Yêu Cầu Đặc Biệt Hằng Đêm

Chương 9

“Anh là vị thần linh cảm của cô.”Sau bữa sáng vô cùng phong phú ở nhà Lạc Thành Dã, nhóm người Tô Vãn Vãn muốn đến trang trại chơi. Lâm San muốn đi cho alpaca ăn rồi cưỡi ngựa một lúc cho nên Lạc Thành Dã đã dắt một chú ngựa ngoan ngoãn đến cho cô nàng.

Lúc này là tiết học cưỡi ngựa, Lạc Thành Dã và Tô Vãn Vãn cùng cưỡi một con.

“Cô có chắc mình làm được không?”

Lồng ngực rộng lớn vững chãi của anh dán ngay sau lưng cô, lúc nói chuyện, giọng nói mạnh mẽ đầy từ tính như có thể thẩm thấu qua da thịt truyền đến tận trái tim. Khi hai cơ thể chạm vào nhau, hơi thở của người nọ như xâm chiếm cô vậy.

“Ừm.” Tô Vãn Vãn căng thẳng nắm chặt dây cương, không biết cô căng thẳng là do đang ở trên lưng ngựa hay vì Lạc Thành Dã đang ở quá gần mình.

“Được rồi, cố lên nhé.” Lạc Thành Dã vỗ vỗ cánh tay cô như khích lệ, sau đó xoay người xuống ngựa.

Phía sau trống rỗng, chỗ dựa vững chắc của cô đã không còn. Gió lạnh thổi trúng khiến trái tim Tô Vãn Vãn run lên, cô vô thức níu cánh tay Lạc Thành Dã, như thể nếu ôm chặt lấy người này, cô sẽ cảm thấy an toàn. Đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh, cô đột nhiên nhận ra rằng mình đã hơi lo lắng quá mức.

Tô Vãn Vãn hít sâu một hơi, buông tay ra, kiên định nói: “Tôi sẽ làm được.”

Lạc Thành Dã mỉm cười an ủi cô: “Yên tâm, tôi ở ngay bên cạnh đây. Cô đừng căng thẳng quá, nó có thể cảm nhận được cảm xúc của cô.”

“Được!”

Thật ra con ngựa Lạc Thành Dã tìm cho Tô Vãn Vãn là một chú ngựa rất ngoan, khác hẳn với con ngựa màu trắng và màu đen hôm qua, con này hiền hơn nhiều.

Quả nhiên, con ngựa này cực kỳ nghe lời, Tô Vãn Vãn cưỡi một lát, có lẽ đã thèm rồi, cuối cùng cũng vừa lòng thỏa ý.

“Cảm ơn anh Ngựa nhé, em xuống đây. Anh ngoan ngoãn đừng có cử động nha.” Tô Vãn Vãn thương lượng với anh Ngựa, sau khi thấy tai ngựa khẽ động, cô mới cẩn thận giẫm lên bàn đạp xuống ngựa.

Thấy dáng vẻ cẩn thận như đi trên lớp băng mỏng của cô, Lạc Thành Dã không nhịn được bật cười, nhưng anh còn chưa cười được bao lâu đã nhận được một cái lườm sắc lẹm đến từ vị trí Tô Vãn Vãn đã khôi phục sức sống và tự tin sau khi xuống mặt đất.

Lạc Thành Dã dừng vội, nhưng khóe miệng cong cong không thể giấu được ý cười, anh xoa đầu “anh Ngựa”, nói: “Cô gọi nó là chị Ngựa mới đúng.”

Tô Vãn Vãn: “…..”

Có lẽ thấy Lạc Thành Dã xoa đầu con ngựa khác, chú ngựa ô ở cách đó không xa – cũng chính là ngựa của anh – cảm thấy mất hứng, nó chạy tới, thở “phì phì” mấy cái, há cái miệng rộng ra phối với mặt ngựa đen sì, trông có vẻ dữ dữ. Tô Vãn Vãn khẽ hô lên, sợ nó nổi sùng, “Cẩn thận.”

Kết quả chú ngựa ô hung hăng há miệng xong lại nhẹ nhàng hạ xuống cắn áo Lạc Thành Dã, giận dỗi vừa gặm vừa nhai.

Lạc Thành Dã đẩy nó ra, ngựa ô không chịu nghe, lại đổi sang vạt áo bên kia tiếp tục nhai, không chỉ để lại nước miếng mà còn có dấu răng lẫn với cỏ nát.

“Thằng nhóc thối, cũng biết giận dỗi hả?”

Ngựa ô càng nhai dữ hơn.

Lạc Thành Dã nghiêm mặt, quát khẽ: “Tránh ra.”

Ngựa ô lùi lại, không biết tại sao Tô Vãn Vãn cảm giác mình có thể đọc hiểu suy nghĩ của nó qua tiếng thở “phì phì”, kiểu như “Anh sờ con ngựa khác” gì gì đó.

Mặc dù ngựa ô đã lui ra nhưng vạt áo Lạc Thành Dã bị nó cắn nát rồi. Trên đó dính toàn mùi nước dãi khó ngửi, anh ghét bỏ lột áo ra ném xuống đất, để lộ vòm ngực gầy gò rắn chắc, đường nhân ngư rõ ràng ẩn hiện dưới thắt lưng quần jean, nơi nào cũng gợi cảm chết người.

Tô Vãn Vãn giật mình, ban ngày ban mặt mà vẫn giở trò lưu manh hả?! Nhưng mà cũng mlem quá thể, nhất là khi Lạc Thành Dã để trần nửa thân trên đứng cạnh một con ngựa màu đen có thân hình cường tráng và bộ lông óng ả. Một người một ngựa kết hợp tạo thành bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.

Ngựa ô đạp vó, nó không phục, tiếp tục ủn ủn Lạc Thành Dã.

Lạc Thành Dã híp mắt, toát ra hơi thở nguy hiểm: “Mày còn nghịch nữa đúng không?”

Tô Vãn Vãn cảm thấy giọng anh lúc này khác hẳn mọi khi, giống như từng gợn sóng nguy hiểm lạnh lẽo bên dưới lớp băng.

Chỉ thấy Lạc Thành Dã giữ chặt dây cương rồi xoay người lên ngựa. Ngựa ô không chịu phối hợp giơ vó trước lên, gần như đứng thẳng trên mặt đất, chỉ cần Lạc Thành Dã không giữ chặt nhất định sẽ bị hất thẳng xuống đất.

Trái tim Tô Vãn Vãn như vọt lên cổ họng vì sợ anh ngã xuống. Cũng may hai chân Lạc Thành Dã dùng sức kẹp chặt lưng ngựa, anh đổ người về phía trước duy trì cân bằng.

Ngựa ô xoay tới xoay lui trên mặt đất, lúc thì nhảy khi thì đá, Tô Vãn Vãn nhìn mà kinh hồn bạt vía.

Lạc Thành Dã cau mày, miệng phát ra những mệnh lệnh ngắn, cơ thể cũng nghiêng ngả theo động tác của ngựa ô. Cuối cùng dưới sự khiển trách của anh, chú ngựa ô đã dần bình tĩnh lại.

Trái tim đang căng thẳng của Tô Vãn Vãn cũng rơi xuống, đúng lúc này, Lạc Thành Dã giẫm lên bàn đạp, đá đá bụng ngựa, ngựa ô vọt ra ngoài như tên rời cung, phóng nhanh trên mặt cỏ.

Cảm giác tự do này khiến đáy lòng Tô Vãn Vãn bỗng nổi hứng muốn chụp Lạc Thành Dã. Cô nhanh chóng giơ camera lên, ghi lại khoảnh khắc này.

Ánh mặt trời chiếu rọi lên nước da màu lúa mạch, cơ thể của người trên lưng ngựa vô cùng cao lớn và mạnh mẽ. Ánh mắt Tô Vãn Vãn đuổi theo ánh nắng, chuyển từ trên lưng người nọ xuống dưới, chạy qua rãnh lưng gợi cảm, trượt vào vòng eo bí ẩn. Mùi hormone hòa trong gió, phả thẳng vào mặt Tô Vãn Vãn.

Dần dần, một người một ngựa chạy đi, biến mất trong ống kính của Tô Vãn Vãn. Chụp ảnh xong, Tô Vãn Vãn như thể không phát hiện người kia đã đi mất mà vội vàng cúi đầu nhìn màn hình camera. Kiểm tra thành công, nhìn những tấm ảnh vừa chụp, cô không khỏi mỉm cười hài lòng.

Đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, trước mặt Tô Vãn Vãn đã trống không, bấy giờ cô mới sực nhận ra, hả?! Lạc Thành Dã, anh đừng để tôi ở đây một mình mà!

Cái gì mà luôn ở ngay bên cạnh tôi chứ? Đồ lừa đảo!

Tô Vãn Vãn nhấc chân đuổi theo hướng Lạc Thành Dã chạy đi. Khi cô thở hồng hộc vượt qua một triền núi, bóng dáng Lạc Thành Dã mới xuất hiện trong tầm mắt.

Ngựa ô nằm trên mặt đất, Lạc Thành Dã nằm nhoài trên lưng ngựa, một người một ngựa vô cùng thảnh thơi tự tại.

Tô Vãn Vãn: “…..”

Cô thì mệt không tả nổi, người nào đó lại nhàn rỗi ngả lưng trên cỏ.

Mặc dù cô nghiến răng nghiến lợi vì tức và hai chân như nhũn ra vì mỏi, nhưng khát khao chụp ảnh vẫn lấn át khát vọng muốn đánh Lạc Thành Dã một trận. Cô đi tới đi lui, chọn một góc độ thích hợp để tiếp tục chụp Lạc Thành Dã.

Đến khi chụp đủ rồi cô mới đi qua. Lúc này Lạc Thành Dã đổi sang tư thế khác, từ nằm úp sang nằm ngửa. Anh từ từ nhắm hai mắt, cơ bụng rắn chắc cùng với đường nhân ngư hiện ra rõ mồn một. 

Tô Vãn Vãn dừng lại, mặc dù hơi xấu hổ nhưng cô vẫn nhìn nhiều thêm vài cái, dù sao… bày ra trước mắt mà không ngắm mới là ngốc.

Chụp đủ rồi, ngắm cũng đủ rồi, Tô Vãn Vãn cảm thấy sức lực cuối cùng cũng cạn sạch, cô mệt mỏi ngồi bệt xuống đất. Nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Lạc Thành Dã, những suy nghĩ nghịch ngợm không ngừng nảy ra trong đầu cô.

Cho anh cưỡi ngựa chạy mất, còn bỏ mặc tôi ở lại này, tôi chạy còn mệt hơn cả lúc bị lợn rừng đuổi.

Tô Vãn Vãn tiện tay hái bừa một cọng cỏ, muốn chọc chọc mặt anh.

Ngay khi cọng cỏ sắp chạm vào mặt Lạc Thành Dã, anh đột nhiên mở mắt, đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm Tô Vãn Vãn một lúc, sau đó nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía trước.

Tô Vãn Vãn vội chống một tay xuống bên cạnh mới không ngã lên người anh, nhưng mà…

Ánh mắt cô lướt qua vòm ngực anh, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.

Thật ra ngã lên cũng được!

Lạc Thành Dã mỉm cười nhìn cô: “Cô rất thích chụp tôi thì phải?”

“Đúng vậy.”

Tô Vãn Vãn không những không phủ nhận mà còn thẳng thắn thừa nhận không chút lúng túng, sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt Lạc Thành Dã.

“Anh tựa như cảnh đẹp không tồn tại giữa thế gian, có sức sống mãnh liệt khiến tôi không nhịn được muốn chụp lại.” Tô Vãn Vãn nghiêm túc nhìn anh, ánh nắng giống như tinh linh khẽ nhảy nhót trên hàng mi cong vút của cô. Đôi mắt cô trong veo sáng ngời như hổ phách thượng hạng.

Lúc còn đi học, Tô Vãn Vãn từng giành được vài giải thưởng nhiếp ảnh quốc tế. Sau khi đi làm, dựa vào kỹ thuật chụp ảnh xuất sắc và ý tưởng mới mẻ của mình, cô tự mở ra một con đường riêng trong giới, trở thành nhiếp ảnh gia có chút tiếng tăm. Trên con đường này, có thể nói cô khá thuận buồm xuôi gió, nhưng chỉ mình cô biết rằng hiện tại ngày nào cô cũng bận rộn chạy tới chạy lui giữa các studio, cùng với kỹ thuật ngày càng hoàn thiện, lòng cô cũng ngày càng trống trải.

Tô Vãn Vãn biết, sự nghiệp nhiếp ảnh của mình đã gặp bình cảnh [1].

[1] Nguyên văn là “瓶颈”: từ lóng chỉ sự chán chường hoặc khó khăn, nghĩa gốc của nó là cổ chai, cổ bình.

Cô muốn ra ngoài thả lỏng, nhưng trong lòng tê liệt đến mức mục tiêu cũng chẳng có, cho đến khi cô nhìn thấy một bức ảnh.

Đó là tấm ảnh chụp cảnh bầu trời sao, trong bóng đêm, dưới ánh sao rực rỡ, một thân cây đứng trơ ​​trọi trên mặt đất bao la, cành khô uốn lượn cố gắng vươn lên, bên cạnh nó có một bóng người nho nhỏ, người đó mở rộng vòng tay, ôm lấy ánh sao đầy trời, như thể bầu trời này, mặt đất này đều nằm trong vòng tay người đó vậy.

Lúc nhìn thấy bức ảnh này, trái tim Tô Vãn Vãn vô cùng rung động. Cô đã cài ảnh này làm ảnh khóa màn hình, sau đó ra sức tìm kiếm tin tức về bức ảnh. Có người đã căn cứ vào vị trí chụp ảnh sao trời để phân tích ra nơi chụp tấm ảnh này, chắc hẳn là New Zealand.

Tuy nhiên, không ai suy đoán được thêm thông tin gì về vị trí cụ thể của bức ảnh này. Nhưng Tô Vãn Vãn cảm thấy điều đó không quan trọng, điều quan trọng là cô đã đến đây, đã ở dưới bầu trời đầy sao này và cũng đã gặp được Muse [2] của đời mình.

[2] Muse: Theo Oxford định nghĩa, muse là một danh từ chỉ một người hoặc tinh thần mang lại cho nhà văn, họa sĩ, v.v. những ý tưởng và mong muốn tạo ra các tác phẩm.

Nghĩ rằng Lạc Thành Dã là người đã kích thích nguồn cảm hứng trong mình, cho nên lúc nhìn anh, ánh mắt cô dịu dàng hơn nhiều.

Đối diện với ánh mắt dịu ngoan của cô, Lạc Thành Dã sững người. Anh vốn định trêu Tô Vãn Vãn, lại không ngờ đối phương thẳng thắn thừa nhận như vậy, khiến anh thấy hơi hậm hực, không biết nên tiếp lời như thế nào.

“Có được không?” Tô Vãn Vãn chớp mắt nhìn anh.

“Gì, gì cơ?” Lúc này tới lượt Lạc Thành Dã nói lắp.

Tô Vãn Vãn cúi thấp người, dán sát vào và nghiêm túc hỏi: “Để tôi chụp anh ấy.”

Lạc Thành Dã: “…..”

Trong xoang mũi ngập tràn mùi hương của cô, mùi cỏ xanh thoang thoảng xen lẫn hương trái cây trong veo mát rượi. Mái tóc mềm mại của cô buông xuống, đuôi tóc nhẹ nhàng quét qua mặt khiến anh thấy ngưa ngứa trong lòng.
Bình Luận (0)
Comment