Yểu Điệu Như Nàng

Chương 5

“Bong”, tiếng chuông chùa gần đó vang lên, tiếng ù ù vang vọng khắp đất trời, lan rộng khắp mọi ngõ ngách.

Công chúa vặn người trong đệm chăn, nửa mộng nửa tình, đầu óc mờ mịt.

Trước kia ở Thiện Thiện thật sự không có nhiều chuyện phức tạp như vậy, thời gian trôi qua rất chậm, ban ngày cực kỳ dài lâu, mỗi ngày cuộc sống của công chúa chỉ có đọc sách, học một ít nữ công đơn giản. Quốc chủ có mình nàng là muội muội, yêu cầu với nàng rất thấp, chỉ cần nàng có thể viết được tên của mình là được. Đối với chuyện rau hẹ xào trứng cần bỏ hẹ hay bỏ trứng trước, loại vấn đề thâm ảo này, Quốc chủ cảm thấy không cần phải… Nghiên cứu, dù sao công chúa sẽ không cao giờ xuống bếp.

Vì thế công chúa được nuôi thành tay chân không cần động, ngũ cốc chẳng phân biệt được, đây là điều mà cả hoàng thất Thiện Thiện công nhận, không chấp nhận phản bác.

Trong lòng công chúa không quá phục, nhưng ăn no chờ chết là đức tính tốt đẹp của công chúa, nàng đành phải cam chịu. Lúc ngủ trưa, nàng mơ thấy thảo nguyên mênh mông ngoài thành Hu Nê, còn cả cảnh tượng ngồi trên ngai vàng, bốn phía chất đầy quả nho mọng nước. Đang lúc cảm thấy nho to tròn như quả trám, đá vân trang trí trên tường đột nhiên rơi xuống, một cục to như vậy, xuýt chút nữa là rơi trúng đầu nàng.

Rốt cuộc công chúa tỉnh giấc hoàn toàn, nàng chống người ngồi dậy giữa đệm chăn, nhìn ánh sáng xuyên qua hiên nhà.

Tỳ nữ dáng người duyên dáng cầm đèn lồng đi qua, ánh sáng lập lòe phản chiếu từ thác nước đánh vào cửa sổ. Đầu rồng mạ vàng phun nước lên trời, ánh sáng cũng chậm rãi lên cao theo, chỉ trong chốc lát, dưới hoa văn trạm khắc trên xà nhà lập tức xuất hiện một chuỗi tia sáng, không bị bắn lên quá cao cũng không bị hạ xuống quá thấp, xinh đẹp rực rỡ dưới màn đêm.

Đến khi có người rón rén mở cửa ra, là Xước Xước ló đầu vào, nhìn thấy công chúa đã tỉnh, nàng ta mới lớn tiếng nói: “Công chúa điện hạ mau đến xem, chỗ này có thể nhìn thấy cảnh đêm của toàn đô thành.”

Công chúa khoác thêm áo choàng trắng, đi hài mềm ra ngoài. Quả thực lâu này có vị trí cực kỳ tốt như lời Hề quan nói, đứng ở góc cao có thể nhìn toàn thành. Công chúa oa một tiếng, đế đô không hổ là đế đô, nghê hồng nối nhau giăng khắp nơi, chợ đêm mười dặm tấp nập. Lâu vũ cứng cáp nguy nga, thoáng nhìn giống như đất khách quê ngươi kỳ lạ trong giấc mơ.

Công chúa đặt một tay lên lan can, chống má nói: “Cảnh đêm Thượng quốc đẹp hơn Hu Nê thành chúng ta một chút, thật muốn ra ngoài đi dạo.”

Nàng nói một chút, công chúa thật sự rất nể mặt quê nhà.

Xước Xước hơi nghiêng người về phía trước, nửa người trên treo ở ngoài lâu, nhắm mắt hưởng thụ gió mát quất vào mặt: “Đây cũng không phải Thiện Thiện quốc, điện hạ không thể ra ngoài tùy ý. Lại nói Sở vương cũng không ở đây, điện hạ đi dạo cái gì.”

Công chúa cảm thấy buồn bực: “Chẳng lẽ không có Sở vương, ta sẽ không thể đi dạo phố được à?”

Xước Xước nói: “Bình thường trong sách đều nói như vậy, nam nữ muốn gia tăng tình cảm, mới có thể thích đi dạo phố cùng nhau.”

Công chúa trợn mắt nhìn Xước Xước: “Bớt xem mấy thứ sách lung tung đi, tuổi còn trẻ mà không học giỏi, ai nói đi dạo phố phải là nam nữ kết đôi đi mới được?”

Xước Xước ngập ngừng: “Vậy điện hạ nói phải làm sao bây giờ ạ?”

Công chúa nâng tay trái lên, vòng tay chiếu ra vầng sáng nhu hòa dưới ánh đèn.

Cây Sa bà có vỏ cây giống vỏ nguyệt quế, cho dù không thể hoàn toàn che dấu hương vị của Sôn nhân, nhưng ít nhất cũng có thể trung hoa được nó, làm nó phát tán khắp bốn phương tám hướng, khiến sự phán đoán của Hoạch nhân bị nhiễu loạn.

“Thế nào? Có đi hay không?” Công chúa hỏi.

Xước Xước vẫn hơi do dự: “Hôm nay vừa mới vào thành, đám nam nhân ven đường đều nhìn công chúa chằm chằm, còn huýt gió với ngài nữa.”

Công chúa rộng lượng trấn an nàng ta: “Đó là bị vẻ đẹp của bản công chúa làm choáng váng, chỉ cần ta đeo khăn che mặt, sẽ không ai để ý tới ta đâu.”

Nói là làm, công chúa gan to, lá gan của Xước Xước cũng không nhỏ, nàng giúp công chúa búi một kiểu tóc xoắn ốc đơn giản, thêm một chiếc trâm giọt ngọc trai. Vì để người ngoài nhìn vào là biết hai nàng đến từ đâu, Xước Xước còn lặng lẽ lấy hai bộ y phục của tỳ nữ ra thay cho công chúa.

Công chúa đứng trước gương đồng, cổ áo quá rộng, nàng bèn tìm một tấm vải che ngực rồi buộc váy lại, như vậy là ổn rồi. Sau đó nàng và Xước Xước, mỗi người một chiếc khăn che mặt, tránh đi tầm mắt của Hữu Ngư, chuồn ra ngoài bằng cửa sau với Xước Xước, chẳng mấy chốc đã trà trộn được vào đám đông.

Công chúa dẫn theo Xước Xước đi dạo ở đầu đường, công chúa khen ngợi từ tận đáy lòng, Thiên Tuế thật sự là một quốc gia rất giỏi, khi mà các nước xung quanh không yên ổn, nơi này lại thái bình ca múa, nghiễm nhiên trở thành cõi yên vui dưới nhân gian. Nhìn loại hoa quả không biết tên này, còn cả vải lụa đẹp đẽ quý giá trong tay thương buôn, đường đường là công chúa mà cũng tự thấy kiến thức nông cạn, thật là hổ thẹn.

Xước Xước nhìn đông, sờ tây: “Điện hạ còn muốn quay về Thiện Thiện không ạ?”

Quê người có tốt đến đâu cũng sẽ nhớ về quê nhà, đáng tiếc tình huống của công chúa khá phức tạp, nếu muốn trở về, e rằng phải chờ Sở vương trăm năm.

Công chúa mua hai quả hồng bỏ vào sào sậy, nàng đưa cho Xước Xước một quả, khuôn mặt nói cười dưới lớp khăn che: “Ta không trở về được, Thượng quốc sẽ không thả người, nhưng ngươi có thể trở về. Ngươi và mấy người Hữu Ngư không cần theo ta chịu khổ, muốn đi thì đi, để lại ta một mình ở đây ăn hết sơn hào hải vị, hoa thơm quả lạ, ngươi yên tâm, khổ thế này ta chịu được.”

Xước Xước nói không: “Chúng nô tỳ đều trung thành với người, tuyệt đối không bỏ người mà đi. Khổ này để chúng nô tỳ ăn là được rồi, chúng nô tỳ sẵn lòng san sẻ ưu sầu cùng điện hạ.”

Công chúa nghe xong, ánh mắt nàng khẽ động, tia sáng chợt xẹt qua đôi mắt.

“Như vậy à…” Nàng than thở như tiếc nuối: “Nếu đã quyết định, vậy ở lại đi.”

Cung nhân Thiện Thiện quốc có lẽ là cung nhân tự do nhất thiên hạ, không phải ai ấy cũng dựa vào đi lính như giống mười một nước khác, cung nhân Thiện Thiện theo chế độ thuê mướn. Ngay từ khi mới vào cung đã có ký kết khế ước, làm việc ở trong cung ba năm năm, khi khế ước hết hạn sẽ được thưởng, sau đó đi hay không là tự do cá nhân; người nào tạm rời công việc khi chưa đến kỳ hạn sẽ bị trừ hết bổng lộc, lại thêm vào chút tiền bồi thường là có thể trời cao mặc chim bay.

Dù không phải là không có hạn chế, nhưng những kẻ sẵn lòng bồi thường vẫn có thể ra đi bất cứ lúc nào, công chúa rời xa nơi chôn rau cắt rốn, dù sao cũng phải thăm dò dự tính của những người ở bên.

Xước Xước và Hữu Ngư đi theo nàng từ rất lâu, kẻ này tham tài tích mệnh hơn kẻ khác, nhất định sẽ không rời đi. Về phần những người khác, nàng cũng không cưỡng cầu, nếu thật sự muốn quay về Thiện Thiện, chẳng những không cần nộp tiền phạt, nàng có có thể tặng thêm chi phí đi đường.

Haizz, thật sự là chủ tử tâm địa như Phật, công chúa vừa ngậm quả hồng vừa nghĩ.

Trên đường phố người đến người đi đông đúc, thỉnh thoảng có nam nhân quét ánh mắt sắc bén lại đây, chắc là ngửi thấy mùi Sôn. Lúc này công chúa khó tránh khỏi hoảng hốt, nhưng nàng vẫn ngẩng cao đầu, kiêu ngạo đi qua tầm mắt như hổ rình mồi này.

Xước Xước nơm nớp lo sợ theo sát công chúa, túm tay áo nàng nói: “Điện hạ nên trở về đi thôi, phố xá nơi này chỗ nào cũng là bẫy rập, chẳng may bị Hoạch nhân nhìn ra… Tin tức ngài đi vào phủ Sở vương đã truyền ra ngoài rồi đúng không? Nếu ai cũng biết, vậy chúng ta còn mặc y phục thế này, chẳng phải không đánh đã khai ạ?”

Công chúa ngẩn ngơ, bỗng nhiên hiểu được cái gì gọi là thông minh một đời hồ đồ nhất thời. Đôi mắt xinh đẹp trợn to, nàng hít nào một hơi, hỏi: “Sao ngươi không nói sớm?”

Xước Xước nhíu mày, bày tỏ nàng ta tính sai. Lúc này dường như bầu không khí xung quanh cũng dần thay đổi, một loại không khí nguy hiểm khó nhận thấy đang lan tỏa nhanh chóng, bóng người ngủ đông từ nơi bí mật gần đó cũng bắt đầu rục rịch.

Công chúa lôi kéo Xước Xước chậm rãi lui về phía sau, ngay khi nàng đang tính toán xem thời điểm nào thích hợp để chạy trốn, đầu phố bên kia chợt truyền đến tiếng kim loại cha chạm réo rắt.

Cũng chính một tiếng kia, xung quanh rút lui như thủy triều, công chúa ngước mắt nhìn lại, nhìn thấy nơi ngọn đèn dầu rực rỡ có một tăng nhân đứng đó, chàng đi hài mũi nhọn, đột nón lụa trắng che kín mặt, nhìn không rõ diện mạo, chỉ cảm thấy cả người nhàn tản đạm mạc, người cao ngất như tùng trúc.

Tiếng động vừa rồi phát ra từ chiếc gậy tích trượng chín vòng trong tay chàng. Trước kia, ấn tượng duy nhất mà tăng nhân mang đến cho công chúa chính là cái đầu tròn bóng loáng, lại không ngờ rằng cao tăng của nước lớn có khí chất trong trẻo sạch sẽ như vậy, giống như là mang theo năng lực thánh khiết gột rửa lòng người.

“Điện hạ, Hoạch nhân tan hết rồi.” Xước Xước run giọng nói: “Vị đại sư kia cứu chúng ta.”

Công chúa gật đầu, vốn định đi qua nói cảm ơn, nhưng tăng nhân kia đã xoay người rời đi, chỉ để lại một bóng dáng màu trắng cùng từng tiếng vang thanh thúy của tích trượng.

*Tích trượng: Pháp khí hình chiếc gậy, trên đầu lắp vòng thiếc của đạo Phật.

Xước Xước không dám ở lại, nàng kéo công chúa đi luôn, may mà phủ Sở vương không quá xa, đi nhanh một chén trà nhỏ là đến.

Bước vào phủ Sở vương rồi mới dám thở mạnh một hơi, Xước Xước vỗ ngực nói: “Nếu hôm nay không có vị đại sư kia ra tay cứu giúp, e rằng điện hạ đã thành cá trên thớt. Không biết hắn là cao tăng chùa nào, nếu biết lai lịch, chúng ta có thể dễ dàng đến miếu quyên tặng…”

Công chúa sống sót sau tai nạn, dù sao nàng cũng rất vui mừng: “Cũng may bản công chúa phúc lớn mạng lớn. Trước kia ta từng xem một tập tranh, hòa thượng nước lớn trên đó đều mặc cà sa, trên cổ đeo Phật châu to bằng nắm tay, ta nghĩ người xuất gia ở Thiên Tuế cũng là như vậy. Vị vừa rồi ăn mặc thật nho nhã, xem ra Sở vương điện hạ làm hòa thượng cũng không tệ đến mức nào.”

Hữu Ngư chỉ cảm thấy hờn dỗi khi nghe xong chuyện các nàng trải qua, không phải bởi vì công chúa mù quáng đi ra ngoài gặp nạn, mà vì các nàng đi ra ngoài thế mà không gọi nàng ta theo. Vì nhắc nhở công chúa, nàng ta không ngừng khoa tay múa chân thi triển quyền cước ở bên cạnh, miệng nói liên thanh: “Nếu nô tỳ ở đó, nô tỳ nhất định sẽ đánh đám Hoạch nhân kia nằm sấp xuống đường!”

Công chúa tự biết đuối lý, chỉ có thể gật đầu liên tục: “Chuyện lần này xảy ra bất ngờ, tính sai tính sai.”

Nắm đấm của Hữu Ngư cuốn theo gió đến trước mặt Xước Xước, tóc Xước Xước bị gió nhấc bay lên, Hữu Ngư thản nhiên đưa ra nghi ngờ: “Tăng nhân kia có thể là Sở vương hay không ạ?”

Mọi người giật mình, công chúa cảm thấy không phải: “Sở vương xuất gia ở chùa Đạt Ma, sắp tới Thiên Tuế lại không có chiến sự, trên đời có nhiều tăng nhân, người kia chưa chắc đã là Sở vương.”

Xước Xước tán đồng: “Sở vương cũng là Hoạch nhân, hắn nhất định ngửi được mùi của điện hạ, sao có thể lù lù không động được?”

Các nàng đang nghị luận, Hề quan chợt vội vàng đi tới, vừa vào cửa đã cúi người lạy công chúa: “Nghe nói điện hạ ra ngoài một mình, là hạ thần sơ sẩy. Điện hạ mới tới Thượng quốc, nếu muốn ra ngoài thể nghiệm phong thổ Thượng quốc, ngài có thể nói với hạ thần, hạ thần sẽ phái người hộ tống điện hạ. Điện hạ là khách quý của Sở vương phủ, nếu xảy ra cái gì ngoài ý muốn, hạ thần chết muôn lần cũng không đền hết tội. May mà điện hạ bình an trở lại, lần sau tuyệt đối không thể ra ngoài một mình nữa…”

Xước Xước ở bên nghe Hề quan nói ‘một mình’ mãi, rốt cuộc không nhịn được nói: “Cái này… Hề quan đại nhân, ta vẫn luôn đi theo điện hạ…”

Hề quan lại không nói gì cả, chỉ liếc mắt nhìn Xước Xước một cái, Xước Xước lập tức cảm nhận được cảm xúc khinh miệt nồng đậm. Có lẽ ở trong mắt Hề quan, không khuyên can công chúa mà còn chạy lung tung theo, loại tỳ nữ không biết phân biệt nặng nhẹ như vậy có cũng như không.

Xước Xước ngượng ngùng, Hữu Ngư lại hỏi Hề quan: “Nghe nói Sở vương điện hạ về Thượng Kinh?”

Hữu Ngư tự xưng là mưu sĩ bên người công chúa, ngẫu nhiên có chút thông minh bất ngờ.

Không ngờ Hề quan lại nói: “Hạ thần đến đây chính là để báo cho điện hạ, Sở vương điện hạ quay về kinh. Sở vương xuống tóc, có ý muốn giao đại quân phía bắc mà mình phụ trách cho Thái úy quản lý, Thái úy đại nhân cáo ốm không nhận, bị kéo dài cho tới bây giờ. Chậm trễ nhiều ngày, mấy ngày nay là lúc phải chỉnh đốn lại quân biên giới, Thái úy đại nhân không thể không vâng mệnh, bởi vậy đại nội truyền triệu Sở vương điện hạ lên triều, giao nhận quân vụ.”

Nói cách khác, tăng nhân gặp được hôm nay rất có thể là Sở vương?

Công chúa sờ cằm, phát hiện Quốc chủ hiếm được nói đúng một lần, ác nhân mặc bạch y, quả thật có sức hấp dẫn. 
Bình Luận (0)
Comment