sẽ kết hợp cả tên thật và tên hư cấu. Nếu là quần áo mà hai nhân vật chính mặc, tôi sẽ dùng tên thật. Còn nếu đề cập đến đại diện thương hiệu hoặc các chi tiết tiêu cực, tôi sẽ dùng tên hư cấu.