Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người (Đúng Thời Điểm, Đúng Người)

Chương 19

19.1

Hôn lễ đếm ngược, ngày thứ ba, Diêu Hân Nhiên sắp làm phù dâu bay tới lúc Diêu Viễn đang đứng trên bục thử lễ phục với nhà thiết kế đi quanh làm chút điều chỉnh cuối cùng.

Áo dài bằng gấm Tô Châu màu son, ống tay khảm kim tuyến thành hình hải đường, dưới là váy Yên La tiệp màu đuôi dài thướt tha dùng chỉ vàng thêu một con phượng hoàng trông rất sống động. Nhà thiết kế còn phá cách đổi khăn voan đỏ thẫm thành mạng che mặt màu lựu chín kết hợp với trâm cài tóc tinh xảo, hoa lệ ưu nhã, phảng phất như thời gian đã quay ngược trở lại nhà Đường ngàn năm trước thịnh thế phồn hoa.

Giang An Lan ở bên cạnh mặc thử lễ phục truyền thống Trung Quốc, kiểu dáng khá đơn giản màu đỏ thẫm, trường bào thêu chìm vân rồng, độ rủ hoàn hảo, dưới đai lưng khảm ngọc đen tuyền còn rất phong nhã đeo thêm một khối ngọc bội, quý khí bức người.

Diêu Hân Nhiên đến xem chỉ cảm thấy thật sự là muốn chọc mù hai mắt luôn, “Đã bảo mà, người Trung Quốc thì nên mặc phục trang Trung Quốc, chà chà, đẹp đến điêu đứng.”

Nhưng dù sao chỉ một bộ lễ phục thôi là không đủ , cho nên Giang An Lan vẫn đặt thêm váy cưới cùng hai bộ tây trang, hôm trước đều đã mang đến đây, bọn họ hôm nay đều muốn mặc thử một chút để nếu chẳng may không hợp còn có thể bảo nhà thiết kế sửa. Diêu Viễn lúc thay áo cưới nhịn không được cảm khái, “Kết hôn thực phiền phức, một ngày mà phải thay quần áo bao nhiêu lần, mặc một bộ thôi không được sao?”

Quý công tử nói: “3 bộ lễ phục, số 3 là số may mắn.”

“Sao em lại cảm thấy như đang bị lừa?” Diêu Viễn hồ nghi.

Nhà thiết kế mỉm cười nói: “2 bộ, 3 bộ, 4 bộ đều có người mặc , Ngũ thiếu gia đại khái chắc là thích số 3, tân nương tử cứ phối hợp chút đi.”

“Ừ.” Giang An Lan ánh mắt dao động, “Tam sinh hữu hạnh.”*

*Phúc ba đời.

Diêu Hân Nhiên khóc thét, “Đá đểu chó độc thân* phải không? !”

*单身狗 : kiểu gọi FA của cư dân mạng TQ, ý kỳ thị kiểu đùa đùa thôi nhé

Diêu Viễn sau mạng che mặt cũng ho khan hai tiếng.

Diêu Viễn thay xong áo cưới đi ra, so với bộ vừa rồi đỡ phức tạp nhiều, váy ren vân hoa lan trắng đuôi dài cùng với mạng che mặt, găng tay đăng-ten rất thanh lịch.

Diêu Hân Nhiên nói: “Được, quả nhiên trời sinh khí chất, mặc gì cũng bắt mắt.”

Nhà thiết kế gật đầu: “Tân nương tử nổi trội, mắt chọn quần áo của tân lang cũng không vừa, áo cưới của Vera Wang đúng là không chê được.”

Sau thay một bộ lễ phục dạ hội màu tím, Diêu Viễn vừa đi ra liền được khen: “Trang nhã.”

Tân lang nhàn nhạt nói: “Vợ tôi, đương nhiên.”

“…”

Diêu Hân Nhiên đột nhiên nghĩ đến điều gì, “Mà này, hình như còn chưa chụp ảnh cưới phải không? Bao giờ chụp?”

Giang An Lan nhìn tân nương, “Tuần trăng mật chụp.”

“Khụ khụ!” Tân nương tử sặc nước miếng.

Cuối cùng trong lúc Diêu Viễn thay lại quần áo, nhà thiết kế lôi Diêu Hân Nhiên ra ngoài thưởng trà .

Giang An Lan bước vào phía sau màn che, bảo hai nhân viên ra ngoài để anh tự làm. Hai tiểu cô nương thẹn thùng đi rồi, Diêu Viễn xoay người lại nhìn thấy anh thì đần mặt ra, Giang An Lan đi đến phía sau cô, “Mệt không?”

“À, cũng tạm.”

Hai tay anh đặt trên hông cô, cúi đầu hôn lên cần cổ trắng nõn, “Tiểu Viễn.”

“Vâng?”

“Cám ơn ngươi em đã gả cho anh.”

Đột nhiên nói ngọt như vậy, Diêu Viễn có chút không đỡ được, “Anh sao vậy?”

“Anh rất vui.”

“Vui thì… Đừng cắn… Cổ em… Được không?”

Giang An Lan buồn cười nhìn Diêu Viễn, sau đó thấp giọng, “Thật chỉ muốn ăn em luôn.”

Diêu Viễn run lên, lẩm bẩm: “Cầm thú.”

Mặc kệ Diêu Viễn có sợ hãi đến đâu, hôn lễ vẫn đúng hẹn mà đến .

Ngày 24 tháng 6, lễ gả cưới, lễ động phòng, sau này Diêu Viễn hồi tưởng lại vẫn cảm thấy kinh hồn.

Hôm ấy trong chánh điện vương phủ, tất cả khách khứa phân ra đứng hai bên, mỉm cười nhìn người đi vào. Bên ngoài ánh nắng chiếu rọi, những hạt bụi li ti bay múa trong không khí khiến cung điện cả trăm năm tuổi như tăng thêm vài phần ấm áp mơ hồ. Một tia sáng chiếu lên lễ phục tân nương kiểu Trung Quốc, phượng hoàng liền ánh lên như máu như lửa, lại như muốn giương cánh bay. Bọn họ đứng trên đại điện, trong tiếng tuyên của một vị cao tuổi đức cao vọng trọng bái thiên địa, bái cao đường, cuối cùng phu thê giao bái.

Kết thúc buổi lễ, mọi người đều vỗ tay, có vài cụ già còn nói hôn lễ này cử hành rất tốt, làm cho họ nghĩ tới những năm tháng cách đây nửa thế kỷ. Những người này đều là chiến hữu của ông Giang, trên chiến trường người ra đi, vợ con ly tán không ít, thế kỷ 20 những năm 50, thời điểm họ kết hôn khi ấy tuy rằng không phô trương như vậy, nhưng bàn hồng nến đỏ cũng không khác là mấy.

Sau gần hai giờ nghi thức, mọi người ngồi xe di chuyển đến khách sạn5 sao gần nhất.

Diêu Viễn nhớ tiếp theo chính là mời rượu, mời rượu, mời rượu, còn có tân lang thật sự rất đẹp trai. Bộ lễ phục phối hợp với dáng người cao gầy của anh trong khách sạn vàng son lộng lẫy kia lại càng làm nổi bật lên nét tuấn lãng.

Diêu Viễn cuối cùng cũng ý thức được mình thật sự đã gả cho Giang An Lan, à không, Tần An lan.

Mặc kệ là cái gì An Lan, đằng nào cũng là gả cho anh.

Tam đế hợp thể, phụt.

“Cười cái gì?” Tân lang hỏi.

“Không không.” Diêu Viễn cuống quít giơ ly rượu lên nói, “Anh, tam sinh hữu hạnh, có thể cùng anh kết thành vợ chồng.”

Tân lang nắm tay đưa đến bên miệng khụ một tiếng.

Phù rể Giang An Trình ôm hai bình rượu lại, vừa vặn nhìn thấy một màn này không khỏi cười nói: “Tân nương tử có vẻ hơi say rồi.” Sau đó lại rót đầy cốc của hai người, Diêu Viễn nhấp một ngụm, “Là nước lọc?”

“Tiện bổ sung thể lực.” Giang An Trình nói xong, đem bình rượu nho đưa cho phù dâu Diêu Hân Nhiên bên cạnh.

“Coca ạ?” Diêu Hân Nhiên hỏi.

“Coca không tốt cho sức khỏe, chai này vẫn là rượu nho.” Giang An Trình đáp.

“Ặc, thà sức khỏe không tốt còn hơn uống say!”

Bốn người tiếp tục đi kính rượu, đợi đến bàn cuối cùng của Giang gia thì Diêu Hân Nhiên đã say đứ đừ, Giang An Trình không thể không đỡ cô sang chỗ trống bên cạnh nghỉ ngơi.

Giang An Lan cầm rượu nho trên bàn rót một cốc đầy, Diêu Viễn cũng rót một cốc, hai người cùng nhau hướng ông Giang nâng chén, uống hết một hơi.

Ông Giang cũng uống hết rượu trên tay, vui mừng nhìn cặp vợ chồng son, đứa cháu ông lo lắng nhất cuối cùng cũng kết hôn, đối tượng lại là cô gái cùng Giang gia có chút quan hệ, âu cũng coi như là nhân quả luân hồi, mệnh trời đã định, cũng tốt, cũng tốt.

“Ông già rồi, chưa bao giờ hy vọng xa vời mấy đứa phải gây dựng sự nghiệp to thanh danh lớn gì, chỉ cần sống tốt thôi. Sau này về thăm chúng ta nhiều một chút, tốt nhất năm sau có thể cho ông bà bế cháu là chúng ta mãn nguyện rồi.”

Giang An Lan cười cười, “Vâng.”

Diêu Viễn có chút men say phụ họa gật đầu, “Cháu sẽ sinh một nam một nữ, chuyện tốt thành đôi!”

“Ha ha ha, tốt! Chuyện tốt thành đôi, tốt!” ông Giang vui vẻ cười to.

Giang An Lan ôm lấy bả vai cô vợ say quắc cần câu đang dựa trên bả vai anh kính cả bàn một ly, bao gồm cả ba mình rồi nói với ông nội: “Cháu đưa cô ấy lên trên nghỉ ngơi một chút lại xuống.”

“Được được.” Giang lão gia liên tục gật đầu.

Giang An Lan dẫn theo Diêu Viễn đi, Giang Văn Hoa nhìn bóng lưng con trai, trong lòng thở dài một tiếng, Tần Ngọc, con của chúng ta có lẽ so với chúng ta còn lợi hại hơn.

Vừa đặt lưng xuống giường khách sạn Diêu Viễn liền ngủ mất .

Không lâu sau có người đến gõ cửa, Giang An Lan chỉnh lại tư thế ngủ cho phu nhân, vừa nới cà vạt vừa ra mở cửa, thấy Giang Văn Hàn đứng ngoài thì không khỏi dừng động tác, “Chú.”

Giang Văn Hàn mỉm cười ôn hòa: “Chúc mừng cháu, tiểu Ngũ.”

“Cháu cám ơn.”

“Chú vừa về, không kịp chứng kiến hôn lễ của hai đứa đành tặng quà suông vậy, chúc các cháu bách niên giai lão.” Giang Văn Hàn đưa chiếc hộp trên tay qua, Giang An Lan nhận lấy, anh biết quãng thời gian vừa rồi chú bận gì, hôm nay “đến muộn” hẳn cũng là vì chuyện đó.

“Được rồi, chú xuống nói chuyện với ông đây.”

“Vâng.” trước khi đóng cửa, Giang An Lan nói, “Chú, về sau chuyện nhà họ Diêu chú không cần bận tâm nữa đâu, Giang gia thiếu cô ấy những gì cứ để cháu trả, nhưng chuyện này với chuyện cháu yêu rồi cưới cô ấy không có quan hệ gì hết.”

Giang Văn Hãn đã muốn xoay người đi lại dừng bước, một lát sau mới đáp: “Được.”

Giang An Lan đóng cửa trở lại bên giường nhìn người đang ngủ say. Nhiều năm trước anh đã biết ngày này sớm muộn sẽ đến, từ giây phút nhận ra tình cảm của mình anh liền xác định , nếu như Diêu Viễn có thể tiếp nhận mình, anh nhất định sẽ cưới cô. Thẳng thắn mà nói, lần đầu gặp cô đưa anh đi bệnh viện, người này thậm chí không hiểu sao còn ác độc nghĩ, nếu như mình hôm nay không xong, vậy phải kéo theo kẻ thích xen vào chuyện của người khác này chôn cùng. Khi đó anh tà tà ngồi nghiêng người trên băng ghế sau của chiếc taxi, cứ như vậy nhìn cô, trong lòng nghĩ có cô chôn cùng, tâm tình lại tốt lên không ít. Mà thực ra bây giờ anh vẫn nghĩ như vậy, trăm năm sau sẽ cùng cô chết chung huyệt.

Giang An Lan trong lòng có quá nhiều góc tối.

Tựa như trước khi chú anh đến tìm Diêu Viễn, hắn từng cùng ông nói một câu: “Sự kiện kia xảy ra, bất kể là cuộc đời ai trở nên tồi tệ hơn, tối thiểu chú cũng thiếu cô ấy một lời xin lỗi đàng hoàng.”

Tựa như anh cùng ba nói : “Con sẽ đổi họ, không cần biết ba có đồng ý hay không, con chỉ cần biết mẹ có hi vọng điều này hay không, và con có thể ở bên cô ấy hay không.”

Tâm lý đã vặn vẹo đến cùng cực rồi.

“Anh ơi…” người trên giường lúc này bỗng lật người, úp mặt vào chăn, túm lấy một góc áo người bên cạnh, “Anh giúp em đánh quái chút đi… em dùng hết dược rồi… Thở không ra hơi nữa…”

Giang An Lan lật cô lại, chế nhạo cười, “Em muốn tự ngộp chết à?” Sau đó cúi xuống nhẹ giọng hỏi, “Diêu Viễn, anh có tốt không?”

Cô nương còn đang nhắm mắt ý thức mơ hồ lầu bầu: “Tốt… tốt thay một đóa cao lĩnh chi hoa*.”

*Hoa trên đỉnh núi, vừa đẹp vừa hiếm, ý đá đểu anh nhà hay ra vẻ =))

Giang An Lan trầm mặc hai giây, “Hôn lễ kết thúc em nhớ hái hoa là được.”

19.2

Xong việc ở Bắc Kinh, đoàn người lại lập tức bay về Giang Nính, đêm đó trừ tân nương cùng phù dâu, những người khác đều được sắp xếp ổn thỏa ở khách sạn.

Hôn lễ lần này so với ở Bắc Kinh thì đơn giản hơn nhiều, không quá phô trương nhưng vẫn rất gây chú ý.

Giang An Lan hôm nay một thân tây trang màu đen, Diêu Viễn mặc váy cưới trắng ngần, bà Diêu lúc đưa cháu gái lên xe hoa thì lau nước mắt, Diêu Viễn cũng khóc, Giang An Lan bên cạnh nắm tay Diêu Viễn cung kính nói: “Bà, bà yên tâm, cháu nhất định sẽ đối tốt với cô ấy như bà tốt với cô ấy vậy.”

Bà Diêu rốt cuộc cười gật đầu, “Được, bà chúc hai đứa vĩnh kết đồng tâm, con cháu đầy đàn.”

Ngày này trong tiệc cưới ở khách sạn Giang Nính, ầm ĩ nhất chính là đám người trong trò chơi kia.

Hoa Khai: “Tiểu Quân thật sự là đẹp chết mất! Tôi muốn chụp ảnh đăng lên diễn đàn [Thịnh Thế] cướp luôn danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân gì gì đó, cho Thủy Điều Ca Dao suốt ngày lên mạng tự sướng cút sang một bên đi thôi!”

Ôn Trừng: “Tôi nói này, kính có hai chén rượu thì quá tiện nghi cho người nào đó lấy được vợ đẹp rồi, mấy người có muốn để bang chủ đại nhân nhảy một bài không?”

Mọi người nhất tề kêu muốn!

Tân nương tử len lén liếc người bên cạnh, chỉ thấy Đại thiếu gia nhàn nhạt hỏi: “Muốn ta nhảy?”

Mọi người nhất tề kêu không dám!

Ôn Trừng trợn mắt, “Hôm nay lúc này đây các người mà không dám, về sau cũng đừng hy vọng có thể nhìn thấy bang chủ đại nhân của các người làm trò nữa .”

Diêu Hân Nhiên nói: “Một lúc ngốc! Bảo tiểu Quân yêu cầu, hát hò nhảy múa gì đó, hôm nay ta xem bang chủ của mấy người có dám không nghe theo…” Diêu Hân Nhiên còn chưa nói xong, mỗ bang chủ đã nói: “Nếu là phu nhân muốn , đương nhiên.”

Bảo Bối Ngoan: “Đại tẩu, tẩu bảo bang chủ nhảy một bài đi! Đi mà~”

Diêu Viễn nhìn người nào đó, cười híp mắt nói: “Anh nghe thấy chưa ?”

Mọi người trông ngóng ngóng trông, Giang An Lan đành cởi áo vest, nói với Giang An Trình bên cạnh : “Đi lấy hộ em bốn cái máy tính.”

Thế nên hôm đó, các tân khách được thưởng thức màn PK 1 chọi 3 phấn khích tuyệt luân, Giang An Lan kết nối máy tính với màn hình lớn của khán phòng, truyền hình trực tiếp tòan bộ quá trình. Chỉ thấy Quân Lâm Thiên Hạ một thân trang bị đỏ thẫm, không sai, chính là bộ anh mặc hôm kết hôn, khí thế kinh người xoay tròn, bay vọt lên, mỗi một lần ra tay đều thể hiện rõ tốc độ cùng kỹ năng quái vật của mình khiến người người ngưỡng mộ không dời nổi mắt, hệt như đang xem một bài vũ đạo vậy, cuối cùng PK chết sạch Ôn Trừng Ôn Như Ngọc, Lý Cao Ngạo Thị Thương Khung, Diêu Hân Nhiên Thủy Thượng Tiên.

Giang An Lan đóng máy tính, đứng lên liếc nhìn mọi người, cười nhạt, “Không phải muốn xem bổn bang chủ khiêu vũ sao?”

“Đại thần chính là đại thần, giở trò quỷ cũng vào cấp đại thần.” Có người nội tâm yếu ớt thốt ra sự thật.

Cuối cùng hôn lễ kéo dài hai ngày cũng hạ màn vào nửa đêm ngày 25.

Diêu Viễn sau khi tắm rửa, nằm ở nhà Giang An Lan ở Giang Nính mới thở phào, “Cuối cùng cũng xong, cuối cùng cũng xong ! Cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc cho ngon rồi!”

Giang An Lan từ phòng tắm đi ra, mặc áo khóac lông nằm xuống bên cạnh cô, tay trái đeo nhẫn kết hôn nhẹ nhàng lùa vào trong tóc đen, “Chỉ vừa mới bắt đầu thôi, phu nhân.”

“Khụ, anh không mệt sao? Hay là để… Hôm khác đi?”

“Không được, em biết gây chuyện thì phải biết phụ trách.”

“Em gây chuyện lúc nào?”

“Mấy năm trước.”

Diêu Viễn phì cười, “Vậy tính nhẫn nại của anh cũng tốt thật đấy.”

Giang An Lan cũng mỉm cười, “Anh sẽ cho phu nhân đích thân thể nghiệm một chút thế nào là ‘Tính nhẫn nại tốt’, còn có ‘Sức chiến đấu bền’ .” Diêu Viễn còn chưa kịp nói anh giây trước cao quý giây sau hạ lưu, Giang An Lan đã cúi người hôn lên môi cô, trước đó còn nói: “Nhớ cho kỹ em đã đồng ý rồi, anh muốn thế nào, phu nhân đều phải ‘Tích cực phối hợp’ thế ấy đấy.”

Nụ hôn của anh không hề chậm rãi có trình tự như trước kia, chừa cho Diêu Viễn đường sống, mà vừa bắt đầu liền công thành đoạt đất, cạy mở hai hàm răng của cô, đầu lưỡi đánh thẳng vào trong miệng cùng lưỡi cô quấn quít triền miên một chỗ.

Trước đây Diêu Viễn chưa bao giờ cảm thấy Giang An Lan khí thế bức người, bây giờ mới thấy được thì quá trễ.

Đêm đó lễ phục bị anh cởi ra, Diêu Viễn đỏ mặt khó khăn mà nói: “Anh… anh chậm chút được không?”

Người đàn ông đang mải hôn lên bả vai mượt mà như ngọc ngẩng lên, lắc lắc đầu liền xoay cô lại, cởi nút nội y của cô. Diêu Viễn mặt đỏ tim đập muốn với lấy cái chăn bên cạnh đắp lên, lại bởi bị anh một đường hôn dọc theo sống lưng xuống mà mất hết khí lực, tay chân bủn rủn chỉ có thể nhắm mắt gian nan hít thở.

“An Lan…”

Trong mắt đầy lửa tình, Giang An Lan bế cô lên ngang hông mặt đối mặt, một bên hôn cô, một bên chậm rãi tách hai chân cô ra…

Diêu Viễn hồi hộp đến phát run, trong nháy mắt tiến sâu vào thân thể cô, anh hôn nhẹ lên trán cô thì thầm: “Anh yêu em, tiểu Viễn. Em thì sao?”

Diêu Viễn toàn thân lửa nóng, thanh âm yếu ớt, “Em… Em cũng thế.”

Giang An Lan thấp giọng cười nói: “Vậy anh không khách khí nữa nhé.”

“…”

Tín điều của Diêu Viễn trước khi kết hôn: Không màng lợi danh, chí hướng trong sạch, an tĩnh đến già.

Tín điều của Diêu Viễn sau khi kết hôn: Tận lực không chọc vào đại thần trong nhà.

Diêu Hân Nhiên hỏi: “Chọc vào thì sao?”

Diêu Viễn đáp: “… Sẽ bị yêu cầu ‘Nói chuyện một chút’ .”

Ví dụ như một ngày nào đó sau khi kết hôn, Diêu Viễn từ trường về, vừa vào cửa, nhìn thấy người đang uống nước bên bàn ăn liền vui mừng nói: “Anh đi công tác về rồi?”

Sau đó, bởi vì hôm qua đại thần đã bảo cô “Mai anh bay chuyến buổi trưa, đại khái chập tối sẽ về đến nhà”, mà người nào đó rõ ràng đã quên mất, nhìn thấy anh còn ra cái vẻ rất bất ngờ khiến đại thần mất hứng , híp mắt nói: “Vào phòng nói chuyện một chút.”

Diêu Viễn không nói gì.

Tuy rằng có lúc Diêu Viễn cảm thán mình sao lại vội vàng mà gả đi như vậy, bởi vì gả rồi đến “Tự do thân thể” cũng không được bảo đảm , nhưng đôi khi lại cũng thấy mình thật may mắn đã gả cho anh, bởi vì có người chống lưng cảm giác thật quá sướng!

Tỷ như có một lần cô cùng đồng nghiệp tan ca rồi đi ăn cơm, rồi lại bị lôi đi hát.

Việc khiến Diêu Viễn cả đời đau khổ nhất chính là không biết hát, cho nên phàm cứ ra đến KTV cô cơ bản đều chỉ ngồi đó làm khán giả, rất biết lượng sức mình mà không lên tự làm mất mặt xấu hổ.

Hôm đó có đồng nghiệp nhất định phải bắt cô hát, “Hát [ Romance In The Rain ] đi, bài này nhịp bình bình, tuyệt đối không lạc điệu được đâu.”

Diêu Viễn không lay chuyển được đối phương đành miễn cưỡng gật đầu, kết quả vừa mở miệng hát câu đầu tiên đã sai nhạc .

Đồng nghiệp còn ác độc nói, “Thôi thế hát quốc ca.”

Diêu Viễn mất mặt chết rồi, đúng lúc này Giang An Lan gọi điện đến, cô bèn chạy ra ngoài hành lang nghe, không nhịn được mách chồng, kết quả anh nghe xong thì nói: “Anh biết rồi.” Sau đó hỏi cô đang ở đâu, không nói hai lời liền cúp máy, cũng không biết vị này gọi điện làm quái gì.

Nửa giờ sau đại thần bỗng nhiên xuất hiện, lên hát một bài [Because I Love You ] giết sạch tất cả những ca vương ca hậu tự xưng rồi dắt vợ tiêu sái rời sân.

Trên đường về, Diêu Viễn thành tâm nịnh bợ đại thần, người nọ mới hỏi: “Có thưởng không?”

“Dạ?”

“Vậy anh tự lĩnh, tuần trăng mật em ngoan chút là được.”

Cái gọi là “Ngoan chút”, chỉ có thể ngầm hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.

Diêu Hân Nhiên cảm thấy mình đúng là đầu úng nước mới có thể cùng Ôn Trừng đến nhà cô em vừa đi tuần trăng mật về làm bóng đèn.

Lúc ăn sáng tâm tình cô còn rất tốt, mãi cho đến khi họ Ôn gọi điện thoại tới bảo: “Đại tỷ, tôi đến thành phố mấy người công tác, buổi trưa chúng ta cùng An Lan với vợ cậu ta, cũng chính là em họ cô, ăn bữa cơm đi?”

“Thần kinh, muốn đi thì đi một mình đi, tôi làm quái gì phải cùng đi với anh?”

“Thật không muốn đi?”

“Cút.”

“Diêu Hân Nhiên, trên cương vị một bà cô độc thân, cô thật sự rất thất bại.”

“Cút.”

“Nhìn người ta ân ái mỹ mãn như vậy, cô không muốn đi phá đám chút à?”

“Tâm lý anh quá biến thái!”

“Ha ha ha.” Ôn Rừng ở bên kia vui vẻ cười, “Tôi cũng muốn gặp cô một chút.”

“Buồn nôn”

“Đằng nào người buồn nôn cũng không phải là tôi.”

Tóm lại, cuối cùng Diêu Hân Nhiên không kiểu gì cũng đồng ý đi làm cái việc ăn no rửng mỡ này.

Hai người hẹn nhau ở cổng nhà Giang An Lan. Diêu Hân Nhiên đến trước, cô mới qua đây có hai lần, lần trước là hôm em họ kết hôn, vội đến vội đi cũng không có cơ hội nhìn kỹ, lúc này mới thấy thật đúng là cao cấp, liếc mắt một cái liền thấy có cầu nhỏ, có nước chảy, cây xanh rợp bóng, cách không xa lại có trạm xe điện ngầm, có quảng trường, đằng sau có công viên sinh thái lớn nhất Giang Nính. Cho nên Diêu Hân Nhiên nhịn không được bèn chụp mấy tấm ảnh đăng lên weibo: “Cùng họ Ôn đến nhà em rể, không sai, đây chính là cổng nhà đại thần mấy người, xây cứ như Pantheon ở Rome vậy.” Lúc đăng không chú ý hệ thống định vị tự động khiến một lúc sau lại có thêm hai người trong game nữa mò đến..

Giang An Lan mở cửa nhìn thấy Ôn Trừng cùng Diêu Hân Nhiên đã có chút bực dọc , lại nhìn thấy Tẩu Na Thị Na cùng Hoa Khai thì trong nháy mắt mặt lạnh như băng. Ôn Trừng vỗ vai bang chủ an ủi: “Bạn học cũ, người tới là khách mà, nhưng đông như vậy thì buổi trưa cứ gọi đồ ăn bên ngoài cũng được.”

Giang An Lan hừ lạnh, “Tôi vốn không có ý định làm gì hết.”

Tẩu Na Thị Na vẻ mặt mong đợi, “Em muốn ăn đồ Đại tẩu làm!”

“Thực ra tôi nấu không ngon bằng anh ấy.” Cô nấu nướng bình thường, đại thần trước đây cũng vậy, nhưng từ khi cô vô tình nói “Sao kết hôn xong cảm giác như em gầy đi ấy nhỉ?” trình độ của đại thần đột nhiên tăng vọt .

Hôm đó đương nhiên là gọi đồ ăn bên ngoài.

Ôn Rừng cầm một hộp sushi đi ra ban công, nói với Diêu Hân Nhiên đang mải nhìn mấy dãy núi đằng xa: “Em rể cô đúng là tính tình ác liệt, gọi toàn fast food không. À mà, tháng 8 công ty tôi tổ chức đi Australia 12 ngày, có thể mang theo người nhà, bà cô này rảnh như vậy có muốn đi cùng không?”

“Tháng 8 tôi đi Hạ Môn với bạn rồi, ông anh có muốn đi cùng xách đồ bung dù không?”

“Đại tỷ, đây không phải so tôm hùm với rong biển à?”

“Ngại quá, bà đây dị ứng hải sản.”

Tẩu Na Thị Na ở góc tường không cẩn thận nghe được nghi ngờ hỏi, “Hai người cặp với nhau sao?”

Ôn Trừng cùng Diêu Hân Nhiên đồng thời quay đầu, trăm miệng một lời nói: “Cùng hắn / cô ta? Tôi tình nguyện cả đời độc thân!”

Các cụ dạy, không thể nói lời quá tuyệt.

Tỷ như, càng không muốn chuyện xảy ra nó càng sẽ phát sinh, cho nên tương lai có lẽ lại chính là “Nếu như không phải hắn / cô ấy, tình nguyện độc thân cả đời” .

Buổi chiều Giang An Lan tiễn khách nói: “Tôi không biết các người hôm nay tới làm gì , những lần sau đừng đến .”

Hoa Khai nhịn cười len lén nói với Diêu Viễn: “Chồng cậu hình như hơi phản xã hội* đấy.”

“…”

*Antisocial: còn gọi là chống đối xã hội, không muốn hòa đồng, không thân thiện, không muốn giao tiếp với người khác, nặng một chút có thể coi là một loại bệnh tâm lý

Buổi tối cô Diêu mới hỏi bạn Giang An Lan: “Anh phản xã hội à?”

Giang An Lan nhàn nhạt đáp: “Có à? anh không ‘Phản xã hội’, anh ‘Phản nhân loại’, trừ em ra.”
Bình Luận (0)
Comment