Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 17

Mặc áo tắm, cổ áo mở rộng để lộ ra làn da rắn chắc màu lúa mạch, mái tóc cắt gọn gàng vẫn còn nhỏ nước, hai ngón tay Đường Diệc Sâm kẹp một điếu thuốc lá. Khói trắng lượn lờ phảng phất lên trên nhập vào không trung, ánh sáng lưu động do đèn mở.

Tầm mắt cực nóng của anh thâm sâu nhìn vào trang bìa của tờ tạp chí doanh nghiệp nào đó ở trên bàn, người thật so với ảnh bìa còn xinh đẹp hơn. Không thể phủ nhận, cô thật sự rất có mị lực.

Sự lạnh nhạt chỉ là vẻ ngoài của cô, kỳ thật, cô vô cùng thông minh.

Ánh mắt dao động, Đường Diệc Sâm dời tầm mắt từ ảnh bìa của Thuỷ Tâm Nhu trên tạp chí sang chiếc hộp nhẫn tinh xảo kia.

Khoé miệng không tự giác gợi lên chút cười, ánh mắt đào hoa sâu thẳm cũng nheo lại.

Thuỷ Tâm Nhu, thật sự vô cùng thú vị, anh không nhìn lầm, cũng không chọn sai đối tượng.

——————————

Trong tia nắng ban mai nhàn nhạt, một chiếc Ferrari màu hồng đỗ tại bến tàu. Thủy Tâm Nhu mặc một chiếc áo trắng phối với chiếc quần short jean dẫn đầu nhóm người xuống khoang điều khiển.

Cô lúc nào cũng đầy ngạo khí nay lại mặc một bộ đồ màu trắng đơn giản, dép kẹp, dưới chân móng sơn màu đen cực kỳ chói mắt.

Đợi người đàn ông ở ghế trước ngồi xuống xong, cô ấn xuống nút điều khiển, cũng thẳng hướng lái du thuyền đang đậu ở bến tàu đi.

Người đàn ông nhạy cảm phát hiện ánh sáng không hiểu từ đâu chợt loé, bỗng dưng, anh đi nhanh vài bước, đuổi theo Thuỷ Tâm Nhu.

Bàn tay to của anh thình lình ôm lấy eo nhỏ nhắn của cô, thuận thế đem cô mạnh mẽ ôm vào trong lồng ngực rắn chắc của mình.

Quá thân mật, Thuỷ Tâm Nhu kinh ngạc nâng mắt nhìn vẻ mặt giảo hoạt cười xấu xa của người đàn ông. Mắt đẹp nhíu lại, cô cũng không có nóng lòng đẩy người đàn ông đang ôm chặt cô ra, mà nở một nụ cười nhẹ thông minh.

“Xuỵt, đừng quay đầu lại, có chó săn đang chụp chúng ta đó. Thấy tối hôm qua thần kinh em thất thường, anh cảm thấy chúng ta nên diễn một vở kịch cho cái người gọi là vị hôn phu của em xem, em cảm thấy thế nào?”

Bên môi Thuỷ Tâm Nhu quét xuống một nụ cười nhạt, “Em coi như không nhận lầm người anh trai này rồi ha.”

Khuôn mặt tuấn tú của Phí Lạc giật giật một phen, lập tức, sự ranh mãnh của anh cũng ảm đạm không ít, trái tim cũng nhoi nhói.

Hiểu ý liếc nhau, tay Thuỷ Tâm Nhu cũng ôm lại Phí Lạc, hai người vô cùng thân thiết, quả thực giống như một đôi tình nhân cùng đi trên du thuyền trắng, bọn họ ra khơi rồi.

“Này, em cùng Đường Diệc Sâm đính hôn, phải thật không?” Một hồi sau, Phí Lạc hỏi cô, không chỉ một lần.

Chỉ mong đây toàn bộ không phải là thật.

Anh chưa từng nghe cô nói qua cô có người đàn ông trong lòng, huống chi Đường Diệc Sâm cũng không phải tệ!

“Người phụ nữ của anh ta chạy trốn, anh ta chẳng qua là mượn em diễn tuồng, mà em bất quá giúp anh ta thuận nước đẩy thuyền thôi, không hơn.” Thuỷ Tâm Nhu vừa ăn bữa sáng vừa nói như có như không.

“Đường Diệc Sâm cũng nhĩ như vậy sao? Lỡ như anh ta làm thật? Anh ta không đơn giản a…!”

“Anh ta nghĩ như thế nào đâu có liên quan gì tới em, dù sao em đã đem nhẫn đính hôn trả lại cho anh ta, cũng nói giải tán rồi.”

“Theo trực giác của anh, anh ta sẽ không bỏ qua cho em.” Đột nhiên khuôn mặt tuấn tú của Phí Lạc trở nên nghiêm túc, một tia cảm xúc không vui hiện giữa chân mày anh.

Thuỷ Tâm Nhu bĩu môi, không vui trừng mắt nhìn Phí Lạc, “Có người giội nước lạnh vào bạn thân như anh sao?”

Cô vì tránh sự ép hỏi của anh trai mới tính sáng sớm chạy ra biển, không nghĩ tới ra tới đây còn không để cho cô yên.

Phí Lạc nhíu mày cãi lại: “Anh đang bàn chuyện.”

Đối với cái trừng mắt của Phí Lạc, Thuỷ Tâm Nhu thay bộ đồ bikini đi ra boong tàu, bắt đầu khởi động để lướt ván.

Cô thích trò lướt ván, thích lướt sóng, đối với chuyện tối hôm qua, thật ngại quá, sau một buổi tối, cô đã quên sạch.
Bình Luận (0)
Comment