Âu Dương nói thực sự quá hay. Giờ phút này ánh mắt Bì Ba nhìn Âu Dương đã từ ánh mắt của cấp trên đối với cấp dưới, biến thành thưởng thức.
Trong lòng Bì Ba kêu lên một tiếng cảm khái! Một thiếu niên đầy nhiệt huyết như vậy, sinh ra tại Đại Vận, quả thực chính là phúc khí của Đại Vận! Vì bảo vệ quốc gia, không ngờ hắn lại nguyện ý từ bỏ trở về Đô Thành hưởng thụ vinh hoa phú quý. Đây là tinh thần gì? Đây tinh thần yêu nước mãnh liệt!
- Được! Âu Dương, bây giờ ta đã biết tại sao Lăng Túc lại xem ngươi là huynh đệ! Ngươi đúng là một nam tử hán. Như vậy tiếp theo ngươi cứ ở lại trong quân doanh tiếp tục giết địch!
Bì Ba vỗ vai Âu Dương một cái. Dáng vẻ kích động kia thiếu chút nữa đã cảm hóa được cả Âu Dương.
- Vâng! Nguyên soái!
Âu Dương lại làm ra dáng vẻ đại nghĩa. Tuy nhiên trong lòng hắn hiểu rõ hơn ai hết về nguyên nhân thực sự khiến hắn muốn ở lại. Nhưng vậy thì thế nào. Người không vì mình trời tru đất diệt. Trong mắt Âu Dương, hắn vốn chính là một người "xuyên qua". Đại nghĩa quốc gia gì đó đối với hắn mà nói đều là chó má! Hắn quan tâm chính là mình phải làm thế nào mới có thể nhanh chóng trưởng thành hơn!
...
Trong quân doanh Tây Kỳ, Trịnh Công Danh nhìn Trịnh Đan Đằng nằm ở trên giường. Hắn biết, thương thế của cháu mình không có gì đáng ngại. Sau một thời gian tĩnh dưỡng có thể hoàn toàn hồi phục. Hiện tại hắn đang nghĩ tới Âu Dương.
Yêu cung thủ kia đứng trên lỗ châu mai, đối mặt với Huyễn Trận bên dưới thành liên tục bắn ra bốn mũi tên toàn bộ đều trúng mục tiêu! Đương nhiên hắn sẽ không cho rằng Trịnh Đan Đằng ngốc tới mức đứng yên trong trận không nhúc nhích. Nhưng trong tình huống Trịnh Đan Đằng di chuyển như vậy, hắn làm sao bắn trúng vào Trịnh Đan Đằng một cách chính xác như vậy?
Trịnh Công Danh suy nghĩ suốt nửa ngày. Hắn biết, chỉ có thể có một đáp án. Nhưng dù như thế nào hắn cũng không thể tiếp nhận được đáp án này. Nếu như Âu Dương thật sự nắm giữ Chân Thực Chi Nhãn, vậy điều này đối với Tây Kỳ chắc chắn là một đả kích siêu cấp!
- Hoàng thúc, lẽ nào người kia. . .
Trịnh Tú Nhi là một người thông minh nhanh trí. Nàng ngồi ở trước giường nhìn Trịnh Công Danh đang trầm tư suy nghĩ. Nàng biết, hẳn là Hoàng thúc mình đã có đáp án chuẩn xác.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.- Hi vọng đó là một sự trùng hợp!
Khuôn mặt của Trịnh Công Danh đang rất khó coi cố nặn ra một nụ cười. Nhưng dùng sự trùng hợp để giải thích một mũi tên còn được, nhưng đây lại là bốn mũi tên! Bốn mũi tên người ta nói bắn ở đâu thì bắn trúng ở đó. Đây là trùng hợp sao?
- Hoàng thúc, nếu không chúng ta hãy báo chuyện này lại cho phụ hoàng?
Trịnh Tú Nhi biết, nếu như Âu Dương thật sự nắm giữ Chân Thực Chi Nhãn, dù thế nào cũng không thể để hắn tiếp tục sống sót. Một khi một yêu cung thủ như vậy trưởng thành, tất cả Huyễn Thuật Sư trong thiên hạ cũng không cần sống nữa.
- Báo lại thì nhất định phải làm. Tuy nhiên hiện tại còn chưa có đáp án rõ ràng. Còn phải xem hoàng huynh định xử lý thế nào!
Trịnh Công Danh nheo mắt lại. Hắn biết chỉ cần báo chuyện này lên, với tính cách của Trịnh Khiếu Thiên, bất kể là thật hay là giả, hắn cũng phái ra người nghĩ trăm phương ngàn kế giết chết Âu Dương.
....
Thoáng cái năm ngày đã trôi qua. Quân Tây Kỳ chẳng những không tiếp tục tấn công, trái lại còn lùi nơi đóng quân lại ba mươi dặm, thật giống như đang đề phòng Đại Vận đánh lén. Điều này khiến Bì Ba vốn tính thừa cơ tập kích đã không thể thực hiện được nữa. Trịnh Công Danh chắc chắn là một tướng lĩnh thiên tài. Trịnh Công Danh lùi lại ba mươi dặm đóng quân trên một đỉnh núi. Khu vực này khiến hắn muốn tập kích cũng rất khó. Hơn nữa còn dễ dàng bị người nắm lấy cơ hội giết ngược lại.
Trong thời gian năm ngày này, Âu Dương thật sự rất vui vẻ. Trong cuộc đại chiến lần trước, tuy một mình hắn đã khiến tất cả quân Tây Kỳ kinh sợ thối lui, trung đội số 7 tay trắng trở về oán giận một giận, nhưng xét về tổng thể mà nói, Âu Dương vẫn được trung đội số 7 khích lệ. Đặc biệt là Lăng Túc. Sau khi biết được Âu Dương có năng lực lớn như vậy, hắn bắt đầu kiên nhẫn tu luyện hấp thu linh nguyên, đồng thời quay về phía Âu Dương kêu gào nhất định phải vượt qua hắn!
Đêm khuya, Âu Dương ngồi một mình trên tường thành. Lúc này trời đã vào thu. Những cơn gió thổi tới có hơi lạnh. Hắn bấm tay tính toán một chút. Thời gian mình đi tới thế giới này cũng không ngắn. Mình đã dung nhập vào trong thế giới này đồng thời trở thành một Yêu Chiến Sĩ.
Ở thế giới trước kia hắn cũng không có người thân. Cha mẹ hắn mất sớm. Từ nhỏ Âu Dương đã sống một mình. Bởi vậy, khi xuyên qua thế giới này hắn cũng không có quá nhiều điều để tiếc nuối.
- Thế nào? Nhớ nhà sao?
Chẳng biết từ lúc nào Lý Vĩ đã xuất hiện ở phía sau Âu Dương. Nghe thấy giọng nói của Lý Vĩ, trên mặt Âu Dương xuất hiện một nụ cười áy náy. Sau khi gia nhập trung đội số 7, thật ra Âu Dương cũng không thường xuyên quan tâm đến Lý Vĩ. Nhưng huynh đệ vẫn là huynh đệ. Mặc dù hắn không để ý tới Lý Vĩ, nhưng Lý Vĩ vẫn thông cảm cho hắn.
- Nhớ nhà cái gì. Ngươi không phải không biết ta căn bản không có nhà!
Âu Dương cúi đầu cười khổ. Từ nhà này đối với hắn mà nói quả thật quá xa xôi.
- Ai nói, chúng ta là huynh đệ. Cha mẹ của ta không phải là cha mẹ của ngươi sao?
Lý Vĩ cũng học Âu Dương ngồi ở trên tường thành hóng gió mát.
- Ha ha!
Âu Dương cười khẽ, duỗi cánh tay ra nắm lấy vai Âu Dương. Hai người cứ ngồi như vậy. Tuy rằng bọn họ quen nhau không tính là lâu, nhưng có rất nhiều điều không cần nói quá rõ ràng hai người tự nhiên có thể hiểu được.
Ngay khi hai người đang yên lặng không nói gì, bỗng nhiên các lỗ chân lông trên người Âu Dương co lại một hồi. Hắn dùng một tay kéo Lý Vĩ lại. Hai người lập tức ngã xuống phía sau. Một khắc khi hai người ngã xuống, một mũi Tam Lăng Tiến màu đen mang theo tiếng xé gió xẹt qua lỗ châu mai!
- Người nào?
Lý Vĩ nhìn thấy Tam Lăng Tiễn, hắn hét lớn một tiếng chuẩn bị đứng dậy. Tuy nhiên hắn liền cảm giác phía sau mình bị kéo căng. Hắn lại bị Âu Dương kéo xuống mặt đất. Trong nháy mắt khi hắn ngã xuống đất, mắt hắn lại nhìn thấy một mũi Tam Lăng Tiễn bay qua phía trên đầu của hắn. Nếu như vừa nãy hắn thật sự đứng lên, như vậy hiện tại hắn đã chết.
Lý Vĩ liền cảm giác mồ hôi lạnh sau lưng mình túa ra. Không ngờ chỉ trong một khắc đó, cái chết lại gần hắn như vậy. Cũng may có Âu Dương, bằng không hiện tại hắn đã là một thi thể.
- Đó là người nào vậy?
Lý Vĩ nhìn sắc mặt nghiêm túc của Âu Dương, hắn mở miệng hỏi dò.
- Không biết! Tuy nhiên kỹ thuật bắn cung của người này rất mạnh!
Âu Dương gục trên mặt đất lấy Thứ Kiêu Cung trên người hắn xuống. Sau đó hắn chậm rãi gác Thứ Kiêu Cung trên lỗ châu mai. Sau khi giơ Thứ Kiêu Cung lên, Âu Dương cũng từ từ đứng lên.
- Ôi. . .
Nhìn thấy động tác này của Âu Dương, cho dù Lý Vĩ hết sức tự tin về Âu Dương cũng cảm thấy khẩn trương! Người phía dưới kia rõ ràng đã áp chế Âu Dương. Vào lúc này Âu Dương đứng lên không phải là tự tìm cái chết sao?