Tôn Hạc bổ đồ đệ của Âu Dương, Âu Dương tìm mặt mũi về cho đồ đệ. Đây là ân oán cá nhân. Tài nghệ của Tôn Hạc không bằng người, cũng không thể nói được gì. Dĩ nhiên, Tôn Hạc cũng có thể tìm sư phụ hắn đến. Nhưng điều kiện trước tiên, sư phụ hắn có thể đánh được Âu Dương...
Câu nói này của Lôi Minh đủ kinh điển. Ân oán cá nhân của người ta có quan hệ gì với tuyết rơi? Lẽ nào ngươi sẽ bởi vì con trai hàng xóm đánh nhau với con mình, sau đó, con mình thắng bị hàng xóm quở trách vài câu liền không qua lại với hàng xóm nữa sao?
Đây là hai điều hoàn toàn khác nhau. Tuyết rơi thế nào thì sẽ rơi thế ấy. Tôn Hạc muốn trả thù thì cứ việc trả thù!
Gió tuyết vẫn rơi. Trong một thế giới có linh khí còn sung túc hơn cả Chân Linh Giới, một tòa nhà lớn được xây dựng trong tinh không. Tôn Hạc đang quay về phía người trẻ tuổi ngồi ở giữa nói.
- Tiên nhân? Ngươi xác định không có nhìn nhầm chứ?
Ngọc Hoàng nhìn Tôn Hạc. Tuy rằng Tôn Hạc bị đánh, nhưng người ta rất nể tình, cũng không hề đánh Tôn Hạc bị trọng thương. Lúc này Ngọc Hoàng càng quan tâm đến tiên nhân kia hơn.
- Người này có thể bổ ra thời không đưa lôi điện màu đen tới. Đây hẳn là lôi điện của Tiên giới! Một người bổ ra thời không dẫn lôi điện của Tiên giới vào trong tiểu thế giới còn có thể bảo đảm tiểu thế giới không sụp đổ, đó chính là một tiên nhân thật sự siêu cấp. Nếu như đoán không sai. Đây ít nhất là một Tiên đế!
Ngọc Hoàng suy đoán. Tuy nhiên lần này hắn đã đoán sai. Tiên đế tại tiểu thế giới Thiên Hà có hàng đống, nhưng những Tiên đế kia không có một ai dám ra tay loạn.
Đừng nói là bổ ra thông đạo thông tới Tiên giới để dẫn lôi điện. Cho dù tùy tiện ra tay cũng có thể khiến thế giới làm sụp đổ! Âu Dương bổ ra thời không dẫn lôi điện tới, hơn nữa có thể khiến toàn thế giới vẫn cực kỳ vững chắc. Thủ đoạn này đã vượt xa tiên tôn!
Chỉ có điều đối với Ngọc Hoàng mà nói, đừng nói là tồn tại như Tiên đế hắn căn bản không có cách nào gặp được, cho dù là phi tiên, hiện tại hắn cũng chưa từng gặp qua.
- Đại Đế, trận gió tuyết lần này...
Tôn Hạc có chút khó khăn nhìn Ngọc Hoàng Đại Đế chờ đợi.
- Không liên quan. Sở dĩ cường giả ra tay như vậy là bởi vì ngươi đánh đồ đệ của hắn. Trận gió tuyết này chính là quy tắc của một thế giới. Ta tin tưởng hắn sẽ không làm xằng làm bậy!
Quả nhiên giống như lời Âu Dương nói, gió tuyết không có bất kỳ dấu hiệu ngừng lại nào. Cũng vì trận bão tuyết lần này, giải thi đấu Kinsey tạm dừng. Còn khi nào thì bắt đầu, sợ là cũng không rõ.
Hai ngày nay, chỉ cần mở ti vi lên ngươi có thể nhìn thấy mỗi kênh đều không ngừng lặp lại tin tức về bão tuyết, vẫn truyền hình trực tiếp về những tin tức này!
- Cả ngày ở trong khách sạn phiền muốn chết. Chúng ta về nhà đi!
Đây là lời oán hận của Lưu đại tiểu thư. Dù sao bọn họ đến Bắc Kinh đã được nửa tháng. Mấy ngày nay bọn họ đều ở trong khách sạn. Lưu đại tiểu thư có thể chờ đến bây giờ đã là cực hạn.
- Nhưng bây giờ căn bản không có xe! Tất cả các con đường đều bị bão tuyết lấp!
Thiệu Phong nói. Nhưng sau khi hắn nói xong liền cảm thấy vui vẻ...Từ lúc này mình trở thành như thế?
Nhìn ánh mắt Tử Thần đang đứng bên cạnh mình, Thiệu Phong rõ ràng đọc được từ trong mắt Tử Thần một câu: tiểu bạch kiểm, ngươi thật ngu ngốc. Âu Dương là người thế nào? Muốn về nhà còn cần phải ngồi xe sao? Hắn là nhân vật tiện tay có thể bổ ra thời không đi qua! Ô tô đối với hắn đều chỉ là phù vân!
- Cũng tốt. Dù sao đi nữa cuộc thi đấu tạm thời không thể cử hành. Hơn nữa xem tình trạng hiện tại chúng ta chờ ở chỗ này cũng không thoải mái như ở nhà!
Âu Dương cũng tỏ vẻ tán thành. Dĩ nhiên, Âu Dương nhìn thấy trong ánh mắt của Thiệu Phong có chứa mấy phần si mê.
Thiệu Phong oan ức cúi đầu. Bởi vì hắn biết, sau khi việc này qua đi, thời gian tới Tử Thần sẽ dùng chuyện này để sỉ nhục mình, hơn nữa còn là chuyện mình không thể cãi lại.
- Nói nhiều thật sự không có lợi...
Trong lòng Thiệu Phong thầm la lên câu này.
- Đi thôi!
Âu Dương đưa tay ra. Thời không trước mặt hắn mở ra một thông đạo vững chắc khiến người bình thường có thể đi qua được.
Âu Dương và Yên Hồng thì không sao. Tử Thần là nhân vâtk có thể đánh vỡ hư không. Những người khác đều tỏ ra hiếu kỳ đi vào trong thông đạo này. Tuy nhiên thông đạo này quá ngắn, gần như không có cảm giác gì. Người đi vào trong đó giống như đi qua một cánh cửa sau đó đã tới một nơi khác.
Đây không giống như thông đạo trước lúc Âu Dương tiến vào Chân Linh Giới hoặc là vũ hóa phi tiên. Thông đạo như vậy cực xa. Cho nên Âu Dương có thể nhìn thấy tinh không vô tận o và hào quang thất sắc.
Trên thực tế bổ ra thời không cũng không hề thần bí như vậy. Bất kể là địa cầu cũng được, bất kể là Tiên giới cũng được, đều là một phần của vũ trụ. Bổ ra thời không chẳng qua chỉ là tìm đến một phần yếu ớt trong vũ trụ mở ra một lại giống như hố đen mà các nhà khoa học đã nói tới. Có thể trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng thông qua lỗ sâu đến vị trí mình cần đến. Trên thực tế chỉ đơn giản như vậy.
Đ với người bình thường mà nói điều này vẫn khó có thể lý giải được. Giống như Lưu Khải Hàng vậy, cả đời làm huấn luyện viên cống hiến cho sự nghiệp thể thao của quốc gia, lần này xem như đã thật sự hiểu rõ năng lực của Âu Dương.
Một giây trước bọn họ vẫn đang ở trong khách sạn tại Bắc Kinh. Một giây sau bọn họ đã trở lại trong biệt thự của mình! Việc thần kỳ như vậy khiến Lưu Khải Hàng sửng sốt trong thời gian rất lâu. Trong ánh mắt hắn nhìn Âu Dương đã có thêm một chút lo lắng.
- Huấn luyện viên, mặc kệ ta biến thành thế nào, ta vẫn là Âu Dương, vẫn là một xạ thủ!
Âu Dương biết Lưu Khải Hàng đang lo lắng điều gì. Dù sao đối với Âu Dương hiện nay mà nói, năng lực như vậy, có thể làm xạ thủ tốt hay không đã không còn quan trọng nữa.
Điều này thật sự giống như lúc Âu Dương ở trên Tiên giới, kỹ thuật bắn cung của Âu Dương chắc chắn là mạnh nhất, nhưng trong rất ít thời điểm Âu Dương mới sử dụng tới nó. Đó cũng không phải nói Âu Dương không muốn dùng, nhưng có một câu nói rất hay, giết gà dùng dao mổ trâu! Đối phó với vật nhỏ bọn họ còn chưa xứng để Thứ Kiêu Cung ra tay. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Lưu Khải Hàng chỉ gật đầu. Hắn không hỏi nhiều, bởi vì hắn biết, Âu Dương có thể nói như vậy đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Sau khi mấy người về đến nhà mới phát hiện một chuyện bi thảm. Đó chính là bão tuyết ở Tương Thành còn lớn hơn ở Bắc Kinh. Bọn họ nhiều ngày không về nhà, không ngờ cả biệt thự gần như đã bị tuyết lớn chôn hết một nửa. Thật may là bọn họ trực tiếp xuyên qua thời không trở lại trong biệt thự, bằng không từ bên ngoài muốn mở cửa biệt thự ra, điều đầu tiên phải làm sợ là phải đào ra một đường hầm tuyết.
Tuy nhiên chuyện này đối với mấy người ở đây không tính là gì. Bạn họ Tử Thần chỉ cần tạo ra một cơn gió xoáy nho nhỏ đã trực tiếp thanh lý đống tuyết đọng ngoài cửa không còn một mống.