Yểu Điệu Như Nàng

Chương 17

Thật ra cũng không có gì kỳ lạ, quan trường và chiến trường giống nhau, gây thù chuốc oán quá nhiều, làm không tốt một cái là đắc tội người khác ngay. Bên ngoài đối phương ngại thân phân địa vị, không thể làm gì ngươi, nhưng một khi rơi vào tay người ta, vậy thì chính là ăn thịt rút xương, rõ ràng là muốn làm gì cũng được.

Lúc này công chúa tính sai, vốn định mượn uy danh của Sở Vương làm người mua kinh sợ, kết quả quá mức trùng hợp, người này lại là kẻ thù của chàng. Công chúa lập tức có cảm giác phiền muộn vì dựa sai chỗ, nàng miễn cưỡng cười nói: “Thật ra bản công chúa và Sở Vương không thân. Ta là bị buộc bất đắc dĩ mới đến Thiên Thuế, chắc tôn giá cũng biết nhỉ? Thật sự bản công chúa chưa từng gặp người nào vô sỉ như vậy, vừa tu hành vừa làm chuyện nam nữ, nào có chút dáng vẻ của người xuất gia! Vậy đi, vì tỏ lòng cảm kích, bản công chúa đơn phương cảm ơn tôn giá. Nước Thiện Thiện chúng ta sản xuất ngọc, phần lớn ngọc quý của Thượng Quốc đề là từ Thiện Thiện chúng ta tiến cống… Đương nhiên, đồ tiến cống không có khả năng là lấy đồ tốt đưa đi, nếu tôn giá đồng ý, Thiện Thiện có thể cho ngươi nguồn cung, để tôn giá trở thành thương nhân ngọc thạch lớn nhất Thiên Tuế, tôn giá thấy thế nào?”

Công chúa nhìn hắn, ánh mắt tha thiết chờ mong, tràn đầy thành ý với việc mua bán này.

Có lẽ mọi người ở linh đường chưa bao giờ gặp người công chúa nào như thế này, cả đám kinh ngạc nhìn nàng. Ở trong suy nghĩ của người dân, công chúa chắc hẳn đều là cao quý, gặp phải nguy hiểm thì nước mắt lưng tròng, nhưng người này không thế, tuy mỹ mạo kinh người, lời nói việc làm lại giống gian thương, bởi vậy đủ thấy nước nhỏ phụ thuộc gian nan thế nào.

Bảo chủ nghe nàng thao thao bất tuyệt, cuối cùng vẫn không thay đổi ý định, hắn nhìn công chúa, cao thâm nói: “Điện hạ không cần nói nữa, kẻ hèn này không thiếu tiền, cũng không có hứng thú với việc buôn bán ngọc thạch. Mấy ngày trước con trai ta vừa qua đời, con trai ta là Hoạch nhân, trời sinh không có vị giác, đến chết cũng không biết kẹo có vị ngọt, ta không thể để nó rời nhân thế trong tiếc nuối. Ta dùng nhiều tiền mua công chúa, chính là để công chúa đi cùng con ta đoạn đường cuối cùng, cho nên điện hạ không phải hiểu lầm ta cứu cô, dù nói nhiều lời dễ nghe thế nào cũng phải ngoan ngoãn tuẫn táng.”

Công chúa trợn mắt há mồm, tuẫn táng, hai chữ xúi quẩy cỡ nào, không thể thương lượng thêm chút nào sao?

Nàng quay đầu, nhìn về phía linh vị to lớn trên bàn thờ: “Tạ Yêu? Tên hay… Có điều sao tôn giá không suy xét thân phận của bản công chúa một chút, ta là công chúa một nước, ông bắt ta tuẫn táng cho con ông, không sợ hắn không đủ phúc trạch làm tổn hại âm đức, tương lai không được đầu thai à?”

Tạ bảo chủ giận tím mặt, lạnh lùng nói: “Nói năng hàm hồ! Nếu cô không phải công chúa thì đã không có tư cách đứng ở chỗ này. Con ta xứng có được thứ tốt nhất, nó là con trai độc nhất của ta, con trai độc nhất ngươi biết không!” Nói xong, ông ta quay đầu ra lệnh: “Còn ngây ra đó làm gì, đưa nàng vào trang điểm cho ta! Âm hôn xem trọng giờ lành, nếu bỏ lỡ ta sẽ không tha cho các ngươi!”

Lúc này không còn cơ hội cho công chúa cò kè mặc cả, mấy người phụ nữ đứng tuổi ba chân bốn cẳng kéo nàng vào phòng xép cạnh linh đường. Không tồn tại cái gọi là thương hương tiếc ngọc, nàng muốn phản kháng, nhưng cái đổi lại chỉ có lực áp chế mạnh hơn, công chúa thân mềm thể quý, nào chịu được cái này, nước mắt lập tức lăn xuống má.

“Các ngươi dám đối xử với bản công chúa như vậy, không sợ rơi đầu sao!”

Công chúa buông lời hung ác, nhưng phản kháng không có hiệu quả, phấn mặt trắng tuyết, phấn má đỏ hồng tô lên mặt nàng tầng tầng lớp lớp. Công chúa chính mắt nhìn khuôn mặt mình trở nên sinh khí bừng bừng, hai hàng nước mắt lăn xuống tạo ra hai đường như mương máng, rơi xuống bàn trang điểm, thế mà mặt ngoài nước mặt lại còn phủ một tầng son phấn.

Tạ bảo chủ và phu nhân ở ngoài mặt lạnh bàn bạc xem nên nhét vị công chúa này vào quan tài của Tạ Yêu hay là đặt mua một quan tài khác cho nàng. Ý của Tạ bảo chủ là để hai người họ cùng quan, như vậy khi Tạ Yêu cần đến có thể dễ như trở bàn tay.

Tạ nhu nhân lại không đồng ý: “Vốn nghĩ không tìm được Sôn nhân thích hợp mới đóng quan, bây giờ mở ra chẳng phải sẽ kinh động Yêu Nhi à? Lại nói đã là ngày thứ bảy…” Tạ phu nhân đau lòng chảy nước mắt: “Trời nóng như vậy, mở quan sẽ làm mặt con trai bị thương, chàng nỡ lòng nào! Vẫn nên chuẩn bị quan tài khác đi, cùng bỏ vào mộ, nàng ta không chạy được, xuống dưới cũng phải hầu hạ con ta.”

Cuối cùng Tạ bảo chủ vẫn nghe lời phu nhân, sau khi bàn bạc xong thì lôi công chúa ra, sai người bưng một cái bàn gỗ tới, trên bàn có một thanh đao, một dây thừng và một túi thạch tín. Tạ bảo chủ nói chọn đi: “Chọn một cái kết thúc chính mình tốt hơn là chôn sống.”

Công chúa vẫn muốn tranh thủ một phen: “Các ngươi không thể tùy ý cướp đoạt tính mạng người khác được, hay là xem ý trời đi? Chúng ta tới ném xúc xắc!”

Tạ bảo chủ nói không cần: “Dù thế nào cô cũng phải xuống đồ cùng con trai ta, chọn đi, đừng làm chậm giờ lành chôn cất.”

Công chúa cứng họng, không ai nói choa nàng nước lớn còn lưu hành việc dùng Sôn nhân làm vật chôn theo. Chính mình đang ở tuổi tác như hoa như ngọc, không mê hoặc được Thích Tâm, cũng không trở thành Sở Vương phi, lại phải chôn cùng người ta ở nơi không biết tên này, không biết một ngày kia quốc chủ biết được sẽ có cảm tưởng gì.

“Xem ra hôm nay khó thoát chết, cũng thế.” Công chúa thở dài: “Nhưng ta có yêu cầu, Thiện Thiện chúng ta có cái tập tục, chính là khi chết người sống lảng tránh không nhìn, sau khi chết không được phong quan, nếu không linh hồn sẽ hóa thành lệ quỷ, nuốt hồn phách người khác, các ngươi cũng không muốn công tử bị ta ăn đâu nhỉ?”

Tuy Tạ bảo chủ cảm thấy nước nhỏ nhiều việc, nhưng người ta đã đồng ý đi xuống hầu hạ con mình rồi, vẫn có thể tôn trọng chút phong tục này được.

Tạ phu nhân gật đầu, ý bảo công chúa tuyển một con đường. Công chúa không còn cách nào khác, chỉ có thể chọn thạch tín thử thời vận.

Chỉ mong mấy lần bệnh trạng trước đây không phải hiểu lầm, nếu không lần này chết chắc rồi. Công chúa vừa nuốt độc vừa cân nhắc, trong sách mỗi lúc thế này đều có anh hùng cứu mỹ nhân, anh hùng của nàng ở đâu? Đại sư Thích Tâm thì không trông cậy được nữa, không có mình chàng lại cưới người khác, mình ở trên đời là đóa kiều hoa không ai thích, quả nhiên nhân gian không đáng.

Cũng may thạch tín không màu không vị, vào miệng là tan, không quá khó nuốt. Công chúa nuốt vào, chợt có một giây sinh ra ý tưởng khám phá hồng trần, nàng nằm vào quan tài bọn họ chuẩn bị cho mình, bắt đầu nhớ lại cuộc đời. Đáng tiếc là ngoài ăn nhậu chơi bời ra, nàng lại không nhớ được cái gì khác, thì ra mười bảy năm này nàng thật sự sống uổng phí.

Có điều sống uổng phí cũng là sống, muôn màu muôn vẻ, còn có rất nhiều việc vui, nhưng lại âm thầm chết ở Tạ gia bảo, chết không nhắm mắt.

Công chúa sờ thanh đao vừa giấu đi, may mà còn ở. Nàng nắm chặt đao dưới lớp váy cưới đỏ thẫm, sau đó nhìn nắp quan tài quan rơi xuống, cắt đứt ánh trời.

Tôn trọng mỗi một người chết là đức tính tốt đẹp cuối cùng của Tạ gia, bởi vì thạch tín là thạch tín loại tốt nhất, chỉ cần một lượng lớn như cái móng tay là có thể độc chết một con trâu, công chúa nuốt chừng năm hoa, tuyệt đối không có hy vọng sống sót, bởi vậy người Tạ gia nắm chắc thắng lợi.

Hai người đưa tai nghe vách quan tài, bên trong không có động tĩnh gì, xem ra tiểu kiều nương này thật sự chết rồi. Tạ bảo chủ thở dài một hơi, phu thê hai người vui mừng liếc nhìn nhau một cái.

Công chúa trong quan tài mơ màng sắp ngủ, độc này khiến dạ dày nàng co rút một thời gian, khó chịu đương nhiên là có, nhưng tuyệt đối chưa đến mức sắp chết. Khó chịu qua đi là bắt đầu mệt rã rời, nàng nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức một lúc, khi quan tài xóc nảy lên, nàng lấy thanh đao cạy một khe ở ở nắp quan tài rồi nhìn ra bên ngoài, mặt trời như đã xuống núi, giờ lành hạ táng đã đến rồi.

Kèn trống diễn tấu cả dọc đường, công chúa thổn thức, mình ra ngoài còn chưa có mặt mũi lớn như vậy nữa. Nàng nghĩ kỹ rồi, chỉ cần quan tài rơi xuống đất, nàng sẽ xốc nắp quan tài bỏ chạy ngay lập tức. Ông trời công bằng với vạn vật, nếu làm ngươi thiệt ở mặt này thì sẽ ban cho ngươi kỹ năng khác, máu thịt Sôn nhân là ngon không sai, nhưng Sôn nhân chạy trốn cực kỳ nhanh.

Cuối cùng quan tài cũng rơi xuống, lòng công chúa nhảy nhót chờ mong. Nàng chậm rãi xoay người nằm sấp xuống, gập hai đùi lên muốn đẩy nấp quan tài. Ai ngờ vừa dùng lực đã bị đẩy ngược lại, lòng tràn đầy hi vọng bỗng bị dập tắt trong thoáng chốc, nàng phát hiện quan tài này căn bản không đẩy ra được.

Lúc này công chúa thật sự muốn khóc, chẳng lẽ hôm nay thật sự phải chết ở đây sao! Nàng nghe thấy tiếng bước chân dần đi xa, tiếng khóc của người Tạ gia cùng tiếng trống kèn bị cách trở ở một thế giới khác, nàng đành phải giơ tay gõ quan tài: “Có người không? Ta vẫn chưa chết, Tạ gia các người có Hoạch nhân khác không? Ta muốn làm tiểu thiếp cho hắn…”

Hèn mọi chịu thiệt tới mức đó cũng không đổi lại bất cứ hồi đáp nào, công chúa nghĩ thầm xong rồi, sợ là nàng sẽ bị vùi thẳng vào mộ.

Đại ca Tạ Yêu kia ở bên cạnh nhỉ? Công chúa sợ tới mức tim muốn nhảy ra ngoài, lại không dám ra tiếng, sợ không cẩn thận gây ra thi biến. Nàng chỉ có thể vững vàng tiếp tục tự cứu, bởi vì nắp quan tài hơi lỏng, chỉ có dây buộc cố định, nàng bèn cắn răng dùng lưng khiêng lấy, rút đao cắt quanh nắp quan tài. Nếu gặp vật cản thì sờ soạng dùng mũi đao cắt đứt, nhanh… Nhanh… Cuối cùng lại dùng lực lần nữa, lần này thế mà lại thành công! Công chúa nhảy ra khỏi quan tài, nhìn tơ lụa đỏ thẫm bị cắt đứt thì bật khóc vì sung sướng, con mẹ nó, quả thực là còn vui mừng hơn cả chui ra từ trong bụng mẹ.

Trong mộ có thắp một chiếc đèn trường minh, đây là vật sáng duy nhất, quan tài của Tạ lão ca đặt ở giữa, được làm từ gỗ trầm tốt nhất nên dưới ánh đèn le lói, nó phát ra ánh đen bóng nhẫy.

Công chúa ngẩng đầu nhìn, mộ không lớn, được dùng gạch xanh xây lại. Tạ bảo chủ yêu thương đứa con trai độc nhất này, vì không dám vượt quy cách xây mộ nên chỉ có thể nhét đồ chôn cùng nhiều nhất có thế.

Phần lớn mộ Thiên Tuế được xây theo kiểu lấp đôi, nói cách khác, ngoài cửa mộ còn có một tầng đất dày, nếu muốn đi ra ngoài phải đào một một lỗ. Vì thế công chúa khóc sướt mướt đập nát một bình gốm, thừa dịp hồ vữa lấp cửa mộ chưa đông cứng lại đi moi mấy viên gạch, sau đó bắt đầu ra sức đào đất.

Quá xui xẻo, công chúa xui xẻo nhất lịch sử phải thuộc về nàng. Công chúa đào mệt, lúc muốn dừng lại nghỉ ngơi, nàng quay đầu nhìn cái quan tài đen nhánh của Tạ Yêu, nó chính là động lực khiến nàng lấy lại sức lực lần nữa. Không gian bịt kín này như vật chứa, nếu còn chậm trễ nữa thì đèn dầu sẽ tắt, người cũng chết vì thiếu khí.

Bên ngoài mộ, ánh trăng chiếu sáng đấy trời.

Dưới ánh trăng, có một tăng nhân mặc đồ trắng ngồi xổm trước mộ đào đất, bên cạnh chàng đã có một đống đất lớn, chàng ngồi ngược lại phía ánh trăng, mặt rơi vào bóng đêm, chỉ nhìn thấy sườn mặt thon gầy cùng sống mũi cao thẳng.

Người xuất gia đi đào mộ người khác, đây là tội lỗi cỡ nào, có lẽ sẽ xuống A Tì Địa Ngục, nhưng bây giờ không quản được nhiều như vậy, mạng người quan trọng, không làm nhanh sẽ không kịp.

Vật đào đất là vật ở ngay đây, cành cây dâu to sần sùi mài rách bàn tay chàng, cũng may mộ không sâu, đào chừng hai ba thước là nghe thấy tiếng vang mơ hồ truyền ra từ bên trong. Chàng bỗng nhiên thở nhẹ một hơi, biết người trong mộ còn sống, cũng đang nỗ lực đi ra, chàng lo nếu mình còn tiếp tục đào mạnh sẽ làm nàng bị thương, bèn vứt cành cây đi, ngồi xổm xuống dùng tay đào.

Rốt cuộc cũng đào đến lớp đất cuối cùng, lộ ra một cái lỗ nhỏ, tiếp đến là tảng lớn sụp xuống, một cái đầu tóc tai rũ rượu nhô ra. Xem dưới ánh trăng, mắt đen môi đỏ, mặt đầy đất bùn, tuy chàng đã chuẩn bị tâm lý cũng bị nàng dọa sợ.

Công chúa dùng cả tay chân bò ra khỏi mộ, vừa ra liền nằm bẹp xuống đất há mồm thở dốc. Trong lòng tủi thân khó nói thành lời, nhưng trong tủi thân còn lẫn chút vui mừng, không ngờ rằng đại sư Thích Tâm tìm thấy lương tâm, thế mà lại đến cứu nàng.

Một cái muốn vào một cái muốn ra, oan gia ngõ hẹp giúp nàng trong tình cảnh lửa sém lông mày. Khoảnh khắc nàng chui lên từ dưới mộ, nàng còn quay đầu lại nhìn thoáng qua, ánh lửa của đèn ngày càng mỏng manh, không khí cũng ngày càng loãng, nếu không có chàng, chắc nàng không thể kiên trì đến khi đào xuyên qua lớp đất này được.

Thích Tâm ngồi xổm bên nàng không nói gì cả, chỉ yên lặng nhìn nàng.

Qua hồi lâu, công chúa hoàn toàn sống lại, nàng quay đầu, khóc nức ở hỏi chàng: “Ta như vậy, có tính là thành thân lần hai không?”
Bình Luận (0)
Comment