Khốn kiếp chết tiệt, mưa lớn như vậy mà còn đứng tựa vào đầu xe nơi đó ngước mắt nhìn phòng cô. Anh không biết hiện trời đang mưa sao?
Hơn nữa, hạt mưa lớn như hạt đậu kia rất không khách sáo nện trên người cùng trên mặt anh.
Mặc dù khoảng cách giữa bọn họ rất xa, đứng ở cửa sổ kia, Thuỷ Tâm Nhu vẫn sững sờ một phen. Đường Diệc Sâm không chớp mắt, anh nhìn chằm chằm Thuỷ Tâm Nhu đứng cạnh cửa sổ, bọn họ đối diện nhau.
“Bà xã…” Giọng nói hơi chút khàn khàn cắt qua trời đêm yên tĩnh, tiếng nói thâm tình cũng có vẻ cô đơn như thế.
Thuỷ Tâm Nhu đột nhiên run lên, giống như bị điện giật tỉnh lại, trong lúc vội vàng, cô đóng cửa sổ kéo rèm liền chạy về giường ngủ, dùng chăn mỏng trùm kín cả người.
Không nghe thấy không nghe thấy, chính là không nghe thấy!
Anh khốn kiếp như thế, cô không thể tha thứ cho anh, cô càng không thể mềm lòng!
Cửa sổ đã đóng lại hết, xuyên thấu qua bức rèm khép hờ, Đường Diệc Sâm vẫn nhìn thấy trong phòng Thuỷ Tâm Nhu sáng đèn.
Mặc cho mưa làm ướt khuôn mặt tuấn tú, quần áo cũng bị thấm ướt, anh vẫn như cũ tựa vào đầu xe sững sờ nhìn chằm chằm phòng cô.
Cô ở trong này, tim anh cũng ở trong này!
Nơi có cô mới là nơi anh thuộc về!
———————-
“Có được không? Chị dâu sẽ gặp chúng ta sao?”
Ngự Ảnh Vũ cùng Đường Diệc Tấn cùng đi xe đến, đứng ở trước cửa nhà Thuỷ Tâm Nhu. Xuống xe, Ngự Ảnh Vũ không rõ hỏi Đường Diệc Tấn xách theo giỏ trái cây.
“Vì sao không được, bọn họ một ngày còn chưa có ly hôn, chị ấy vẫn là chị dâu chúng ta. Huống chi, chúng ta cũng không phải người xấu ăn thịt người, vì sao chị ấy không muốn gặp chúng ta chứ. Đi, nhấn chuông cửa. Hơn nữa, chị ấy cho chúng ta biết anh cả té xỉu đã đưa đi bệnh viện, đây là phép lịch sự, phải cảm ơn!”
Nói xong, Đường Diệc Tấn ấn vang chuông cửa nhà họ Thuỷ.
Dưới dự dẫn dắt của người giúp việc nhà họ Thuỷ, Ngự Ảnh Vũ cùng Đường Diệc Tấn đi vào phòng khách ngồi xuống.
Qua Nhã tức giận đánh giá Đường Diệc Tấn, bà không vui giật giật cánh môi, “Cậu hai Đường quá khách sáo rồi, việc này Tâm Nhu nhà chúng tôi làm sao nhận nổi.”
“Bác thông gia, bác nói quá lời rồi. Tâm Nhu là chị dâu chúng con, chúng con đến thăm chị ấy là chuyện nên làm. Hơn nữa, bọn họ chỉ ầm ĩ đòi ly hôn mà thôi, hôn này không phải vẫn chưa ly sao, chúng ta vẫn là thông gia, nói chuyện cũng không cần khách sáo như thế.”
Đúng vậy! Ngự Ảnh Vũ ngồi bên cạnh Đường Diệc Tấn gật gật đầu, cô cực kỳ tán thành anh mặt dày như vậy.
Đánh giá chung quanh một phen, Đường Diệc Tấn cũng không nhìn thấy Thuỷ Tâm Nhu, coi như nhìn không thấy sự lạnh lùng của Qua Nhã, lông mày anh nhíu lại, hỏi: “Bác thông gia, chị dâu không có nhà sao? Chị ấy đi làm rồi ư?”
Trước khi tới, anh có gọi điện thoại tới Vạn Huy hỏi qua, hôm nay chị dâu không đi làm, còn đang tĩnh dưỡng. Cực kỳ hiển nhiên, bác thông gia này không muốn cho bọn họ gặp mặt chị dâu, bà ấy muốn ngăn cản bọn họ tới khuyên cô.
Xem ra vụ ly hôn này không ổn!
Anh cả, ngay cả mẹ vợ anh cũng đắc tội rồi!
“Ừ, Tâm Nhu đi ra ngoài, còn chưa về. Cám ơn cậu hai Đường bớt chút thời gian tới thăm nó, chờ nó về, tôi sẽ chuyển lời tới cho con bé là hai người đã tới.”
Giảo hoạt tuyên bố hạ lệnh tiễn khách, bác thông gia thực coi bọn họ ngốc sao?
Lời của bà không đáng tin!
Theo bản năng, Đường Diệc Tấn liếc Ngự Ảnh Vũ một cái. Anh liếc mắt ra hiệu cho cô.
“Ai nha… ui… con đau bụng quá, có thể mượn nhà vệ sinh chút không?”
Nháy mắt, Ngự Ảnh Vũ nhíu mày, hơi cong thắt lưng, hai tay che bụng, cô đáng thương tội nghiệp nhìn Qua Nhã nói.
Nhìn biểu tình của cô nhanh chóng trở nên trắng bệch, giống như cô rất khó chịu vậy.
“…”
“Sáng nay con ăn trúng gì đó, không được, chờ không kịp, hẳn là bị tiêu chảy, con sắp không nhịn được rồi. Bác Thuỷ, cho con mượn toilet nhà bác dùng một chút.”
Nói xong, Ngự Ảnh Vũ không cần Qua Nhã đồng ý đã ôm bụng chạy lên lầu.
“Ai… cái cô này sao lại không lễ phép vậy chứ? Làm sao có thể tuỳ tiện vào nhà người ta.” Qua Nhã cực kỳ không vui hừ lạnh, sắc mặt cũng có chút âm u.
Bà muốn ngăn Ngự Ảnh Vũ chạy lên lầu, đã không thấy cô đâu nữa, biến mất ngay đầu bậc thang.
Bụng cô thật sự đau như thế ư?
Cô thật gấp như vậy sao? Lao đi hăng hái như thế.
“Bác thông gia, ngại quá, bạn gái con chính là có tật xấu như vậy, cô ấy không thể nhịn, lỡ nhịn, nói không chừng có thể làm hỏng sofa cùng phòng khách nhà bác. Người có ba cái gấp, cái gấp nhất chính là cái này rồi!”
Qua Nhã lạnh lùng nhìn Đường Diệc Tấn, bà không nói.
Anh một bụng ý đồ xấu, bà cũng không phải ngốc, cho rằng bà không biết sao?
—————-
Ngự Ảnh Vũ vừa biến mất ngay đầu cầu thang, cô đi thẳng qua, cũng không ngừng gõ cửa phòng. Cô không biết Thuỷ Tâm Nhu ở phòng nào, gõ cửa, bên trong có người nhất định sẽ đi ra đáp lại đi.
Không phụ lòng người cố gắng, vào lúc gõ cánh cửa thứ hai, cửa mở.
“Ai vậy?”
Nghe vậy, Ngự Ảnh Vũ chỉ lo gõ cửa lập tức lui về.
“A, là chị dâu, rốt cuộc cũng tìm được chị, em có thể vào ngồi một chút chứ?”
Hơi nghĩ ngợi chốc lát, Thuỷ Tâm Nhu gật đầu.
“Em cùng Diệc Tấn tới?” Thuỷ Tâm Nhu nhìn chằm chằm Ngự Ảnh Vũ ngồi đối diện cô, hỏi.
“Ừ, anh ấy ở phía dưới nói chuyện với bác thông gia.”
Tròng mắt hoạt bát chuyển động, Ngự Ảnh Vũ cắn cắn môi dưới, cô tiếp tục nói, “Là vầy… trước khi tụi em tới, anh cả còn chưa tỉnh, bác sĩ Tề nói anh ấy mắc mưa, vết thương trên tay bị nhiễm trùng, cho nên sốt cao hôn mê.”
“…” Thuỷ Tâm Nhu chỉ đan chéo tay, không nói, nhưng ánh mắt cô theo bản năng né tránh cái nhìn của Ngự Ảnh Vũ.
“Cảm ơn chị dâu đã gọi cho Vô Ngân tới đưa anh ấy đi bệnh viện, kỳ thật… trong lòng chị có anh ấy đúng không? Chúng ta đều là phụ nữ, em cũng hiểu được cảm nhận của chị. Em nhìn ra được anh cả cực kỳ quan tâm chị, tính tình anh ấy cũng rất tốt, mặc dù có lúc làm cho chị cảm thấy chán ghét… Anh ấy thật sự rất tốt, đừng ly hôn có được không?”
Ha ha… Thuỷ Tâm Nhu chua chát cười cười, “Có các người giúp anh ta, anh ta rất may mắn. Nhưng mà chuyện nào ra chuyện đó, không thể nói nhập thành một được. Chuyện đó tôi cũng nói rõ trước, không phải trong lòng tôi có anh ta, tôi chỉ không muốn có người chết ở trước cửa nhà mình, rất xui xẻo!”
“Gạt được bản thân, có thể gạt được trái tim mình sao? Chị dâu, vẫn nên suy nghĩ thật kỹ một chút đi, không nên tuỳ tiện đưa ra quyết định, bằng không sẽ hối hận.”
“Cảm ơn hai người đến thăm tôi, không cần, tôi nghĩ rõ ràng rồi.”
Hàng lông mày hơi nheo lại, làm như nghĩ đến cái gì, Ngự Ảnh Vũ bỗng dưng lấy ra một chuỗi chìa khoá nhét vào trong tay Thuỷ Tâm Nhu.
“Chị dâu, cầm lấy, xe anh Sâm mua cho chị, tốt xấu cũng đáng hơn một ngàn vạn, há có thể nói đi cái gì cũng không lấy, bằng không, chị ngủ cùng anh ấy mấy năm như vậy không đáng chút nào. Cho không lấy không à, cái gì cần lấy phải lấy, không thì thiệt thòi sao.”
Sợ Thuỷ Tâm Nhu trả chìa khoá lại, tiếng nói vừa ngừng, Ngự Ảnh Vũ đứng dậy rời đi.
Nhìn chìa khoá trong tay, Thuỷ Tâm Nhu nhíu mày.
“Ai nha… đi xong thoải mái hơn.” Ngự Ảnh Vũ vừa đi xuống vừa vỗ vỗ bụng.
“Bác Thuỷ, vừa rồi thực ngại quá… cũng cảm ơn bác cho con mượn toilet.”
Qua Nhã lạnh lùng trừng mắt nhìn Ngự Ảnh Vũ cùng Đường Diệc Tấn, bà chỉ mong sao bọn họ mau đi, đỡ phải diễn trò trước mặt mình phiền chết được.
“Bác thông gia, bạn gái con cũng xuống rồi, chúng con cũng nên đi, cám ơn, đã quấy rầy rồi.”
“Diệc Tấn, anh thấy không, bác Thuỷ đã đen mặt, hận không thể đuổi chúng ta đi. Ha ha ha… em có phải cực kỳ thông minh không?”
Lên xe, Ngự Ảnh Vũ bắt đầu trêu chọc Đường Diệc Tấn.
“Ừ, thấy rồi. Bạn gái anh không hổ là diễn viên, diễn quá tuyệt vời.” Nói xong, Đường Diệc Tấn cũng hôn trộm một cái.
“Ha ha ha, anh cũng không tệ. Chìa khóa xe đã đưa cho chị dâu rồi, chị ấy và anh cả thật sự còn có thể quay lại sao?”
“Chị ấy khẳng định là yêu anh cả, cục tức này không thể tiêu một sớm một chiều, dù sao cũng cần phải có thời gian. Để chiếc xe kia ở chỗ chị ấy, thấy vật nghĩ nhiều tới người, đúng hay không?”
“Hô hô… anh quá thông minh… ưm chụt….” Ngự Ảnh Vũ hôn mạnh lên đôi môi gợi cảm của Đường Diệc Tấn.
————————–
Thất thần nhìn chuỗi chìa khoá trong tay thật lâu, Thuỷ Tâm Nhu mới đi tới cửa sổ nhìn xuống, cô thấy được chiếc McLaren P1 màu vàng Đường Diệc Sâm mua cho cô kia đậu ở cửa nhà.
Không tự giác, lòng cô run lên mãnh liệt.
Theo bản năng, ngón tay siết chặt chìa khoá trong tay.
Sững sờ một lúc, Thuỷ Tâm Nhu vội vàng đi thay quần áo, sau đó lái chiếc McLaren P1 màu vàng kia ra khỏi cửa.
Không biết ngủ bao lâu, Đường Diệc Sâm hốt hoảng tỉnh dậy, mùi nước sát trùng xông thẳng vào trong mũi.
“Diệc Sâm, con tỉnh rồi, mẹ gọi Tề Duệ qua xem cho con.”
“Mẹ, không cần, con không sao.”
“Sao lại không sao chứ, con còn nhớ rõ không, con dầm mưa cả một buổi tối ở cửa nhà họ Thuỷ rồi té xỉu, miệng vết thương bị mưa làm nhiễm trùng rồi. Là Tâm Nhu gọi điện cho Vô Ngân đưa con sang đây, con bé mới trở về.”