Edit + Beta: VịtTrần Tuyết Phong tránh ra một lối, Thiệu Phi dẫm chân ga xông đi, xe Jeep kéo ra một đường cát bụi xám xịt, chạy thẳng tới chỗ xe hàng hạng nặng Tiêu Mục Đình ở.
Tiêu Mục Đình mệt mỏi tựa vào bên cạnh xe, đồ ngụy trang đã bẩn, tay phải đang thưởng thức một điếu thuốc chưa châm. Thiệu Phi đẩy cửa xe ra, Tiêu Mục Đình dường như biết cậu sẽ chạy tới, thấy cậu nhảy xuống xe Jeep ba bước cũng làm hai bước chạy tới gần, trên mặt không có chút sợ hãi nào, lúc cậu cơ hồ muốn xông tới trong ngực mình đưa tay đỡ lấy cánh tay cậu, nhẹ giọng nói: "Chậm chút, đều thở gấp rồi."
Thiệu Phi đúng là đang thở gấp, hơn thở gấp tới lợi hại, phổi giống như cái ống bễ rách không chịu nổi phụ tải, liên tiếp phát ra tiếng hít thở khô khốc khàn khàn.
Tới quá gấp, trong lòng cũng gấp, Thiệu Phi tạm thời nói không được lời, chỉ có thể nhìn chằm chằm một đôi mắt đỏ thẫm, gắt gao nhìn Tiêu Mục Đình, cánh tay được đỡ lấy lưu loát xoay, túm ngược lại cánh tay Tiêu Mục Đình, túm quá chặt, tới mức hiện ra khớp xương trắng bệch.
Tiêu Mục Đình tùy ý cậu nắm, chỉ là híp nửa mắt lại, che giấu thương yêu ở trong mắt.
Thiệu Phi sau khi trì hoãn một hơi, nỗi sợ hãi và luống cuống từng cỗ ý thức xông lên, ra tay cũng bất giác nặng hơn rất nhiều, trói Tiêu Mục Đình đẩy một cái ra phía sau, thanh âm mang theo nức nở: "Đội trưởng! Anh làm gì a? Vạn nhất bom nổ thì làm sao đây?"
Phía sau lưng Tiêu Mục Đình đụng vào trên xe, chân mày nhợt nhạt nhíu lại, nhưng vẫn là không có tránh thoát, dung túng Thiệu Phi mạo phạm, thở dài nói: "Dù sao cũng phải có người tới dỡ bỏ thiết bị làm nổ."
"Người kia nhất định phải là anh sao?" Thiệu Phi nắm hai cánh tay anh, rõ ràng rống tới thanh thế mười phần, ánh mắt lại giống như một con cún nhỏ suýt chút nữa tìm không được chủ nhân.
Lúc đụng phải ánh mắt kia, đầu tim Tiêu Mục Đình liền mềm nhũn, anh rút tay phải ra, sờ sờ tóc Thiệu Phi, lại thuận thế xuống dưới, chế trụ gáy Thiệu Phi, ấn cậu tới đầu vai mình, cảm thấy người trong ngực đang phát run, tay phải đành phải tiếp tục hướng xuống, vỗ nhẹ lưng Thiệu Phi.
Trên người Tiêu Mục Đình có mùi khói thuốc súng nồng đậm, còn có mùi mồ hôi rất nhạt, Thiệu Phi vùi đầu xuống, thật sâu hít một hơi, nhịp tim mới dần dần bình phục lại.
An tĩnh mà đứng một hồi, Tiêu Mục Đình mới nói: "Người kia nhất định phải là tôi."
Lưng Thiệu Phi căng thẳng, ngẩng đầu lên không hiểu nhìn Tiêu Mục Đình, "Tại sao? Ngài là thủ trưởng a! Tại sao nhất định phải là ngài? Tôi cũng biết dỡ bom, tôi......"
"Bởi vì tôi có kinh nghiệm hơn bất cứ ai trong các cậu. Loại chuyện dỡ bom này, là việc kỹ thuật, càng là việc cần kinh nghiệm cao nhất." Trên người Tiêu Mục Đình đã không có sát khí Thiệu Phi lúc trước nhìn thấy, ánh mắt ôn hòa, thanh âm rất trầm, tựa hồ có thể chìm tới đáy lòng Thiệu Phi, "Để tôi đi gỡ thiết bị làm nổ, tỷ lệ thành công lớn nhất."
"Không phải là không có khả năng thất bại, đúng không?"
Tiêu Mục Đình rất nhẹ mà câu khóe môi lên, "Đúng."
"Ngài lái xe hàng xa như vậy, chính là vì sau khi thất bại, không làm hại tới bọn tôi, cũng không làm hại trạm tiền đồn, đúng không?"
"Đúng."
Thiệu Phi dùng sức hít khí, túm lấy quân hàm của Tiêu Mục Đình: "Ngài là thủ trưởng a!"
Tiêu Mục Đình phủ kín mu bàn tay cậu, chậm rãi cầm xuống, trầm giọng nói, "Thiệu Phi, cậu nhớ kỹ, khi làm nhiệm vụ, không có thủ trưởng, cũng không có tiểu binh. Chúng ta đều là chiến sĩ giống nhau, sinh mạng của chiến sĩ không bởi vì cao thấp của quân hàm mà phân chia địa vị, thi hành bất cứ một nhiệm vụ nào, nên suy nghĩ là ai đi dễ dàng thành công hơn, chứ không phải ai có thể chết, ai không thể chết. Hiểu chưa?"
Thiệu Phi mím môi. Cậu hiểu, cái gì cũng hiểu, nhưng lúc biết được Tiêu Mục Đình lái xe hàng đi gỡ bom, cậu không cách nào tự khống chế mà nghĩ: Tại sao là đội trưởng? Tại sao có thể là đội trưởng?
Tiêu Mục Đình nói xong dừng một chút, mấy giây sau hơi có vẻ thoải mái mà cười vỗ vỗ cánh tay Thiệu Phi, cằm hướng xe Jeep hất một cái: "Là tới đón tôi sao?"
Thiệu Phi ngẩn ra, "A" một tiếng, có chút luống cuống địa nhìn Tiêu Mục Đình.
Tiêu Mục Đình đi thẳng tới xe Jeep, kéo cửa ghế phó lái ra, một tay khoét lên trên cửa, "Lên đi, anh em bộ đội tới rồi."
Thiệu Phi nhìn về phía trạm tiền đồn, chỉ thấy rất nhiều xe Jeep lái tới, phía sau còn đi theo hai chiếc xe cứu hỏa.
Cậu kéo cửa ghế lái ra, vừa muốn khởi động, Tiêu Mục Đình lại nói: "Không vội, đợi thêm lát nữa, chờ bọn họ đến, chúng ta mới đi."
Thiệu Phi quay đầu lại nhìn nhìn xe vận tải hạng nặng ở một bên, mới biết mình lại nóng lòng.
Trong xe an tĩnh một hồi, Tiêu Mục Đình hỏi: "Vết thương sao còn chưa xử lý?"
Thiệu Phi sờ về phía sườn phải, chợt nhớ tới Từ Phi được xe cứu thương đón đi, trong lòng đau xót khó tả.
Tiêu Mục Đình nửa nghiêng người qua, "Tôi xem xem."
Thiệu Phi bụm áo 3 lỗ chiến thuật, thấp giọng nói: "Không nghiêm trọng, chỉ là rách chút da, về bôi ít thuốc là được."
Nói tới phía sau, tiếng nói không dấu hiệu mà run lên một chút, loại bi thương và đau khổ nhìn thấy chiến hữu cơ hồ nuốt xuống một hơi thở cuối cùng lại lần nữa dời núi lấp biển đánh úp tới — gần nửa ngày ngắn ngủi, chỉ là gần nửa ngày, có người không bao giờ tỉnh lại nữa; cậu ở trong mưa bom bão đạn may mắn không bị thương nặng, chỉ là bị đạn cọ rách da, nhưng nỗi sợ hãi này vẫn như cũ vạn phần mãnh liệt, mà Từ Phi bị nhiều đạn bắn trúng như vậy, tổn thương tới nội tạng, tổn thương tới gân cốt......
Lúc bị bắn trúng, Từ Phi có bao sợ? Lúc máu chảy ra khỏi thân thể, Từ Phi có bao thống khổ?
Thiệu Phi che mặt, nước mắt lại lần nữa rơi xuống, căn bản nhịn không được.
Tiêu Mục Đình vỗ nhẹ lưng cậu, ánh mắt xa xăm, phảng phất thấy được chính mình rất nhiều năm trước, lần đầu tiên ôm trở về chiến hữu đã mất.
Mặc vào bộ quân phục đặc chiến này, sinh ly tử biệt chính là chuyện thường ngày, người vừa nãy còn cùng nhau mơ ước tương lai có thể 1 giờ tiếp theo liền trở thành thi thể lạnh lẽo.
Nhưng ngay cả như thế, cũng không có ai sẽ quen loại chia xa này.
Sự ra đi của một chiến sĩ là đau, sự ra đi của mười chiến sĩ là đau gấp 10 lần.
Thiệu Phi gục ở trên tay lái, bả vai giật giật. Tay trái Tiêu Mục Đình vẫn đặt trên vai phải của cậu, "Từ Phi được đón đi rồi sao?"
Thiệu Phi ngẩng đầu, nước mắt đầy mặt, "Ngài biết cậu ấy?"
"Ừ, lúc vào trạm tiền đồn, nhìn thấy bọn Trương Hải mang cậu ấy đi ra ngoài." Tiêu Mục Đình trầm ngâm chốc lát: "Xem ra bị thương không nhẹ."
Thiệu Phi trong lòng chấn động, kinh ngạc mà nhìn Tiêu Mục Đình.
Từ Phi chỉ là lính nghĩa vụ của bộ đội biên phòng, đội trưởng vậy mà lại biết, không chỉ biết, còn một cái đã nhìn ra cái "Người máu" kia chính là Từ Phi.
Tiêu Mục Đình thu tay lại, "Cậu thường xuyên ở chung một chỗ với cậu ấy, tôi từng thấy."
Ngón tay Thiệu Phi run lên.
"Lát nữa đi thăm cậu ấy chút đi." Tiêu Mục Đình nói: "Cậu là chiến hữu của cậu ấy, cậu phải bồi cậu ấy."
Thiệu Phi dùng sức lau nước mắt, nức nở nói: "Bác sĩ lúc tới đón cậu ấy, biểu tình rất khó coi, cậu ấy khả năng......"
"Nếu như không cứu lại được, cậu liền cùng cậu ấy ngay mặt nói lời từ biệt, tiễn cậu ấy một đoạn đường cuối cùng." Tiêu Mục Đình nói.
"Tôi......" Thiệu Phi hít thở rất nặng, "Tôi......"
"Lúc nói lời từ biệt với chiến hữu, anh em, cậu tuyệt đối không thể lui bước." Tiêu Mục Đình hơi nghiêng đầu qua, "Nếu như lo lắng nhịn không được, vậy tôi đi với cậu."
Đội cảnh sát vũ trang xung kích tới, Tiêu Mục Đình xuống xe cùng bọn họ giao nhận xe hàng, Thiệu Phi đờ đẫn mà ngồi trong xe, nhìn tay lái xuất thần.
Lúc ở đại doanh Liệp Ưng một mực mong đợi sớm làm nhiệm vụ, bây giờ đột nhiên trải qua nhiều như vậy, thân thể còn có thể gánh vác, nhưng tinh thần đã có chút gánh không được.
Vừa nghĩ tới Từ Phi khả năng đã qua đời, sau khi chạy tới nhìn thấy là một tấm vải trắng dính đầy máu tươi, liền khó chịu tới giống như có vạn tiễn xuyên tâm.
Không lâu sau, Tiêu Mục Đình trở lại trong xe, hỏi: "Còn có thể lái xe chứ?"
Thiệu Phi cắn răng gật đầu: "Có thể."
Trên đường ai cũng không nói chuyện, lúc trở lại trạm tiền đồn, công việc của lính đặc chủng đã toàn bộ do đội cảnh sát vũ trang xung kích tiếp quản, Tiêu Mục Đình để cho các đội viên lên xe, chuẩn bị trở về nơi đóng quân, lại một mình đi tới một bên, hỏi thăm tình huống người bị thương.
Ngoại trừ Từ Phi, 3 chiến sĩ biên phòng còn lại đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, quân y lúc nói tới Từ Phi nặng nề thở dài, "Thủ trưởng, chúng tôi hết sức rồi."
Tiêu Mục Đình để cho Thiệu Phi, Hướng Thông, Trương Hải ngồi cùng chiếc xe với mình, trực tiếp chạy nhanh tới bệnh viện Từ Phi ở.
Lúc mấy người chạy tới, Từ Phi mới vừa được đấy ra khỏi phòng phẫu thuật. Thiệu Phi nhìn không thấy mặt y, bởi vì giường bệnh phủ vải trắng, vải trắng căng ra một hình người phập phồng.
Trương Hải lúc này quỳ rạp xuống đất, thất thanh khóc lớn. Hướng Thông không nói gì mà đứng ở một bên, mặt không thay đổi, giống như bị cố định trụ, nắm đấm nhưng đã sớm siết chặt, trên cánh tay nổi ra từng đường gân xanh.
Thiệu Phi không di chuyển được bước chân, chỉ có nước mắt từng giọt lớn rơi xuống. Trái tim đau tới giống như bị nghiền nát, nói gì cũng không chịu tin Từ Phi cứ như vậy rời đi.
Cậu không biết Từ Phi sau khi được đưa lên xe cứu thương không có tỉnh lại qua, nếu như không có, vậy câu cuối cùng mà Từ Phi nói chính là "Tôi đau".
Một tiếng run rẩy, nghẹn ngào, vô trợ — "Tôi đau".
Thiệu Phi ngẩng đầu lên, tùy ý nước mắt giàn giụa.
Tiêu Mục Đình nhẹ nói: "Đi cùng cậu ấy nói từ biệt, cùng chiến hữu của các cậu...... Nói từ biệt."
Ba người đứng ở bên giường bệnh, vải trắng bị vạch ra, người lính anh tuấn ngày xưa bướng bỉnh không chịu lấy mũ xuống đã ra đi, vô thanh vô tức mà nằm, trên tóc thưa thớt dính máu bẩn, đôi mắt có tằm nằm và hai mí nhắm chặt, đôi môi đều bị cắn rách, có thể thấy đi cũng không đi được bình thản.
Thiệu Phi cúi đầu nức nở, bi thống giống như có một đôi tay hữu lực, bóp trên cổ cậu, làm cho cậu gần như hít thở không thông.
Tiêu Mục Đình đứng ở bên cạnh cậu, vẻ mặt trang nghiêm, sau đó giơ cánh tay phải lên, hướng người ra đi dùng nghi thức chào quân đội.
Vài giây sau, Thiệu Phi cũng giơ cánh tay lên, tiếp theo là Hướng Thông, Trương Hải.
Cho đến rất nhiều năm sau, Thiệu Phi vẫn nhớ lần đầu tiên lúc đối mặt với cái chết của chiến hữu, là Tiêu Mục Đình ở bên mình, dạy mình biết quý trọng sinh mạng, đối diện với đau đớn, cho dù là bi thương, cũng không thể ngã xuống.
Bởi vì đột phát tình huống đặc biệt, Trung đội 2 không có dựa theo thời gian sớm định ra rời đi. Một tuần sau, Tiêu Mục Đình mới nhận được lệnh dẫn đội trở về. Trong một tuần này, Trung đội 2 tạm thời gánh vác nhiệm vụ canh gác biên giới, Thiệu Phi có rất nhiều lời muốn nói với Tiêu Mục Đình, những lời đó cũng không cách nào trong lúc vội vã nói rõ ràng, để lại một đoạn trống lúc bận rộn, đối với cậu mà nói cũng không phải là chuyện xấu.
Lúc đến là xe của lính lái xe, bây giờ đoàn xe đã sớm trở về Thành Đô, cao nguyên cũng đã từ từ tan tuyết. Các lính đặc chủng trước khi rời đi lại lần nữa tưởng niệm 4 chiến sĩ biên phòng đã hi sinh, rồi sau đó đón xe xuống đơn vị đóng quân 3500m, ở nơi đó ngồi máy bay trực thăng tới sân bay, lúc trằn trọc trở lại Thành Đô, đã là ban đêm.
Lúc này ở vẫn là nhà khách cơ quan, ngay cả phòng cũng giống nhau.
Tiêu Mục Đình để hành lý xuống, nhìn cái giường dựa vào cửa — lần trước Thiệu Phi tìm lý do sứt sẹo, chiếm cái giường đó, hiện tại hẳn sẽ không tới nữa.
Tiêu Mục Đình thở dài, nghĩ đến sau khi về Liệp Ưng liền đem Thiệu Phi "đuổi về" Trung đội 2, khi đó Thiệu Phi nhất định sẽ lộ ra biểu tình mất mát, chợt cảm thấy khổ não, mà ngực cũng đột nhiên đau đớn chút, tựa hồ ẩn có không nỡ.