"Dì à, chuyện này không liên quan đến dì, là do mệnh con không tốt."
Hà Húc cởi chiếc áo len đắt tiền kia ra, ngay ngắn cất lại vào hộp, hai tay cầm trả lại cho Huân Duệ.
"Con không thích sao? " Huân Duệ kinh ngạc hỏi.
"Nó đắt quá, con không thể nhận."
Huân Duệ như có điều suy nghĩ, một lát sau lại đẩy cái hộp qua, "Coi như quà mừng năm mới, nhận đi."
"Dì ơi, dì đang nghĩ gì vậy?" cho dù là một chút biểu tình nhỏ bé cũng không thoát khỏi ánh mắt Hà Húc.
"Ta đang nghĩ, con cũng không phải là người tham tiền, vì cái gì người ngoại đều nói con như vậy?"
"Bởi vì bọn họ không hiểu, mới dám nói bậy. "Hà Húc mỉm cười, ngoan ngoãn cầm hộp ngồi trên sô pha," Con đã quen rồi, hơn nữa con cũng không quan tâm người khác nghĩ gì."
Huân Duệ nghe xong lời này chỉ cảm thấy càng thêm đau lòng, tình huống của Hà Húc bà rõ ràng hơn ai hết, hiện tại cậu nói ra những lời này, chỉ có thể nói rõ cậu đã chịu đủ nhiều ác ý, mới tôi luyện ra trái tim cứng rắn này.
"Lễ mừng năm mới có sắp xếp gì không? Có muốn đến nhà dì cùng ăn tết không? "Huân Duệ dường như biết Hà Húc sẽ băn khoăn, lại bổ sung:" Năm nay Thanh Dao không về nhà, trong nhà chỉ có ta và chú con, cũng rất vắng vẻ."
Suy nghĩ một chút bộ dáng Tạ Thanh Sơn ngày đó mắng cậu không đáng một xu, Hà Húc không khỏi cười cười, lắc đầu nói một câu "Hay là quên đi".
Mặt khác Hà Húc còn chưa nói, Tạ Thanh Dao không về nhà ăn tết, nhưng cũng không bảo hắn sẽ rời đi đâu. Chuyện ghép thận Hà Húc chưa kể ra, làm sao có thể tự mình nói cho Huân Duệ được, rằng mình chính là loại người vì tiền cái gì cũng có thể làm chứ?
Sắc trời đã khuya, Huân Duệ không tiện ở lâu, liền đứng dậy rời đi, Hà Húc vội vàng đưa bà xuống lầu.
Hai người một trước một sau đi ra hành lang chật hẹp, Huân Duệ quay đầu lại đánh giá Hà Húc gầy gò lại yếu ớt, giơ tay vỗ vỗ bả vai cậu.
"Nếu con và Thanh Dao là thật, dì sẽ đứng về phía con."
Hà Húc ngẩn người, sau đó hé môi cười khẽ, "Dì hiểu lầm rồi, con và Tạ tổng không có tình cảm."
"Con trai của ta, ta hiểu, Thanh Dao đối với con có khác biệt."
"Khác biệt là bởi vì con lớn lên giống người trong lòng anh ấy."
Huân Duệ cũng không cho là như vậy, bà tinh tế suy nghĩ lời Hà Húc nói, vẫn lắc đầu, đang lúc bà muốn nói gì đó, một thân ảnh đột nhiên từ bên cạnh vọt ra.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Trong tiểu khu không có đèn đường, chung quanh tối tăm một mảnh, trong hoảng hốt Hà Húc nhìn thấy trong tay người xông tới tựa hồ có thứ gì đó hiện ra hàn quang, cậu cảnh giác biết có chuyện không ổn, theo bản năng chắn ở trước người Huân Duệ.
Chuyện xảy ra gần như chỉ trong nháy mắt, khi lưỡi đao lạnh như băng đâm vào máu thịt không để lại âm thanh gì, Hà Húc chỉ cảm thấy bụng đau nhức, sau đó cậu mượn ánh trăng từ khe hở của đám mây chiếu xuống thấy rõ mặt kẻ hành hung.
Khuôn mặt kia mang theo hoảng sợ cùng kinh ngạc, trên trán có một vết sẹo sâu...... Cả người Hà Húc lạnh dần, nhìn khuôn mặt kia cũng bất giác thở phào nhẹ nhõm, sau đó tê liệt ngã về phía sau.
Chuyện nên tới cuối cùng vẫn tới......
Sự tình phát sinh quá nhanh, Huân Duệ căn bản phản ứng không kịp, chờ Hà Húc ngã xuống mới ý thức được Hà Húc đã bị đâm một đao, phát hiện hung thủ không có ý đồ tiếp tục hành hung, Huân Duệ lập tức gọi điện cho cấp cứu rồi báo cảnh sát.
Xe cứu thương nhanh chóng đưa Hà Húc đến bệnh viện, cảnh sát cũng nhanh chóng bắt được hung thủ. Hung thủ không chạy trốn, đứng đó giống như ngây dại cho đến khi cảnh sát đè hắn xuống đất cũng không phản kháng.
Huân Duệ thẳng đến khi đưa Hà Húc lên xe cứu thương mới vội vàng liếc hung thủ một cái, sau khi nhận rõ tướng mạo người nọ cũng kinh ngạc không thôi.
Người đâm Hà Húc không phải ai khác, chính là Hà Vi mới ra tù không bao lâu.
Đêm ba mươi, hai nhà Tạ Hà đều không thể dành thời gian bên nhau.
Huân Duệ quay đầu liền nhào vào vụ án này, đêm đoàn viên cũng không về nhà. Trước khi đến cục cảnh sát bà gọi điện thoại cho Tạ Thanh Dao, nói chuyện Hà Húc bị thương, bảo hắn lập tức đến bệnh viện cùng.
Tạ Thanh Dao nghe nói Hà Vi cầm đao hành hung đâm bị thương Hà Húc, trong lúc nhất thời đầu óc trống rỗng, chờ hắn phục hồi tinh thần lại thì hắn đã đến bệnh viện nơi Hà Húc cấp cứu.
Vận khí của Hà Húc một nửa tốt một nửa xấu. Nói tốt là cũng may Hà Vi tuy rằng đâm rất tàn nhẫn, nhưng bởi vì trời quá tối, không có thương tổn đến chỗ quan trọng, sinh mệnh không ngại. Nói xấu, là xấu ở chỗ mặc dù là mùa đông, nhưng Hà Húc chỉ xuống lầu tiễn Huân Duệ, không mặc áo khoác, quần áo không dày lắm cho nên vết thương rất sâu.
Lúc Tạ Thanh Dao chạy tới, Hà Húc đã được đẩy từ phòng cấp cứu ra, lẻ loi một mình nằm trong phòng bệnh, thoạt nhìn rất đáng thương.
Bởi vì mất máu quá nhiều, màu môi Hà Húc đều có vẻ cực kỳ tái nhợt, Tạ Thanh Dao ngồi xuống bên giường, nghe thấy tiếng hít thở ổn định của cậu mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nắm bàn tay lạnh lẽo của Hà Húc đặt lên trán.*Wattpad: LinhLam1301 * Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Bản thân Hà Húc ngủ không sâu, Tạ Thanh Dao vừa động cậu liền tỉnh, cậu hơi giương mắt, khi nhìn thấy Tạ Thanh Dao thì kinh ngạc nhíu mày.
Rất nhanh, Hà Húc rút tay về, nghi hoặc hỏi: "Tạ tổng sao ngài lại ở đây?"
"Nghe nói em bị thương, tôi tới xem một chút."
Trước mắt Hà Húc hiện lên dáng vẻ Hà Vi cầm dao xông tới, không khỏi nghĩ ngợi mà nhắm mắt lại, thử hỏi Tạ Thanh Dao: "Bắt được ông ta chưa?"
"Người không chạy, hiện tại đã bị mang về, mẹ tôi đang xử lý."
Hà Húc nghe được tin này, tựa như uống thuốc an thần, thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy là tốt rồi." Hà Húc nỉ non, tiện đà nhịn không được cười cười, "Kỳ thật trúng một đao này, trong lòng tôi kiên định hơn nhiều, bằng không nghĩ mãi cũng không biết lúc nào mình sẽ bị ông ta giế t chết..."
Trong lòng Tạ Thanh Dao run lên, không ngờ Hà Húc lại nghĩ như vậy.
"Đừng nghĩ nhiều, ông ta hiện tại đã bị bắt, sẽ không có ai làm hại em nữa."
"Sẽ không sao? "Hà Húc hỏi ngược lại, khóe môi mang theo một tia giễu cợt.
Kẻ thương tổn cậu chỉ đứng sau Từ Phượng Chi, không phải đang ở trước mắt nói cho cậu biết, về sau không ai sẽ thương tổn cậu nữa sao?
Tạ Thanh Dao nghẹn lời, hắn biết Hà Húc đang nói hắn, nhưng hắn không có gì có thể phản bác.
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên nổ lên một trận pháo hoa, phòng bệnh u tối cũng theo một cái chớp mắt sáng lên, Hà Húc bỗng nhiên nhớ tới lý do Tạ Thanh Dao không về nhà ăn tết, thấy hắn không có ý định đi, không khỏi bật cười hỏi hắn: "Tạ tổng không phải là tới xem thôi sao, hiện tại nếu không có việc gì, không cần trở về à?"
"A Nhạc bên kia có Tiết Lạc chiếu cố, tôi ở lại cùng em."
Tạ Thanh Dao sẽ bỏ mặc Tề Nhạc, chạy tới chăm sóc cậu? Hà Húc không tin, rất nhanh cậu đã nghĩ thông suốt nguyên nhân, Tạ Thanh Dao ở đây, đơn giản là sợ cậu xảy ra chuyện gì, không ai ghép thận mà thôi.
Nghĩ vậy, bên miệng Hà Húc gợi lên một nụ cười lạnh nhạt, cậu sờ sờ vị trí vết thương cách lớp chăn, dùng giọng điệu đùa giỡn nói: "Ngài nói xem vết thương này có phải lớn hơn một chút thì tốt rồi, như vậy có thể trực tiếp lấy ra thứ ngài muốn."
"Hà Húc, chuyện này không buồn cười. "Tạ Thanh Dao nhíu mày, hắn nghe ra Hà Húc âm dương quái khí, nhưng hắn rõ ràng không có ý này.
"Được rồi. "Hà Húc máy móc mỉm cười, quay đầu nhìn pháo hoa rực rỡ ngoài cửa sổ, ánh mắt một lần nữa ảm đạm:" Nếu là sợ tôi tổn thương thân thể không thể ghép thận, vậy ngài lo lắng nhiều rồi, vì mười triệu kia, tôi cũng sẽ chăm sóc tốt bản thân mình."
Tác giả có lời nói:
Được rồi.
Đây là kiếp nạn cuối cùng của Hà Húc.
Tôi tuyên bố
Con đường theo đuổi vợ của lão Tạ chính thức bắt đầu rồi.
*Chúng ta có nên nâng ly chúc mừng Tạ Tổng trên con đường chồng gai sắp tới hông nạ*