Ngồi ở bên ngoài một mình hồi lâu, Đường Diệc Sâm mới đứng dậy trở về phòng. Thủy Tâm Nhu đã nằm ngủ, cô quay lưng về phía anh.
Cửa sổ phòng bọn họ mở ra, cho dù nằm chỉ cần mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ là có thể thưởng thức bầu trời đêm như ngày này. Phía chân trời, Bắc cực quang còn chưa biến mất, đỏ, cam, vàng xanh, xanh lam, tím các loại giao nhau, sắc thái rõ ràng, thay đổi không ngừng, màu sắc rực rỡ tương phản.
Kỳ thật, Thủy Tâm Nhu chỉ nằm trên giường, cô cũng không ngủ, nghe Đường Diệc Sâm mở cửa đi vào, cô mới nhắm mắt lại. Một trận tiếng sột soạt cởi áo vang lên, ngay sau đó, Thủy Tâm Nhu cảm nhận được giường lớn lõm sâu xuống. Kế đó, một bức tường nóng dán chặt phía sau cô, chóp mũi dán lên cần cổ trắng nõn của cô, hơi thở cực nóng phun lên làn da trơn mềm của cô, ngưa ngứa. Hơn nữa, bên hông cô có thêm một đôi tay to ôm cô vào trong lồng ngực nóng rực.
Cô cảm nhận được tim anh đập mạnh và nhanh.
Thủy Tâm Nhu không tự chủ được rùng mình một cái, hai vai cô co rụt lại. Cô né tránh hô hấp cùng cái ôm nóng rực của Đường Diệc Sâm theo bản năng.
Vốn buồn ngủ, nhưng thế này làm sao Thủy Tâm Nhu có thể ngủ được. Cô cùng Đường Diệc Sâm thân mật vô số lần, bị anh ôm ngủ là chuyện tự nhiên cỡ nào, cô không bài xích, nhưng từ trong tim có cơn xao động chậm rãi lan ra, thấm vào tay chân sợ hãi
Đường Diệc Sâm vốn muốn ngủ, anh ôm Thủy Tâm Nhu nằm như thế, bị cô mài tới cọ lui thật là muốn chết, làm hại tâm ngứa ngáy. Anh vốn khó nhịn càng thêm phấn chấn.
Tại lúc đùi cô cọ vào trung tâm dục vọng của anh xong, Đường Diệc Sâm cũng nhịn không được nữa kêu lên một tiếng đau đớn: “Ái…”
Anh nhíu mi tâm lại, đôi mắt thâm thúy híp lại, biểu tình rất đau khổ. Anh cũng cảm thấy nóng, hơn nữa toàn thân không hiểu sao bực bội.
“Hư, đừng lộn xộn! Anh chỉ muốn ôm em ngủ, anh cũng không muốn làm gì em.” Lời nói trái lương tâm vừa ra, Đường Diệc Sâm liền bắt đầu hối hận.
Trời mới biết, anh không biết có bao nhiêu mơ tưởng nhưng cũng phải được Thủy Tâm Nhu đồng ý mới được, anh không thể lại dùng sức mạnh, bằng không cô sẽ càng căm hận anh. Thủy Tâm Nhu phát hiện Đường Diệc Sâm không phải thuận miệng cảnh cáo cô mà thôi, rõ ràng thân thể anh đã xảy ra biến hóa rồi.
Chỗ đó tựa như bảo đao rút vỏ, còn kém không có người cho nó hả giận.
Thủy Tâm Nhu nháy mắt không dám lộn xộn, cô mở to mắt ra nhìn chằm chằm Bắc cực quang biến hóa không ngừng trên bầu trời đêm như ban ngày ngoài cửa sổ. Có người tới rất nhiều ngày cũng không chờ được cảnh quang lạ lẫm tự nhiên của Bắc cực quang, mà cô cùng Đường Diệc Sâm xem như rất may mắn đi, vừa đến đã nhìn thấy, không cần chờ.
Chớp chớp đôi mắt đẹp như nước, Thủy Tâm Nhu mở miệng hỏi: “Đường Diệc Sâm, sao anh lại yêu tôi?”
Anh nói anh yêu cô, cô cảm thấy dối trá, cô lại ngại hỏi anh lý do, lời nói ra miệng rồi, Thủy Tâm Nhu cảm thấy mình thật buồn cười.
Haizz… cô còn muốn biết anh dối trá đến trình độ nào ư?
Đôi tay to của Đường Diệc Sâm bao bọc bàn tay nhỏ của Thủy Tâm Nhu, “Anh không biết sao lại yêu em, nhưng từ thời điểm đầu tiên anh nhìn thấy em, đã không hiểu sao có cảm giác tim đập thình thịch. Chỉ cái nhìn kia, anh liền nhận định em là người anh muốn chờ, trong lòng anh liền có suy nghĩ cùng nhau đến già, răng long đầu bạc.
Thiên trường địa cửu với anh mà nói không phải từ sáo rỗng, anh toàn tâm toàn ý muốn làm được. Đường Diệc Sâm anh không phải người đàn ông lạm tình, có lẽ anh cũng sẽ phạm sai lầm, nhưng anh sẽ chịu trách nhiệm nghiêm túc với tình cảm của mình. Anh yêu duy nhất, vẻn vẹn chỉ có một mình em.”
Trái tim lạnh lẽo run mạnh, lưu lại mấy khe nứt, “Nếu yêu, sao anh lại tính kế tôi như vậy?”
“Nếu anh nói anh vì bất đắc dĩ, em sẽ tin sao? Ngoại trừ lần đó ra, anh không phủ nhận anh có tư tâm, bởi vì anh muốn cùng em mãi mãi ở bên nhau, anh cũng sẽ giống những người đàn ông khác, anh sẽ thấy hoảng sợ, anh sẽ không biết phải làm sao.”
“Bất đắc dĩ? Đường Diệc Sâm anh còn có việc gì gạt tôi? Tôi không thể biết sao?”
“Ừm!” Cho đến khi chết, anh cũng sẽ đem bí mật anh biết rõ mang theo vào quan tài.
“Ngoại trừ việc này anh không thể nói cho em, việc khác, anh sẽ không lừa gạt em, anh nói với em đều là thật.”
Có trong nháy mắt, Thủy Tâm Nhu trầm mặc.
Không biết cô có ngủ hay không, Đường Diệc Sâm ôm cô như thế cực kỳ khó chịu. Chỗ đó của anh rất đau, hô hấp của anh càng thêm nóng rực, mi tâm anh nhíu chặt. Anh cực kỳ gắng sức kìm chế dục vọng muốn vỡ đê, nhẫn nhịn đến sắp nổi điên, trán anh lặng lẽ chảy ra mồ hôi mịn.
Thủy Tâm Nhu chỉ là không lên tiếng, cô phát hiện Đường Diệc Sâm khó chịu, sự cường tráng của anh vì bị cô bắt nhịn có thể bung ra bất kỳ lúc nào. Nhưng mà đêm nay anh cực kỳ quân tử, rõ ràng anh có thể nhào mạnh tới, anh lại không miễn cưỡng cô. Cô nghe được tiếng thở dốc nặng nề cực kỳ rõ, trong chốc lát, Đường Diệc Sâm thả lỏng hai tay ôm cô.
Ngay tại lúc anh muốn xoay người xuống giường đi tắm nước lạnh, Thủy Tâm Nhu cũng xoay người theo bắt lấy tay Đường Diệc Sâm. Cô không nháy mắt nhìn anh, anh dừng lại, con ngươi cực nóng cũng thật sâu tiến vào đáy mắt cô. Ban đêm giống như ban ngày, cho dù không mở đèn cũng có thể thấy rõ ràng ánh mắt cùng biểu tình của người đối diện.
Cắn cắn môi dưới, Thủy Tâm Nhu bỗng dưng tiến tới hôn lên đôi môi gợi cảm của Đường Diệc Sâm.
Nếu bọn họ chỉ có tối nay, vậy thì để tối nay trở thành vĩnh hằng…
Cô cũng không biết từ lúc nào bắt đầu, Đường Diệc Sâm người này cường thế ăn mòn trái tim cô. Nếu không có email nặc danh kia, bọn họ hẳn là sẽ rất tốt, bọn họ sau đó không lâu sẽ có con của mình đúng không.
Lúc bốn phiến môi dán vào nhau, đầu Đường Diệc Sâm trống rỗng, thân thể không cách nào khắc chế hơi run rẩy, cảm giác một dòng điện chạy tán loạn trong thân thể.
Anh không chần chờ, biến bị động thành chủ động ép tới.
Anh gần như mất khống chế, gầm nhẹ một tiếng, dần dần làm sâu hơn cái hôn này.
Nụ hôn của anh trở nên cực nóng cuồng liệt, ngoại trừ điên cuồng cướp đoạt cùng đòi lấy, chính là muốn đem Thủy Tâm Nhu hoàn toàn dung nhập vào tim anh.
Hô hấp và động tác Đường Diệc Sâm đều vô cùng gấp rút, đặc biệt bởi vì Thủy Tâm Nhu chủ động, anh không chút do dự tiến công những điểm nhạy cảm của cô. Mặc kệ cô đã vì anh chuẩn bị kỹ càng hay chưa, trong giây lát cởi bỏ được các chướng ngại, anh trầm xuống.
“Bà xã, anh yêu em… rất rất nhiều….” Anh hôn lên vành tai cô, khẽ thì thầm đầy mê hoặc.
Không có đốt lửa cẩn thận, đột nhiên xâm lấn có chút khó chịu, Thủy Tâm Nhu hơi nhíu mày lại. Cô có thể cảm nhận nhiệt tình của anh, cô không ngừng hít sâu lấy sức, thử dung nạp nó. Đường Diệc Sâm rất để ý thả chậm động tác, chờ cô thích ứng.
Mãi đến khi mật hoa cuồn cuộn tuôn ra, khát vọng dần dần mãnh liệt, cô giống như anh cũng bắt đầu nóng lên, Đường Diệc Sâm mới cuồng dã xông vào dưới bắc cực quang và khúc reo vang…
————–
Sáng sớm, Thủy Tâm Nhu tỉnh dậy. Suy nghĩ của cô lộn xộn, nghĩ không ra phương hướng chính xác, cho dù lý trí đã vì cô làm ra quyết định, cô vẫn chọn cách chạy trốn. Cô rõ ràng cảm nhận được tâm mình đã không cách nào trở lại như ban đầu, có thể xác định chính là địa vị Đường Diệc Sâm trong lòng cô đã hoàn toàn khác xưa.
Tối hôm qua, mấy lần cô cảm thấy mê hoặc cùng do dự.
Cô giống như trúng tà rồi!
Mặc quần áo tử tế, Thủy Tâm Nhu sửng sốt một chút đứng ở bên cạnh giường nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm đang ngủ, khóe miệng anh hơi hơi nhếch lên. Hàm răng cắn chặt môi dưới, Thủy Tâm Nhu kiên quyết bỏ đi sự mê hoặc và bàng hoàng không thuộc về mình, không chần chờ nữa xoay người đi.
Cô chỉ để lại cho anh một tờ giấy.
Tối hôm qua phóng túng kịch liệt, Đường Diệc Sâm càng dùng tâm dùng sức hơn so với trước… Một giấc ngủ này, anh cũng ngủ cực kỳ sâu.
Anh từ từ tỉnh lại, vô ý thức nhìn sang bên cạnh, trống trơn, anh lập tức mở mắt.
“Bà xã… bà xã…”
Anh mặc áo ngủ, tìm cô khắp phòng.
Gọi thật nhiều lần cũng không nghe cô đáp lại. Đường Diệc Sâm vội vàng đi rửa mặt, mặc quần áo tử tế cầm điện thoại, anh nhìn thấy tờ giấy kia.
‘Đường Diệc Sâm, tôi đi trượt tuyết rồi, anh không cần tìm tôi, tôi sẽ tự mình về Hong Kong.’
Bỏ tờ giấy kia vào túi, Đường Diệc Sâm cầm đồ dùng lên đi về phía khu trượt tuyết. Khi anh đuổi tới thánh địa trượt tuyết, anh mới biết được trước đó không lâu nơi này đột nhiên xảy ra lở tuyết ngoài ý muốn, trước mắt đang phong tỏa để cứu viện.
Anh nghe nói thời điểm tuyết lở có người bị tuyết đè ở phía dưới, tình huống rất nguy cấp.
“Bà xã…”
Sợ hãi trong lòng giống quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, ép tới bước chân Đường Diệc Sâm càng thêm nặng nề.
Anh xoay quanh nhìn bốn phía, hỗn loạn nóng lòng, bất an như lửa đốt nhiễu loạn sự tỉnh táo của anh, nóng nảy thấp thỏm, hỗn loạn sợ hãi khiến anh không ngừng kêu: “Thủy Tâm Nhu, em ở đâu?”
Đường Diệc Sâm muốn vượt qua giải phân cách xông lên xem rốt cuộc là thế nào, ngay lập tức, anh bị cảnh sát trông chừng tóm trở lại.
Tim anh nóng như lửa đốt, dùng tiếng Anh cùng nói với nhân viên cứu hộ địa phương: “Bà xã tôi tên Thủy Tâm Nhu, cô ấy nói cô ấy đi trượt tuyết, hiện tại tôi không tìm thấy cô ấy, cũng không liên lạc được, cô ấy rất có thể bị tuyết vùi lấp rồi, các người cho tôi lên xem một chút đi.”