Hoa Thiên Tầm bị hành động của Ỷ Kình Thiên làm giật mình sửng sốt một chút, thậm chí cô quên cả thở. Cô không tự chủ được trừng to mắt, ngạc nhiên ngắm nhìn người đàn ông đẹp trai lại ôn nhã trước mắt này, thân thiết với cô như thế y hệt như năm đó Thủy Mộ Hàn đối với cô vậy.
Thủy Tâm Nhu khó có thể tin nháy mắt, ngắm nhìn cảnh tượng khó tin được này, cánh môi non mềm khẽ nhếch.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào nha?
Ỷ Kình Thiên quen biết Đường Diệc Sâm, anh biết cô cũng thôi đi, sao anh cùng Hoa Thiên Tầm giống như người quen biết lâu ngày vậy.
Khóe miệng Thủy Tâm Nhu giật giật, cô liếc nhìn Thủy Mộ Hàn.
Ừm… đường nét trên mặt anh bỗng dưng cứng đơ, cái cằm căng cứng, biểu tình nghiêm túc, ánh mắt lạnh lẽo cứng rắn như băng tuyết…
Rất tốt! Anh cả, anh xem đó mà làm đi, hình như là đối thủ của anh nha!
Thủy Tâm Nhu mừng thầm, ánh mắt lập lòe lóe sáng.
Theo tiếng hô kinh ngạc nhìn qua, đôi mắt Thủy Mộ Hàn lạnh đến giống như muốn bắn thủng Hoa Thiên Tầm, hơn nữa còn để lộ ra khinh thường cùng mỉa mai không chút nào che giấu.
Thứ đàn bà lả lơi ong bướm vẫn đê tiện như vậy!
Thật thiếu đàn ông đến thế sao?
Ở trước mặt nhiều người như vậy còn không biết xấu hổ đi quyến rũ đàn ông khác!
Thu tầm mắt lại, Bối Kỳ bình tĩnh ngắm nhìn Thủy Mộ Hàn, phát hiện sự khác thường trong cảm xúc của anh, ý thức được đáy mắt anh mơ hồ cất giấu ngọn lửa phẫn nộ, tay vịn xe lăn của cô nắm thật chặt, mơ hồ run run.
“Còn may tìm được gai nhọn, chút nữa có thời gian cô xoa chút rượu khử trùng.” Ỷ Kình Thiên điềm nhiên như không có việc gì, giống như bản thân không có vượt rào, anh ôn hòa dặn dò Hoa Thiên Tầm.
“À… cảm ơn anh Ỷ!” Trong chốc lát, Hoa Thiên Tầm rút tay mình về, cô theo bản năng nhìn sang Bối Kỳ cùng Thủy Mộ Hàn.
Toàn thân anh lộ ra hơi thở u lãnh, anh hẳn là rất ghét bỏ cô đúng không, cô thấy được trong mắt anh lóe ra trào phúng cùng căm hận. Anh sắp là chồng của người khác rồi, mà cô đã thành khách qua đường với anh, cô không cần để tâm đến cách nhìn của anh, cô lại không làm gì sai cả. Dùng tâm tư như thế tự an ủi bản thân, tâm tình Hoa Thiên Tầm tốt hơn rất nhiều, cô vẫn như cũ cười với mọi người.
“Vậy đặt trước cái này đi, hoa cầm tay của cô dâu là dạ lan vàng, toàn bộ hội trường dùng hoa hồng Champagne cùng hoa bách hợp bài trí, lại dùng lan hồ điệp màu tím tô điểm.”
“Được!” Thủy Mộ Hàn cùng Bối Kỳ quyết định, Hoa Thiên Tầm ghi hóa đơn cho bọn họ.
“Cảm ơn hai người đã chiếu cố, tôi giảm 20% cho hai người.”
“Không cần đâu, tôi không thiếu tiền, hôn lễ của tôi chỉ dùng hoa tươi loại tốt nhất, kiểm soát tốt chất lượng cho tôi là được, đừng đến lúc đó đưa cho tôi một chút hoa tàn làm mất mặt.”
Tim Hoa Thiên Tầm nhói mạnh một cái, hơi cắn môi dưới, cô xé hóa đơn viết lại một lần nữa.
“Đây là một vạn tiền đặt cọc, hàng giao đến sẽ thanh toán toàn bộ số còn lại.” Đếm cũng không đếm, Thủy Mộ Hàn ném tiền về phía quầy thu ngân. Ánh mắt của anh thâm trầm ngắm nhìn Hoa Thiên Tầm, không mang theo một chút tình cảm.
Lấy được hóa đơn, không nhìn Hoa Thiên Tầm, Thủy Mộ Hàn đẩy Bối Kỳ đi.
Ỷ Kình Thiên nhìn thấy Thủy Mộ Hàn lạnh đến thấu xương, anh không tự chủ nhíu mày. Thủy Tâm Nhu hào hứng liếc mắt nhìn anh, “Anh Ỷ, hẹn ngày không bằng hôm nay, tôi mời anh ăn cơm. Cho dù là ý gì, tôi hẳn nên cảm ơn anh không phải sao?”
Ỷ Kình Thiên từ trong mơ hồ hồi phục tinh thần, điều chỉnh lại sự thất thần “Được!”
Anh thuận tiện cầm lấy bó hoa hồng Hoa Thiên Tầm bó cho anh, “Cô chủ Hoa, không bằng cùng đi đi.”
“Hai người đi ăn đi, chỗ này tôi còn có việc, cảm ơn!” Hoa Thiên Tầm chua chát giật khóe miệng.
Nhận một đơn hàng lớn chưa chắc cô vui mừng thế nào, trái lại trong lòng dâng lên không ít cảm giác cô đơn. Cô phải dùng bao nhiêu thời gian mới có thể lắng đọng được gợn sóng không nên có này.
“Vậy thì lần sau đi, tìm thời gian đi cùng. Anh Ỷ có xe đúng không, vậy phiền anh đưa tôi một đoạn rồi.”
Ỷ Kình Thiên không nói gì gật đầu, anh cùng Thủy Tâm Nhu đi ra khỏi tiệm hoa.
—————-
“Anh Ỷ thật sự là quen biết rộng rãi nha, ngay cả chị dâu trước đây của tôi cũng biết, anh quen chị ấy sao?” Đôi mắt đẹp tràn đầy tìm tòi nghiên cứu bình tĩnh ngắm nhìn Ỷ Kình Thiên.
Giống như biết được Thủy Tâm Nhu sẽ hỏi như vậy, Ỷ Kình Thiên hời hợt trả lời: “Không phải rất quen, mới quen không lâu. Hôm trước tiệm hoa cô ấy khai trương, trời mưa rất lớn, tôi thấy cô ấy một người phụ nữ đội mưa dọn hoa đến, cho nên tôi liền đi giúp một chút mà thôi. Bởi vậy tôi mới quen biết cô ấy, thỉnh thoảng sẽ đến tiệm mua ít hoa ủng hộ.”
“Vậy anh và chị ấy xem như rất có duyên nha, không biết… anh Ỷ có đối tượng chưa? Lần trước… ở nhà hàng dùng cơm, tôi thấy anh cùng một vị mỹ nữ…”
“Là đồng nghiệp của tôi, là một tiếp viên hàng không rất xinh đẹp. Cô ấy đã đính hôn rồi, cùng Tổng giám đốc Phí Lạc của Thương mại điện tử Hoàn Vũ.”
“Cô ấy… đính hôn với Phí Lạc rồi hả?” Thủy Tâm Nhu có chút khó tin nháy nháy mắt.
Ặc… trước đó cô ở Paris còn thấy Chu Mạt, cô ấy đính hôn với Phí Lạc, cô ấy chắc chắn sẽ không hạnh phúc, anh căn bản không thích phụ nữ. Trong nháy mắt, Thủy Tâm Nhu hiểu rồi, có thể Chu Mạt đang đào hôn, nhìn dáng vẻ cô ấy cực kỳ giống đang nói dối.
“Ừm… cho nên tôi trước mắt vẫn còn độc thân.”
“À… Anh Ỷ đẹp trai thế này, lại là cơ trưởng xuất sắc, sẽ không lo không có bạn gái. Đúng rồi, chị dâu trước của tôi có nói với anh không, chị ấy và anh tôi có một cậu con trai, đã ba tuổi, trước mắt do anh tôi nuôi dưỡng?”
“Tôi không thích hỏi việc riêng của người khác, xin lỗi, không rõ lắm.”
“À… tôi nhớ rồi, ở Luân Đôn tôi mượn anh một ngàn bảng Anh, giờ trả lại cho anh.”
“Không cần, anh Sâm đã sai người trả lại cho tôi rồi.”
“Ờ…trách không được tên Đường Diệc Sâm khốn kiếp kia làm sao lại biết tôi ở Luân Đôn, thì ra là anh nói cho anh ta biết…. Hừ… các anh thật sự là anh em tốt a!”
Thủy Tâm Nhu nhướng mày, cánh môi cong lên, lộ ra biểu cảm mỉa mai. Hảo cảm với Ỷ Kình Thiên nháy mắt bay mất, cô nhìn anh chằm chằm, ánh mắt còn mang theo chút u oán.
Thủy Tâm Nhu còn rất thú vị, trở mặt nhanh hơn thời tiết thay đổi, Ỷ Kình Thiên cười cười. Xa xa, anh nhìn thấy Đoạn Vô Ngân cũng vừa lúc đi vào nhà hàng này, hơn nữa còn đi tới bàn bọn họ.
“Kình Thiên, cậu cũng tới đây dùng cơm à, còn dẫn theo một mỹ nữ.”
Bởi vì Thủy Tâm Nhu đưa lưng về phía cửa ra vào, Đoạn Vô Ngân đến gần bọn họ mới phát hiện là cô.
“A… thì ra là chị dâu a, anh Sâm không về cùng chị sao?” Ánh mắc sắt bén lộ ra chút hứng thú, Đoạn Vô Ngân nheo đôi mắt sâu thẳm lại.
“Tôi không ở cùng anh ta, làm sao có thể cùng trở về.” Thủy Tâm Nhu nâng tay đỡ trán nói.
“Vô Ngân, một mình cậu sao? Muốn cùng ngồi hay không, chúng tôi cũng vừa mới nói chuyện vài câu.”
Liếc mắt Thủy Tâm Nhu, Đoạn Vô Ngân từ chối ý tốt của Ỷ Kình Thiên, “Không cần, tôi còn có chút việc, xin lỗi trước không tiếp được.”
Vỗ vỗ bả vai Ỷ Kình Thiên, Đoạn Vô Ngân lập tức đi ra nhà hàng, anh gọi điện thoại cho Đường Diệc Sâm. Rõ ràng mấy ngày trước anh nói cho anh biết anh ở cùng Thủy Tâm Nhu, sao giờ chị dâu quay về rồi mà anh ngay cả bóng dáng cũng không thấy, điện thoại cũng không gọi?
“Vô Ngân, Liên Khải có chuyện gì sao?”
“Anh Sâm, nên tính là chuyện lớn đi, chị dâu quay về Hong Kong rồi, bây giờ anh ở đâu? Anh không phải ở cùng chị ấy sao?”
“Cái gì? Vợ tôi không sao, cô ấy bây giờ đang ở Hong Kong?” Đường Diệc Sâm thiếu chút rớt tim ra ngoài, lông mày tuấn tú cũng nhếch cao, trong mắt có hai đóm lửa nhảy động.
Anh không biết hình dung cảm giác lúc này của anh thế nào, vừa vui lại vừa bực, cảm xúc phức tạp. Anh không biết mấy ngày nay bản thân qua như thế nào, ngơ ngơ ngác ngác không có chợp mắt, thấp thỏm chờ đợi tin tức. Cô quay về Hong Kong rồi, vậy mà cũng không gọi điện thoại cho anh.
“Đúng nha, em vừa mới nhìn thấy chị dâu ăn cơm cùng Ỷ Kình Thiên, em lên tiếng chào bọn họ liền ra đây gọi cho anh đó.”
Mặc dù không nhìn thấy Đường Diệc Sâm, Đoạn Vô Ngân có thể tưởng tượng được khuôn mặt kia đen thế nào thối thế nào.
Chị dâu, chị tự cầu nhiều phúc đi.
“Làm tốt lắm, cuối năm tôi chi thêm 2% tiền thưởng cho cậu. Trước thay tôi trông coi vợ tôi, đừng để cô ấy lại chạy trốn, tôi lập tức quay lại.”
Thủy Tâm Nhu, em nói xem lần này anh nên bắt em làm sao bây giờ đây? Sải bước nhanh chóng rút lui khỏi vòng cấm lở tuyết, đôi mắt Đường Diệc Sâm nguy hiểm híp lại.
——————–
Tiệc mừng thọ thẩm phán hòa giải Phạm Liễu Nguyên, Yến Thục Phân giống như những năm qua ăn mặc cao quý tao nhã, hào phóng vừa đủ, bà ngồi ở phòng khách chờ Đường Dụ phái tài xế tới đón bà. Mỗi một năm bọn họ đều diễn vai vợ chồng ân ái bằng mặt không bằng lòng, năm nay, bà cũng chuẩn bị kỹ càng từ sớm. Mặc dù hôn nhân của bọn họ tựa như băng như tuyết lạnh vậy, lúc cần thiết vẫn phải duy trì quan hệ tốt đẹp, đặc biệt tham dự những trường hợp có mặt công chúng, bọn họ chính xác là một đôi vợ chồng người người hâm mộ.
Sắc trời đã tối, Yến Thục Phân còn chưa nhìn thấy Đường Dụ sai tài xế tới đón bà. Còn chờ như vậy chỉ sợ trễ vì thế bà liền gọi điện cho ông.
“Đường Dụ, đêm nay không phải tiệc mừng thọ của thẩm phán hòa giải sao? Sao ông còn chưa tới đón tôi?”
“Ờ… xin lỗi, quên nói với bà, tiệc mừng thọ đêm nay không phiền bà có mặt, tôi đi cùng Ôn Nghi là được, dù sao bà ấy cũng biết nhóm phu nhân kia…”
Tâm như bị nước đá rót vào, nháy mắt lạnh thấu, Yến Thục Phân không biết làm thế nào cúp điện thoại, tay bà siết chặt. Nhất thời bà tức giận quăng điện thoại, cầm lấy túi xách lảo đảo rời khỏi nhà lớn nhà họ Đường.
Muốn khóc, hốc mắt lại không có chút nước mắt nào, chỉ có cảm giác chua xót cùng oan ức chịu đựng nhiều năm quấn vào lòng đau nhức nói không ra lời. Trường hợp như vậy, chồng mình lại dẫn theo người đàn bà khác, trong mắt ông ta còn có người vợ này không?
A… chỉ sợ người vợ nhiều năm như bà cũng không bằng mấy người đàn bà ông quen bên ngoài kia.
Máy bay Đường Diệc Sâm hạ cánh đã là ban đêm, đi ra sân bay, anh nhìn thấy Đoạn Vô Ngân.
“Đây, chìa khóa xe của anh, chị dâu bây giờ đang ở quán bar tên nhóc Phí Lạc kia vui chơi, trong thời gian ngắn hẳn sẽ không đi, em cho người trông chừng rồi.” Đoạn Vô Ngân nói xong, vứt chìa khóa xe cho Đường Diệc Sâm, cũng đem hành lý anh đặt trên xe mình.
“Làm phiền cậu đem hành lý của tôi về nhà trước, tôi đi đón vợ tôi.”
Đoạn Vô Ngân lưu manh nhếch mày, làm thủ thế Ok với anh. Anh rời đi trước.
Đường Diệc Sâm mở cửa chiếc xe Land Rover nhập khẩu màu đen ngang tàng phi như bay, chạy thẳng đến quán bar. Anh nhíu chặt mày, đôi mắt sâu không thấy đáy nổi bão táp nặng nề, gân xanh cũng mơ hồ giật giật.
Lần này anh nhất định phải bắt được người, tuyệt không thể lại để cho Thủy Tâm Nhu trốn.
Thân thể cao lớn vừa đi vào quán bar, ánh mắt sắc bén như chim ưng liếc qua đại sảnh, Đường Diệc Sâm nhìn thấy Thủy Tâm Nhu ngồi ở quầy bar kia, anh bước nhanh tới chỗ cô.
Uống cocktail, trò chuyện với người khác, Thủy Tâm Nhu cũng nhìn thấy Đường Diệc Sâm như bão táp đen nghịt đi về phía cô, cô ngửi ra mùi nguy hiểm.
Không kịp chào hỏi, cô đặt ly xuống liền đứng dậy bỏ chạy.
Mẹ nó, Đường Diệc Sâm đêm nay toàn thân hung ác, đỉnh đầu còn bốc hỏa, dạng như vậy rất đáng sợ!
Cửa ra vào bị anh chiếm giữ rồi, trốn không thể trốn, cái khó ló cái khôn, Thủy Tâm Nhu chạy đến nhà vệ sinh nữ ở lầu hai cho khách VIP. Nơi này là chỗ của phụ nữ, Đường Diệc Sâm anh là đàn ông không dám vào.
Thủy Tâm Nhu tiến vào trong một phòng vệ sinh đang muốn đóng cửa cười trộm, bingo, bị một cái chân dài chắn ngay cửa, cũng đẩy mạnh ra. Đường Diệc Sâm kia lách vào, cũng đóng cửa lại, trực tiếp bức cô tới góc tường.
“Đường Diệc Sâm, anh muốn làm gì? Này, đây là nhà vệ sinh nữ nha, tôi muốn đi giải quyết.” Thủy Tâm Nhu chăm chú bảo vệ ngực.
Đường Diệc Sâm chậm rãi lúc lắc đầu, khuôn mặt đặc biệt tuấn mỹ liền khi dễ trước mặt Thủy Tâm Nhu, “À… anh muốn mần em!”
“Tôi và anh đang làm thủ tục ly hôn, anh không thể….”
Thủy Tâm Nhu chưa nói hết lời, thân thể cao thẳng áp vào góc lánh của Thủy Tâm Nhu, Đường Diệc Sâm đã tháo dây lưng, kéo xuống.
Thô bạo vừa vội vừa gấp kéo xuống vớ da đen của cô, bỏ đi lá chắn cuối cùng, anh nắm lấy chân cô, nhanh chóng đi vào.