Ngày hôm sau, Du Kinh nhận được tin tức, mấy quan viên còn lại bị điều tra
ra trong vụ án tham ô bị người dân ném trứng gà và đồ ăn thối vào nhà.
Thậm chí có người ra đường bị người thân của một người chết trực tiếp
lái xe đụng phải. Ông bố dượng đánh đập con riêng của vợ cũng bị người
ta đánh một trận… Ngoại trừ những chuyện này, tỉ lệ phạm tội trong thành phố đang tăng lên, nhưng mọi người cũng sợ bản thân làm ra chuyện gì
xấu khiến người khác chú ý, không cẩn thận lại bị “vầng thái dương” xử
lý.
“Đã nghe nói đến thuyết cửa sổ vỡ chưa?” Du Kinh hỏi Lý Hoài Nhân.
“Chính là, nếu cửa sổ của một căn phòng bị vỡ mà không ai sửa chữa, không lâu
sau, những cửa sổ khác tự nhiên cũng bị người ta đập vỡ.” Lý Hoài Nhân
giải thích, “Cũng giống như hiện nay, “thái dương” không hề kiêng kỵ,
gây án ngay trước mắt cảnh sát, người khác cũng sẽ noi theo.”
“Thái dương à?” Du Kinh khẽ hừ một tiếng.
Buổi tối khi về đến nhà, La Bích đang giúp bà Du nấu cơm, ông La đã tới, ở ngay trong khách sạn Bích Hải.
“Nghe nói gần đây con đang điều tra vụ án liên hoàn kia?” Ông La gợi chuyện.
“Vâng ạ.”
“Tiến triển thế nào rồi?” Ông La cũng rất quan tâm đến vụ án này. Tuy có chút không đồng ý vì Du Kinh làm nghề này, thế nhưng lời nói lúc trước của
La Bích thật sự có tác dụng.
“Tạm thời đi vào góc chết.” Du Kinh thản nhiên trả lời như rất bình thường.
“Vậy quay trở về điểm xuất phát thôi.” Ông La lơ đãng nói một câu.
“Được rồi, được rồi, ăn cơm thôi.” Bà Du vui vẻ bưng đồ ăn ra, La Bích cũng cầm bát đũa theo phía sau.
“Làm sao vậy?” La Bích ngồi xuống bên cạnh Du Kinh, thấy Du Kinh trầm tư bèn hỏi.
“Không có gì.” Du Kinh mỉm cười, “Ăn cơm trước đã, không thể để bà xã và con anh đói.”
“Khinh bỉ anh.” La Bích cắn đũa.
La Bích đang tắm trong phòng, Du Kinh ngồi bên ngoài ngắm cảnh đêm.
Quay trở về điểm xuất phát à… thật sự là một đề nghị hay.
Điểm xuất phát có liên quan trực tiếp tới vụ án này chính là vụ án ma cà
rồng của Cổ Vinh Đạt, lúc đó điều tra ra hai phần tài liệu thí nghiệm
của giáo sư Lăng, nếu không tìm được người theo cách trực tiếp, thì tìm
gián tiếp. Du Kinh nghĩ.
Để tiến hành một kế hoạch thí nghiệm khổng lồ như vậy, rõ ràng dựa vào
đồng lương của một mình giáo sư Lăng là không thể chi trả nhiều như vậy, khẳng định phải có nguồn tài trợ lớn. Đồng thời muốn tài trợ từ lúc thí nghiệm mới bắt đầu, như vậy người này nhất định phải giàu có mấy chục
năm. Người này chắc chắn quen biết giáo sư Lăng, nếu không giáo sư Lăng
sẽ không mạo hiểm tìm một người không đáng tin, rất có thể là bạn học.
Không thể nào chỉ là tài sản cá nhân, phải có tài sản nổi trên danh
nghĩa, nếu không người tài trợ không có lý do để giúp đỡ một kế hoạch
thí nghiệm mà người ta phỉ nhổ.
Là bạn học của giáo sư Lăng, quan hệ tốt, có tiền, có thể là quản lý của
một xí nghiệp, công ty nào đó. Du Kinh viết những đầu mối này lên bảng.
Anh gửi tin tức cho Lý Hoài Nhân để điều tra rồi ném di động sang một bên, chờ người nào đó đi ra.
Từ lúc mang thai, La Bích mượt mà hơn nhiều, cái bụng vốn bằng phẳng đã
bắt đầu hơi cong lên, Du Kinh nhìn cô chậm rãi đi ra, đi về phía anh.
“Làm sao vậy?” La Bích hỏi, hiển nhiên đã nhìn thấy những chữ màu đen trên tấm bảng trắng.
“Không có gì, đột nhiên đến lượt anh cảm thấy không chân thật.” Du Kinh nhìn
La Bích chìm trong hơi nước nóng từ phòng tắm, đẹp đến mức không giống
người thật. Một giây kia, Du Kinh cho rằng hơn nửa năm nay giống như chỉ là một giấc mơ đẹp.
“A, em nói cho anh một tin.”
Du Kinh ghé đầu lên bụng La Bích, nghe cô nói vậy nhướng mày nhếch môi cười nhìn cô.
“Đừng nhìn em như thế, em sợ em không kiềm chế được.” La Bích nói đùa, bàn tay che lên đôi mắt quyến rũ của Du Kinh.
“Hôm nay em cùng mẹ tới bệnh viện, bác sĩ nói…” Lúc này La Bích nhíu mày.
“Nói cái gì?” Du Kinh có chút căng thẳng.
“Bác sĩ nói, em có…” La Bích xòe hai ngón tay, “Hai đứa.”
Du Kinh nghe vậy đứng hình một lúc, sau đó nụ cười trên khóe miệng càng không che lấp được, kéo La Bích xuống hôn cô.
“Anh sẽ ở bên em.” Du Kinh thì thầm câu này trong những nụ hôn.
Sau đó… Sau đó là Du Kinh mang toàn thân bốc lửa đi tắm nước lạnh.
“Đây là mấy người có điều kiện phù hợp, một người là phó tổng giám đốc Chúc
Tân Uy của một công ty bảo vệ môi trường, là bạn học cấp ba với giáo sư
Lăng, trên thông tin viết, hai người từng gặp mặt một năm trước. Người
thứ hai là Chu Phát Khoa của Chu thị, cũng là bạn học cấp ba, sau khi
tốt nghiệp đại học vào công ty của gia đình là tổng giám đốc. Người thứ
ba là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Đại Lâm, nắm trong tay
10% cổ phần của tập đoàn Đại Lâm, chỉ ít hơn 15% của chủ tịch, ba mươi
năm trước tập đoàn phát triển rất nhanh, quản lý Quách hiện đang điều
hành tập đoàn, là bạn thân của giáo sư Lăng, nghe nói trước kia hai
người đều là nhân vật có tiếng trong trường ở những lĩnh vực khác nhau.
Người thứ tư là…”
“Khoan đã.” Du Kinh hô dừng lại, bởi vì khi anh nghe tới người thứ ba đã nhớ tới tài liệu thí nghiệm kia.
Trong đó có một người đi làm ở tập đoàn Đại Lâm – Từ Hạo Minh. Làm việc cẩn
thận, đã ở trên cương vị công tác tám năm, thành tích bình thường, quan
hệ xã hội không tệ, xử sự tốt, hay mỉm cười với người ngoài, hiếu thuận
với cha mẹ, là một thanh niên tiêu chuẩn của xã hội. Du Kinh nhớ tới tấm ảnh không phù hợp với tưởng tượng của anh, lúc đó anh thật sự đã hoài
nghi người này trước tiên, xem xong toàn bộ tài liệu lại cảm thấy không
có nhiều khả năng, nếu chuyện không bại lộ, hung thủ không có lý do nào
lại giết người.
Hai tháng trước tài liệu dã dừng cập nhật tình hình mới.
“Tới đón tôi, chúng ta tới tập đoàn Đại Lâm một chút.” Du Kinh trầm giọng
nói, “Còn nữa, sai người điều tra tình hình mới nhất của Từ Hạo Minh.”
Hai tháng, rất nhiều chuyện có thể xảy ra, nhân tính bên trong của một
người hoàn toàn bại lộ, mọi việc thay đổi sẽ dẫn đến tính cách hắn ta
cũng thay đổi rất nhanh.
Khi hai người đứng trước quầy lễ tân ở tầng một tập đoàn Đại Lâm, một cô
gái ở quầy lễ tân nhìn thấy Du Kinh mới e thẹn đi đến, “Xin hỏi, hai anh có hẹn trước không?” Tuy hỏi hai anh nhưng ánh mắt lại chỉ ở trên người Du Kinh.
Du Kinh lạnh mặt cau mày nhìn cô gái này, Lý Hoài Nhân biết điều bước tới
trước một bước, “Chúng tôi là cảnh sát, đến tìm quản lý Quách.” Lý Hoài
Nhân sờ tay vào túi áo lấy thẻ cảnh sát ra.
Nụ cười của cô gái này lập tức biến mất, quay lại quầy lễ tân cầm điện
thoại lên, “Quản lý Quách, có hai người cảnh sát tới tìm ngài.”
Không biết đối phương nói gì, cô gái lễ tên liên tục đáp lời, sau khi dập máy còn tự mình dẫn hai người vào thang máy, bấm tầng mười.
“Không biết hai anh tới có chuyện gì?” Cô gái đã không còn vẻ xấu hổ lúc
trước, ngược lại sợ mình vừa đi làm đã thất nghiệp vì công ty gặp
chuyện.
Hai người ngậm miệng không nói, cô gái tự biết mình nhiều chuyện nên cũng không nhắc lại nữa.
“Bên trong chính là phòng làm việc của quản lý Quách, mời hai anh vào.” Cô gái đẩy cửa ra để hai người đi vào.
Bên trong thật sự có một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, đeo kính đang ngồi đó.
“Cuối cùng vẫn điều tra đến đây.” Giọng nói trầm vang truyền đến từ một chiếc ghế, “Mời ngồi.”
“Xem ra ông đã biết chúng tôi tìm ông có chuyện gì.” Lý Hoài Nhân nhìn người đối diện, tuyệt đối không khách sáo.
“Là chuyện về lão Lăng phải không?” Người kia đứng lên, thân hình rất khỏe
mạnh, vừa nhìn đã biết là quanh năm kiên trì tập luyện.
“Nói đi.” Du Kinh ngồi xuống, vắt chéo đôi chân dài, hai tay khoanh trước ngực, ngữ điệu thản nhiên.
Quản lý Quách cũng ngồi xuống đối diện hai người, Lý Hài Nhân lấy bút ghi âm ra.
“Khi đọc được trên báo tin lão Lăng qua đời, tôi mới nhớ tới khoản tiền mỗi
năm tôi gửi cho lão Lăng để ông ấy làm thí nghiệm. Về cuộc thí nghiệm
này, từ khi lão Lăng còn là học sinh đã rất muốn thực hiện, có một lần
ông ấy vô tình nhắc tới, nếu thí nghiệm thành công, nhất định cả thế
giới sẽ phải khiếp sợ. Là cả thế giới đấy, tôi luôn mơ ước công ty do
tôi và bạn học dốc hết tâm huyết thành lập này sẽ phát triển nổi danh
khắp thế giới. Tôi bèn hỏi, vậy ông muốn làm thế nào?” Nói đến đây, quản lý Quách uống một ngụm nước, tiếp tục nói, “Ông ấy nói ông ấy cần rất
nhiều tiền để thực hiện kế hoạch của ông ấy, cần tìm mấy đôi vợ chồng
đang muốn nhận con nuôi để tiến hành kế hoạch.”
“Vậy… những vợ chồng đó không biết cuộc thí nghiệm này?” Lý Hoài Nhân đoán.
“Không biết, khi bọn họ được chọn, lão Lăng hỏi bọn họ muốn con mình tương lai trở thành một người thế nào, ông ấy sẽ có cách giúp bọn họ thực hiện,
quan trọng là phải nghe theo một số phương pháp “giáo dục” của ông ấy.
Có một đôi vợ chồng nói đùa, “tôi muốn con tôi thành một tên trộm, ông
có làm được không”, lão Lăng nói, được. Sau này nghe nói đứa bé kia thật sự trở thành trộm cắp, thế nhưng đôi vợ chồng kia hối hận cũng không
kịp rồi.”
“Vì sao đôi vợ chồng kia không công bố chuyện đó?” Du Kinh luôn nghi hoặc
vì sao chuyện này có thể kéo dài lâu đến vậy, “Có phải trước khi thí
nghiệm đã ký hiệp ước bảo mật không?”
Quản lý Quách nhìn Du Kinh một cách khen ngợi, “Đúng là vậy, ngoại trừ bảo
mật còn cần thực hiện một thực hiện một vài cảnh tượng mà lão Lăng đưa
cho bọn họ… những cảnh tượng làm trước mặt bọn trẻ. Nếu phá vỡ hợp đồng
hoặc tiết lộ sẽ phải bồi thường với giá trên trời. Ngược lại, mỗi năm
chúng tôi sẽ trả cho bọn họ chi phí thí nghiệm không nhiều không ít.”
“Sau đó, bởi vì công ty phát triển rất nhanh, tôi hoàn toàn vùi đầu vào đây
nên rất ít quan tâm tới chuyện đó, nếu chuyện về lão Lăng không đăng
báo, có lẽ tôi đã quên mất chuyện này, bởi vì tài khoản tự động chuyển
khoản, không cần tôi tự tay làm…”
“Vậy ông có biết Từ Hạo Minh, cũng chính là một đối tượng thí nghiệm, làm việc trong công ty của ông không?”
“Đương nhiên biết, bởi vì chuyện đó do tôi và lão Lăng sắp xếp, để tiện quan sát.”
“Vậy hiện giờ anh ta ở đâu?”
“Tôi cũng không biết, nói thế nào tôi cũng là quản lý, bình thường bận rất
nhiều việc, biết anh ta vào công ty rồi cũng không quan tâm đến nữa.”
“Có thể nói chuyện với quản lý bộ phận của anh ta không?” Du Kinh đưa ra yêu cầu gặp mặt.
“Nói đến chuyện này tôi nhớ tới một việc từ mấy tháng trước.” Quản lý Quách cau mày trầm giọng nói.