Tuy nhiên liên tưởng đến diện tích của toàn Tiên giới, Âu Dương cũng trở lại bình thường. Nếu như là thế giới trong quá khứ, vậy đảo này hẳn phải được gọi là đại lục. Nhưng so với diện tích của toàn Tiên giới, đại lục thế này thực quá nhiều. Gọi là đảo cũng không quá đáng.
- Đó chính là Tiên Vân Ổ!
Từ phía xa, Âu Dương đã nhìn thấy được một lục địa chìm trong mây mù. Phía trước Tiên Vân Ổ có một chiếc thuyền lớn đến ngàn trượng đang đỗ. Dưới gió biển thổi vào, sóng lớn ngoài khơi mãnh liệt vỗ tới, nhưng chiếc thuyền lớn như vậy ở trên mặt biển lại không hề dao động.
- Thực sự quá thần kỳ!
Âu Dương không ngừng bay về phía chiếc thuyền. Trong nháy mắt khi hắn một mình bước chân vào trong mây mù, Âu Dương cảm giác một lực hút hết sức cường điên cuồng kéo hắn xuống phía dưới.
Âu Dương giật mình một cái, sau đó lập tức xoay người thoát ra khỏi phạm vi của mây mù, lúc này mới lúng túng hạ xuống mặt nước biển.
- Xem ra cấm không này không phải là nói đùa.
Âu Dương lau mồ hôi trên trán, sau đó bắt đầu chọn khu vực không có mây mù để đi. Qua nửa ngày đường, cuối cùng Âu Dương mới tiến vào Tiên Vân Ổ.
Đáp xuống đảo, trước tiên hắn nhìn thấy từng tòa kiến trúc với phong cách khác nhau. Những tòa kiến trúc này không phải chỉ có một phong cách cổ, mà trong phong cách cổ còn có mấy phần thoát trần. So với các kiến trức trong thành trì bình thường của Tiên giới, thực lự mỹ lệ hơn mấy phần.
- Tiên sinh tới tham gia đại hội đấu bảo sao?
Âu Dương vừa hạ xuống đất, liền có một giọng nói xuất hiện trong tai Âu Dương.
- Đại hội đấu bảo?
Đây vẫn là lần đầu tiên Âu Dương nghe nói về đại hội đấu bảo này. Tuy nhiên nếu đã tới nơi này, cũng không thể lập tức lên thuyền tiến ra hải ngoại được.
- Đúng, đại hội đấu bảo một ngàn năm mới có một lần. Có thể nói là thịnh thế của hải ngoại. Đảo chủ các nơi trong Hải Ngoại Thiên Đảo và các cường giả đều sẽ mang theo bảo vật mà mình ưng ý nhất tới nơi này đấu bảo.
Nữ tử kia mỉm cười giải thích với Âu Dương.
- Ồ? Vậy nếu thắng sẽ có ích lợi gì?
Trên người Âu Dương không có bảo vật gì có thể lấy ra được. Ngoại trừ Viêm Ma Hoa không người nhận ra, sợ là chỉ có Thứ Kiêu Cung.
Dùng thánh binh để đấu bảo sao? Chuyện như vậy Âu Dương làm không được. Âu Dương còn không muốn để lộ thân phận của mình quá sớm. Phải biết rằng, bây giờ mình không cường thế như trong tưởng tượng.
Thuấn sát tiên tôn đó là lực lượng tâm ma. Một Kim Tiên ở trên Hải Ngoại Thiên Đảo vẫn phải thành thật một chút thì tốt hơn.
- Tiên sinh có thể đấu bảo với các đảo chủ khắp nơi. Nếu như có thể thắng, bảo vật trong tay đối phương liền thuộc về tiên sinh. Đương nhiên, nếu như thua...
Nữ tử kia khẽ mỉm cười, ý tứ đã rất rõ ràng. Nếu thua đồ đương nhiệt, bảo vật của ngươi cũng phải thuộc về người khác.
Như thế xem ra, đại hội đấu bảo này chẳng khác nào một lôi đài. Ở chỗ này nếu như ngươi coi trọng pháp bảo nào đó, có thể mời đối phương lên lôi đài, sau đó dùng thủ đoạn chính quy thắng lấy pháp bảo trong tay người khác.
Dĩ nhiên, người bị mời cũng có thể từ chối. Nhưng người có thể tới nơi này đều có thân phận có địa vị. Trong tình huống bình thường, sẽ không xuất hiện cảnh tượng từ chối.
Âu Dương nắm chặt bàn tay. Hắn có thể cảm giác được Thứ Kiêu Cung trong lòng bàn tay cực nóng, Âu Dương hiểu rất rõ nếu như lấy Thứ Kiêu Cung ra, quét ngang tám phương tuyệt đối không có vấn đề gì. Nhưng Âu Dương căn bản không muốn leo lên lôi đài đánh nhau. Dù sao cũng không có pháp bảo nào khiến Âu Dương phải quá quan tâm.
Phương pháp thánh chiến tương đồng với lý niệm của Âu Dương, đều dựa vào bản thân để chiến, không phải dựa vào ngoại lực. Đây cũng chính là lý do tại sao Âu Dương leo lên khỏi thây chất thành núi, máu chảy thành sông, nhưng hiện tại thậm chí không hề có một binh khí Chiến tộc nào.
Chiến tộc chỉ tin tưởng thân thể của mình. Bọn họ là cường giả dựa vào thân thể chiến đấu. Thân thể bọn họ chính là binh khí của bọn họ. Cho nên Chiến tộc căn bản không cần binh khí.
Thật ra Âu Dương cũng không cần. Bởi vì Thứ Kiêu Cung căn bản không phải là binh khí của Âu Dương, đó là một phần thân thể của Âu Dương.
- Tốt! Tu La Tiễn này quá mạnh mẽ!
Ngay thời điểm Âu Dương đi theo nữ tử kia vào trong, bên trong truyền ra những tiếng khen ngợi. Âu Dương cũng nghe thấy rất rõ ràng ba chữ Tu La Tiễn này.
- Tu La Tiễn?
Âu Dương nhìn nữ tử này một chút. Nói thật Âu Dương không mấy để ý tới mũi tên. Bởi vì lực lượng của hắn chính là mũi tên tốt nhất. Bây giờ khi Âu Dương đạt được kỹ thuật bắn cung cảnh giới thứ ba thì chính xác là như vậy. Nhưng bản thân hắn là một Yêu Cung Thủ nghe thấy mũi tên dù sao vẫn cảm thấy có chút hiếu kỳ.
- Tiên sinh không biết thần binh Tu La Tiễn sao?
Nữ tử này thoáng giật mình nhìn Âu Dương. Tuy rằng Tu La Tiễn không có cách nào thông linh giống như thánh binh Thứ Kiêu Cung, nhưng qua nhiều năm như vậy, sự cường đại của Tu La Tiễn đã không thể nghi ngờ.
Sau khi được Mã Thanh Hà chế luyện, Tu La Tiễn đã đạt đến cấp bậc thần binh. Hiện tại Tu La Tiễn cấp bạc này tới tham gia đại hội đấu bảo tất nhiên là quét sạch tứ phương.
- Không rõ...
Âu Dương có chút bất đắc dĩ. Dù sao mình cũng đã rời khỏi Tiên Giới bảy ngàn năm. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Theo truyền thuyết, Tu La Tiễn chính là một mũi tên do Tiễn Thần lưu lại trên thế giới này. Mũi tên này mang đầy sát khí của Tiễn Thần. Sau đó mũi tên này đã bị một đệ tử Thiên Trụ Sơn lấy được, lại được Mã Thanh Hà chế luyện thành một thần binh. Cho nên bây giờ có người nói uy lực của Tu La Tiễn đã có thể sánh bằng mũi tên mạnh nhất do Tiễn Thần khi bắn ra.
Nữ tử này nói. Từ trên mặt của nàng, Âu Dương có thể thấy được mấy phần ước ao.
Tuy nhiên đối với ước ao này Âu Dương lại có chút khinh thường. Mũi tên mình bắn ra đã có thể thực thể hóa. Nhưng bất luận mũi tên bá đạo tới mức nào, nó cũng vĩnh viễn không có cách nào thông linh như Thứ Kiêu Cung. Mũi tên bắn ra chính là giết người. Mũi tên do mình lưu lại sao? Bây giờ mỗi mũi tên của mình đều có thể hóa thành thực thể. Chỉ có điều tình trạng thực thể của mũi tên này không giữ được lâu. Sau thời gian nhất định nó sẽ biến mất.
Âu Dương không ngờ được Mã Thanh Hà lại nhàm chán tới mức chế luyện mũi tên mình bắn ra trở thành thần binh.
- Tu La Tiễn này trời sinh mang theo hỏa diễm linh hồn của Tiễn Thần. Tuy rằng không có cách nào sánh với một mũi tên của Tiễn Thần bắn ra đốt cháy thiên địa, nhưng uy lực của nó cũng đủ khiến Tiên đế phải sợ hãi. Trong hai ngày qua chủ nhân của Tu La Tiễn đã dựa vào Tu La Tiễn thắng được vô số pháp bảo.
Trong mắt nữ tử này vẫn là ước ao đố kị.
- Tu La Tiễn...
Âu Dương khẽ gật đầu, sau đó lại đi theo nữ tử này tiến vào trong hội trường đại hội đấu bảo. Lúc này phía trên hội trường đã tụ tập rất nhiều người đứng xem, Tại vị trí trung tâm nơi mọi người đứng xem, một đạo huyết quang không ngừng chớp động phía trên không trung. Trên không trung, đối kháng với mũi tên chính là một trường côn xích kim sắc.