Kỳ thật, lúc trước Giang Phồn đã từng có một lần thấy bản thân không có năng lực đi thích người khác.
Khi còn bé, ba mẹ đang ân ái bỗng trong chớp mắt trở mặt ly hôn, ba anh còn cùng người phụ nữ ngoại tình tạo thành ngôi nhà mới. Mà trong một quãng thời gian dài sau khi ly hôn, mẹ cũng không quan tâm đến Giang Phồn, bởi vì anh lớn lên rất giống ba anh.
Dần dà tính cách của Giang Phồn càng ngày càng trở nên quái lạ.
Lần đầu tiên gặp được Lâm Uẩn trong hẻm nhỏ, đó là lúc Giang Phồn bị mấy tên côn đồ của trường dạy nghề cách vách kéo đi nói chuyện. Bởi vì cô gái mà tên cầm đầu thích, một ngày trước chạy đến tỏ tình với Giang Phồn, cho nên cậu ta đến để nhìn xem nhan sắc của Giang Phồn thế nào.
Đích thực Giang Phồn đã nhìn thấy tóc nhuộm, đủ loại màu sắc trên đầu của bọn họ, tựa như là con két, vậy đó cũng không phải là nhan sắc của chính bọn họ sao?
Anh cười khinh rồi sau đó bị bọn họ đánh.
Đánh thua thì không mất mặt, bị người khác thấy được anh cảm thấy lúng túng không thôi.
May mà Lâm Uẩn không có ý chế nhạo anh.
Lần thứ hai gặp được Lâm Uẩn ở hẻm nhỏ, đó là lúc anh và Bạch Lộ chia tay.
Kỳ thật, Giang Phồn biết Bạch Lộ muốn cái gì, đơn giản là giống như các bạn nam khác, thỉnh thoảng đến lấy lòng cô ấy, làm cho cô ấy hài lòng một chút. Anh cố hết sức thực hiện những vẫn cảm thấy khó có thể đạt đến yêu cầu của cô ấy.
Sau đó Bạch Lộ nói muốn đi Bắc Kinh học, nhưng từ lâu anh đã lấy được offer của một trường đại học nổi tiếng nào đó ở nước ngoài.
Anh thẳng thắn với Bạch Lộ, “Anh có thể sẽ không thích em, chỉ là bởi vì em tốt với anh nên anh không đành lòng từ chối, cho nên mới thử đồng ý với em. Mà em có vẻ cũng không thích anh nhiều lắm, chỉ là vì kết quả học tập của anh tốt, lại đẹp trai cho nên em mới cho rằng chúng ta thật xứng đôi.”
Bạch Lộ mắng anh máu lạnh, hơn nữa còn tạt trà sữa lên mặt anh rồi tiêu sái chia tay.
Giang Phồn thừa nhận bản thân anh có chút cặn bã, nhưng cố tình lúc cặn bã ấy lại bị Lâm Uẩn thấy hết toàn bộ.
Vào lúc ấy, anh cũng không có cảm giác đặc biệt gì đối với cô em khoá dưới này, mà chỉ cảm thấy cô là khắc tinh của anh, mỗi lần đều có thể nhìn thấy một mặt chật vật của anh.
Sau đó anh xuất ngoại du học, dựa vào kết quả học tập vượt trội cùng gương mặt vui tai vui mắt thì các cô gái vẫn như tre già măng mọc theo đuổi anh.
Nhưng anh không có cách nào động lòng được, anh không hiểu cảm giác thích một người là cảm giác như thế nào.
Cho đến khi trên Weibo xuất hiện một người hâm mộ thần bí, người đó tự xưng là bạn cùng lớp với anh, cũng lấy anh làm tấm gương.
Mới đầu, Giang Phồn tưởng là Bạch Lộ, kết quả lại không phải. Anh cũng chẳng muốn hỏi kỹ, tuỳ ý cho cô giả vờ.
Nhưng mà người hâm mộ thần bí quan tâm anh một cách rất tinh tế, cùng với chỗ tư duy không hợp nhau của hai người lại làm cho Giang Phồn sinh ra hứng thú. Ban đầu thỉnh thoảng anh chỉ đáp lại cô hai câu, rồi dần dà đã thích tán gẫu với cô.
Lần người hâm mộ thần bí gửi ghi âm đến cho anh đó, trong lòng anh bỗng dâng lên một tầng cảm xúc không nói nên lời.
Tựa hồ như có thứ đang lặng lẽ thay đổi, từ nơi cạn đến nơi sâu, từ vô vị đến bận lòng.
Giang Phồn muốn biết cô là ai nhưng cô không đưa ra câu trả lời, vẫn kiên trì nói rằng anh chỉ là tấm gương cho cô học tập, chỉ kính nể chứ không thích.
Cho đến ngày ấy sinh nhật của Giang Phồn, tác giả truyện tranh nổi tiếng @Tôi là Lâm Lâm Lâm Uẩn gửi một tin nhắn riêng cho anh vào lúc 0 giờ, chúc anh sinh nhật vui vẻ. Lúc này, cuối cùng Giang Phồn mới biết người hâm mộ thần bí kia là người phương nào.
Ngày đó Lâm Uẩn ngủ rất sớm, lúc 0 giờ báo thức reo lên, cô mơ mơ màng màng mở Weibo ra, gửi lời chúc mừng cho Giang Phồn như những năm trước, nhưng lại quên chuyển sang tài khoản phụ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cô luống cuống tay chân muốn xoá đi tin nhắn, sau đó lại gửi bổ sung mấy câu, cho rằng cô gửi nhầm tin.
Tiếp theo đó cô dùng tài khoản chính đưa Giang Phồn vào sổ đen, rồi mấy ngày sau lên tài khoản phụ đăng bài viết giải thích lần trước mình đang tập trung ôn thi nên không có thời gian lên mạng.
Giang Phồn làm bộ tin lời giải thích của cô, sau đó đi tra danh sách bạn học thì phát hiện cô không phải là bạn cùng lớp, anh lại chạy đi tìm Lục Quan Lan, “Nhờ cậu giúp một chuyện, tra giúp tớ trường cấp ba chúng ta có người nào tên là Lâm Uẩn hay không?”
“Cậu tìm cô ấy làm chi?”
“Đột nhiên tìm được một tờ giấy vay nợ, phát hiện cô ấy còn chưa trả nợ cho tớ.”
“…”