Trong lúc kinh ngạc, Thủy Tâm Nhu bị Đường Diệc Sâm ôm vào lòng.
Chóp mũi của anh dán lên cổ cô, tham lam hấp thu mùi hương của cô.
Rất ngứa! Thủy Tâm Nhu không tự chủ được co rụt người, cũng rùng mình một cái.
“Đường Diệc Sâm, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, anh thành thật nói mau.”
Chớp đôi mắt to ngập nước, Thủy Tâm Nhu cười khẽ sờ chiếc cằm gợi cảm có chút râu ria kia của Đường Diệc Sâm, cũng hơi hơi nâng lên để cho anh nhìn thẳng vào cô.
Nhẹ nhàng nhếch hàng mày lên, ánh mắt sáng quắc lóe sáng của Đường Diệc Sâm đắm đuối nhìn Thủy Tâm Nhu, hơi thở ấm áp lưu manh phất qua khuôn mặt xinh đẹp của cô, “Bà xã, anh thật không biết bọn họ có yêu đương với nhau.”
“Không gạt em, sáng hôm nay anh mới biết được quan hệ của bọn họ.”
Con ngươi sáng như sao co rụt lại, ánh sáng ảm đạm một chút, ngón tay chọc chọc vào trong ngực Đường Diệc Sâm, “Cho anh giả bộ, em đâm đâm đâm, đâm chết anh đồ khốn kiếp.”
“Aizz, bà xã, bình tĩnh một chút, anh còn chưa nói xong mà.” Đường Diệc Sâm bắt lấy ngón tay Thủy Tâm Nhu, nhân cơ hội đặt lên môi thơm.
Không thể để cho bà xã đấm lung tung như vậy được, trên người anh đúng là một chút liền cháy.
Buổi sáng lúc rời giường nhìn cô ngủ sâu như vậy, anh không muốn làm mệt chết cô.
Ôm cô, má dán má, Đường Diệc Sâm chậm rãi rê chuột, tìm ra mấy tấm hình năm xưa đưa cho Thủy Tâm Nhu xem.
“Anh chỉ đoán, có điều sáng hôm nay mới chứng thật bọn họ léng phéng.”
Trong ảnh, Đường Diệc Tấn cùng Ngự Ảnh Vũ cùng cắt băng cho một hoạt động. Bọn họ đứng cách nhau như vậy chụp ảnh, toàn bộ quá trình không hé răng.
Chỉ là có một đống bức ảnh chụp ở các góc độ khác nhau, có thể nhìn ra cái gì nha?
Thủy Tâm Nhu nhếch mày, tức giận hừ lạnh, “Đoán? Anh không biết sao? Nói, tối hôm đó anh ở nhà Ngự Ảnh Vũ nói chuyện gì? Nói chuyện trời đất gì mà nói tới hai tiếng lận? Còn nữa, mấy ngày nay anh không trở về nhà, anh đi lêu lổng nơi nào rồi hả?”
Đôi mắt đẹp lấp lánh lửa giận, Thủy Tâm Nhu cực kỳ u oán tiếp tục nói: “Anh đối với người ta không có cái ý kia, anh lại còn cùng cô ấy đi ăn bữa tối dưới ánh nến, lại còn là nhà hàng vòng cung mỗi một giờ liền xoay một lần.”
“Đường Diệc Sâm, anh dám nói anh đi ngay?” Giọng nói lãnh ngạnh trơn bóng, Thủy Tâm Nhu túm chặt cà vạt của Đường Diệc Sâm.
Nếu anh còn dám nói dối, cũng không đảm bảo cô có thể sẽ đánh anh hay không.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp với biểu tình phong phú kia của Thủy Tâm Nhu, còn có tư thế xinh đẹp như con hổ nhỏ, nụ cười của Đường Diệc Sâm cực kỳ sáng lạn, như đoá hoa mùa xuân nở rộ, tràn đầy ánh mặt trời.
Hành động này của bà xã anh chứng tỏ cô đang ghen sao?
Tâm tình Đường Diệc Sâm phi thường tốt, anh nói chi tiết: “Em cẩn thận nhìn chút đi, Ngự Ảnh Vũ hướng về ống kính nhưng ánh mắt cô ấy đang nhìn người nào nha? Nếu không thích, cô ấy sao có thể chỉ nhìn chằm chằm Diệc Tấn?”
Được Đường Diệc Sâm nhắc nhở, Thủy Tâm Nhu mới cẩn thận nhìn tấm hình lần nữa.
Đúng nha, ánh mắt kia của cô ấy chỉ nhìn chằm chằm em chồng, bên cạnh cô ấy còn có một vị soái ca cũng rất đẹp trai, cũng không thấy cô ấy liếc mắt nhìn người ta một cái.
“A… vậy anh biết rõ cô ấy thích chú em, anh còn tiếp cận cô ấy? Trong phòng bắn súng, anh lại còn ôm ấp cô ta!”
“Trời ạ! Bà xã, oan uổng a! Anh làm gì mà ôm ấp cô ấy, anh chỉ dạy cô ấy bắn súng mà thôi. Ôi chao, ai, ôi… ánh mắt của em không phải chuyên chú trên bia bắn sao? Ồ… anh biết rồi, người nào đó vì ghen tị mà bắn lệch đạn sang bia nhà người ta nha…”
Đường Diệc Sâm còn chưa nói xong, miệng đã bị Thủy Tâm Nhu bịt lại.
“Còn lâu á, em chỉ nhìn nhầm thôi.”
Khuôn mặt hơi hơi phiếm hồng đủ biểu lộ Thủy Tâm Nhu chột dạ.
Đường Diệc Sâm vô cùng thức thời, anh không có tiếp tục vạch trần, mà càng ôm chặt cô hơn, cũng lấy bàn tay nhỏ của cô ra, nắm chặt.
“Bà xã, thật đó, anh chỉ nói chuyện phiếm với Ngự Ảnh Vũ, tụi anh chỉ nói chuyện về Diệc Tấn. Từ trong miệng cô ấy, anh biết tình cảm của bọn họ gần đây có chút vấn đề. Đêm đó anh tức giận đi ra ngoài, cực kỳ khéo ở trên đường nhìn thấy chiếc BMW của cô ấy bị hư, mới tốt bụng đưa cô ấy một đoạn đường, không hề giống như truyền thông đưa tin, càng tô càng đen như vậy.
Anh ra khỏi nhà cô ấy thì tới nhà riêng của chúng ta, mấy ngày nay đều ở đó. Không tin, em có thể hỏi Vô Ngân, cậu ấy biết anh ở đó. Sau, cùng Ngự Ảnh Vũ ăn cơm, xuất hiện trên màn ảnh truyền thông, anh chỉ muốn bức Diệc Tấn hiện thân, nhận rõ tình cảm của chính mình.”
“Cứ như vậy, xong rồi? Anh còn chưa nói a, Ngự Ảnh Vũ đến cùng có phải là người chuyển giới không? Cô ấy cùng chú Tấn, ặc… cái kia cái kia… không thấy kỳ à?”
“Cô ấy là phụ nữ hàng thật giá thật, ảnh chụp bị người ta đào ra đích thật là của cô ấy, gái giả trai. Bởi vì cô ấy là con riêng của nhà họ Ngự, mẹ cô ấy vẫn hy vọng cô ấy là con trai, muốn mẹ vinh nhờ con. Cho nên, từ nhỏ cô ấy liền giả trai.
Mẹ cô ấy đợi không được ba cô hồi tâm chuyển ý, cho nên, bà liền buông tha cho ý muốn vào cửa nhà họ Ngự. Khi đó Ngự Ảnh Vũ đang học trung học, cô khôi phục diện mạo chân thật, không tiếp tục xấu hổ giả trai nữa. Sáng nay chiêu đãi ký giả, cô ấy đã giải thích hết với giới truyền thông rồi.”
“Hóa ra thân thế của cô ấy cũng thật trớ trêu, hy vọng chú Tấn đối xử với cô ấy thật tốt.”
“Đương nhiên, hai anh em anh đều rất chung thuỷ.”
“Xì… Đường Diệc Sâm, anh cũng không biết mắc cỡ.” Nói xong, Thủy Tâm Nhu lại nhéo khuôn mặt tuấn tú kia của Đường Diệc Sâm.
“Bà xã, còn đau hay không? Ai bảo em đêm đó đá anh xuống giường, kìm nén vài ngày, chết đói.”
Vừa rồi thấy cô chậm rãi đi tới, lòng anh cũng đau lắm.
Thoáng chốc hai má Thủy Tâm Nhu đỏ hồng như quả táo, cô đi đường đặc biệt mất tự nhiên dữ vậy sao? Đều có thể nhìn thấy được?
“Ngậm miệng, không được phép nói.”
Đều do anh tuyệt không biết tiết chế, hại cô lúc xuống lầu còn bị chú em đùa cợt, thiếu chút nữa đứng không vững ngã sấp xuống nữa.
Càng nghĩ càng doạ người, hai má Thủy Tâm Nhu tức giận.
Khẽ cúi đầu liếc cô một cái, Đường Diệc Sâm sờ vào túi tây trang, lúc mở ra trước mắt cô, bàn tay to biến ra một viên sô cô la đen mà cô thích ăn nhất.
Thủy Tâm Nhu kinh ngạc nhìn Đường Diệc Sâm, anh cũng rất thành thạo lột giấy gói, bỏ viên sô cô la đen vào trong miệng cô.
Thật ngọt, ngọt đến trong lòng.
Tuy có đôi khi nhìn anh như khúc gỗ, không nghĩ tới lại săn sóc như thế.
“Bà xã, anh hứa với em, sau này sẽ cách xa phụ nữ một chút… tất cả đều nghe theo em, có được không?”
“Ha ha… cái này cũng không tệ lắm…” Thủy Tâm Nhu phá lệ chủ động hôn lên đôi môi mỏng gợi cảm của Đường Diệc Sâm…..
Vẫn đứng ở ngoài cửa, xuyên qua khe cửa chưa đóng lại nhìn thấy toàn bộ, Nguyễn Hàm không thể đè nén tức giận, bàn tay nắm chặt thành quả đấm trắng bệch, mơ hồ run run.
Nếu cô đã trở lại, cô không tính buông tha. Cô không tin Đường Diệc Sâm cưới Thủy Tâm Nhu không có mục đích. Cô không tin, từ buổi đính hôn như làm trò cười kia, anh đã thích cô ta!
Hai người hôn hít đắm chìm bên trong không biết bên ngoài có người trộm dò xét nhất cử nhất động của bọn họ, càng không có phát hiện cánh cửa kia giật giật, đóng lại rồi.
———————————-
Dạ Vũ Dực theo đuôi Thủy Mộ Hàn, anh cũng đi tới bệnh viện. Anh cũng thay anh chuẩn bị tốt giấy tờ chuyển quyền giám hộ.
Nhìn Dạ Vũ Dực, Hoa Thiên Tầm tuyệt không thấy xa lạ, cô đương nhiên biết rõ anh là luật sư của Thủy Mộ Hàn.
Nhìn văn kiện anh đưa cho cô, tâm Hoa Thiên Tầm vặn đau, ngón tay siết chặt, ánh mắt dời về phía Thủy Mộ Hàn.
“Anh ra đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Con trai ở trong này, cô không muốn doạ đến thằng bé.
Vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn quá giống chính mình, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú kia của Thủy Mộ Hàn không ấm lên được chút nào, nhưng ánh mắt anh lại tràn đầy phức tạp xen kẽ.
Đôi mắt trong suốt kia nhanh như chớp chuyển động, đôi mắt nhỏ của cậu cũng nheo lại theo dõi anh, đánh giá anh.
Không hiểu vì sao, trong lòng Thủy Mộ Hàn lại dâng lên một cảm giác quái dị.
Dạ Vũ Dực giúp trông đứa bé, Thủy Mộ Hàn đi theo Hoa Thiên Tầm lên sân thượng.
“Thủy Mộ Hàn, tôi cầu xin anh, đừng cướp con của tôi, thằng bé sợ người lạ.” Cái mũi cay cay, hốc mắt Hoa Thiên Tầm cũng phiếm đỏ, còn kém không rơi nước mắt.
“Nếu thằng bé là con tôi, nó phải theo tôi về nhà họ Thuỷ nhận tổ quy tông. Hoa Thiên Tầm, cô gạt tôi, trước khi ly hôn cô đã mang thai, cô còn muốn thế nào? Còn muốn lấy được lợi ích gì từ tôi?
Tính âm mưu mẹ vinh nhờ con lại nhập chủ nhà họ Thuỷ sao? Tâm tư của cô cũng thật sâu, tôi sẽ không như cô mong muốn.”
Tiếng nói trầm thấp tựa như một mũi khoan băng lãnh lãnh ngạnh tiến vào tim, Hoa Thiên Tầm tự giễu cười cười.
“Vinh hoa phú quý tôi chưa từng hưởng thụ qua sao? Thủy Mộ Hàn, trên người anh còn có thứ gì tôi nên có sao? Ha ha… anh cũng quá tự cho là đúng rồi.”
Con ngươi mạnh mẽ co rụt lại, ánh sáng như ngọc càng thêm lạnh lùng, ám trầm, cằm cương cứng, “Không thể không phòng, cô tốt nhất đừng nên có bất kỳ suy nghĩ gì với tôi.”
“Hôm nay chỉ là lấy hình thức văn bản báo cho cô biết, thức thời thì ký tên, nếu không, tôi sẽ đưa ra tòa. Con của tôi sao có thể ở cùng một chỗ với loại phụ nữ tâm ngoan thủ lạt như vậy.”
“Thủy Mộ Hàn, anh đã đính hôn với người phụ nữ khác, cô ấy chấp nhận được con tôi sao? Anh có thể làm như thằng bé không tồn tại, tiếp tục cuộc sống của anh, chờ thương thế của thằng bé tốt hơn, tôi liền dẫn nó về thôn Hoa Điền, sẽ không quấy rầy tới các người.”
“Nếu như cô nghĩ như vậy, lúc trước không nên tới tìm tôi, càng không nên để cho tôi biết nó là con tôi. Nếu không, trước đó cô không nên sinh nó ra. Chết tiệt, lại còn lấy tên một người chết đặt cho con tôi, cô còn muốn nguyền rủa nó sao?”
Tiếng nói trầm thấp phun ra lời nói cực kỳ tàn nhẫn, không chút nào giữ lại đường sống cho Hoa Thiên Tầm.
Hơi lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu, Hoa Thiên Tầm không khỏi rùng mình, trái tim giống như rơi vào trong thau nước đá, hoàn toàn lạnh thấu.
“Đợi tôi và thằng bé cùng nhau biến mất, anh có thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.”
“Hoa Thiên Tầm, người lớn như vậy xuất hiện dưới mí mắt tôi, tôi làm sao có thể xem như không có? Tôi mặc kệ cô có đồng ý hay không, tôi chỉ là báo trước cho cô biết. Nếu không, vậy thì lên tòa đi, lấy tình hình thu nhập trước mắt của cô, cô nhất định thua.”
Nói xong, Thuỷ Mộ Hàn vô tình xoay người bỏ đi.
————————–
Thủy Tâm Nhu mang theo một giỏ trái cây vào phòng bệnh, không thấy Hoa Thiên Tầm, lại nhìn thấy Dạ Vũ Dực ở đây.
“Hoa Thiên Tầm đâu? Cô ấy đi đâu rồi hả? Sao anh lại ở trong đây?”
“Cô ấy ra ngoài nói chuyện với anh cô rồi.” Theo bản năng, Dạ Vũ Dực liếc Hoa Tư Thác.
“Là thật! Anh ấy muốn….” Thủy Tâm Nhu nháy mắt hiểu rõ, đứa bé ở trong đây, cô không tiện nói rõ.
“À… con gọi là Tư Thác phải không? Cô là Thủy Tâm Nhu, con có thể gọi cô là cô nhỏ. Cô gọt táo cho con ăn, có được hay không?”
Đôi mắt trong veo hoạt bát chuyển động, “Ma mi con nói, không được ăn đồ người lạ đưa, ma mi không có nói tên cô với con.”
Cái trán kia thật sự rất giống anh cả, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn kia, không ngăm ngăm giống Hoa Thiên Tầm, núng nính mềm mịn, Thủy Tâm Nhu thực muốn nhéo một cái.
“À… như vậy a, đợi mẹ con trở về, lại nói mẹ giới thiệu cô nhỏ này với con.”
Cửa phòng bệnh thình lình đẩy ra, một bóng dáng xinh xắn ôm bộ đồ chơi siêu nhân đi vào.
“Tư Thác…. con có khỏe không?”
“Cô giáo Lượng Lượng….” Giọng nói cực kỳ thanh thuý, cực kỳ ngọt, Hoa Tư Thác để lộ khuôn mặt tươi cười Thủy Tâm Nhu cùng Dạ Vũ Dực chưa gặp qua.
“Tư Thác, là cô giáo xinh đẹp……” Trong phòng bệnh còn có người, cũng không phải cha mẹ của học trò mình, Tần Tử Kha liếc bọn họ một cái, cực kỳ có lễ phép gật đầu.
“Cô là… Tần Tử Kha?” Dạ Vũ Dực nhận ra cô, cũng kinh ngạc cau mày lại.
Không phải nói cô đã chết rồi sao?
Thủy Tâm Nhu trừng mắt nhìn, cô cũng bình tĩnh nhìn Tần Tử Kha, “Cô Tần, thật khéo a, học trò của cô là cháu trai tôi.”
Thủy Tâm Nhu và Tần Tử Kha từng hợp tác với nhau, cô rất hâm mộ cô ấy. Hiện giờ thấy cô không chết, cô cũng không biết là nên mừng thay cho cô hay là lo lắng cho cô nữa.
Tịch Diệu Tư tạo áp lực lên nông dân chuyên trồng hoa ở thôn Hoa Điền, bức cô trở lại bên cạnh anh. Kỳ thật, lần này cô tới gặp thằng bé, cũng thuận tiện nói chuyện thôn Hoa Điền với Hoa Thiên Tầm, không nghĩ tới ở trong này gặp cô.
Tần Tử Kha giật giật khóe miệng, nở nụ cười ngầm hiểu.
Thủy Mộ Hàn đen mặt đi vào phòng bệnh, Hoa Thiên Tầm theo sau.
“Anh, mượn anh nói chuyện chút.” Khuỷu tay đụng Thủy Mộ Hàn, Thủy Tâm Nhu rời khỏi phòng bệnh trước.
“Dực, anh cũng về trước đi, tiếp tục theo đó mà làm.”
Vừa nghe Thủy Mộ Hàn nói vậy, mặc dù hiểu rõ căn nguyên, trái tim Hoa Thiên Tầm vẫn đau đớn.